Cứu nguy Hoàng Yến, thân phận lộ tẩy? (2)
← Ch.076 | Ch.078 → |
"Mau dẫn Bổn tướng quân qua đó!"
Nha hoàn đi phía trước Liễu Lâm Ba, vừa đi vừa kể lại chuyện đã xảy ra, nguyên lai, sau khi Liễu Lâm Ba cùng bọn họ tách ra không lâu, Lục hoàng tử liền đến tìm bọn họ, sau đó cùng đi ngắm cảnh du ngoạn, đi mệt, mấy người liền đến thác nước bên kia ngồi nghỉ ngơi, thác nước cách rừng đào không tính là quá xa, vì vậy Liễu Lâm Ba mới bỏ sót nơi đó không tìm.
Không ngờ bọn họ mới ngồi xuống không bao lâu có một người hầu tới thì thầm vài câu vào tai thái tử sau đó hai người liền rời đi, tiếp theo có tới bảy, tám nữ nhân cẩm y hoa phục, trang điểm xinh đẹp đến, hướng về Duẫn Băng Thanh cười nhạo châm chọc, nói lời ác độc, ngón tay chỉ chỉ, chỉ vào mũi Duẫn quận chúa một câu lại một câu mắng hồ ly tinh, lẳng lơ, không biết xấu hổ, chuyên môn câu dẫn tướng công nhà người ta.
Lần này tốt rồi, Duẫn Băng Thanh dòng dõi thư hương lúc nào gặp qua sự tình thế này, làm cho chủ tớ các nàng ngây ngốc tại chỗ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đứng yên bị nhục mạ một phen.
Lục hoàng tử Lương Mặc đang nghịch nước ở thác nước nghe được âm thanh liền muốn tới giúp đỡ, lên bờ mới phát hiện, những nữ nhân kia tất cả đều là thị thiếp chính phi của thái tử, còn có nhị tiểu thư Liễu Mộc Nhiên của phủ Đại tướng quân, đây không phải là nhóm đại tẩu sao?
Mấy nha hoàn thiên tính thành thật thiện lương, khi nào gặp qua loại tình cảnh này, hơn nữa đối phương còn là phủ thái tử, tự nhiên bị dọa đến một tiếng cũng không dám thốt ra.
Lục hoàng tử đương nhiên khuyên can, còn một tấc cũng không rời bảo vệ Duẫn Băng Thanh bên người, một người đàn bà đanh đá trong đó thấy, ghét bỏ mắng có ẩn tình, bởi vì Duẫn Băng Thanh một chút cũng không cãi lại, quá vô vị! Liền động tay động chân, đẩy Duẫn quận chúa một cái, may mà bọn nha hoàn đúng lúc đỡ lấy mới không ngã chổng vó.
Lục hoàng tử rất tức tối, quay về những nữ nhân kia, trách các nàng không được quá mức làm càn, nhưng những nữ nhân kia chỉ cười ha ha, nói chuyện của nữ nhân nữ nhân tự mình giải quyết, đại nam nhân như người, qua bên kia hóng mát đi!
Mấy phu nhân này ỷ vào được thái tử sủng ái cùng gia thế nhà mẹ đẻ, ngay đến Lục hoàng tử là em chồng cũng không để vào mắt, Lục hoàng tử tức giận, liền thỉnh Duẫn quận chúa cùng bọn nha hoàn rời đi trước, nơi này giao cho hắn xử lý, nhưng những nữ nhân kia nhất định không chịu buông tha, vừa nghe nói muốn đi, dồn dập xông lên ngăn cản Duẫn Băng Thanh, đem khăn trên đầu Duẫn quận chúa ném xuống đất, nói cái gì muốn nhìn một chút dung mạo của hồ ly tinh, xem nàng đến cùng là thế nào mà không biết xấu hổ.
Lúc đó, rất nhiều du khách lui tới vây xem, Duẫn Băng Thanh bi phẫn suýt chút nữa nhảy vào trong thác nước đập đầu tự tử.
Nhưng mà, thái tử không biết làm sao lại xuất hiện, quát lui mấy thị thiếp trong phủ, muốn tiến lên an ủi Duẫn quận chúa, nhưng Duẫn quận chúa không đồng ý, vẫn như cũ không muốn sống, vô duyên vô cớ bị người ta mắng thành như vậy, đã sớm tức giận đến cả người run rẩy, chỉ muốn lấy cái chết chứng minh sự trong sạch.
Mấy vị phu nhân kia thờ ơ nhìn, từng người từng người dây dưa đến cùng không chịu rời đi.
Lục hoàng tử cho rằng thái tử cố ý gọi người quý phủ tới nhục nhã Duẫn Băng Thanh, để hạ uy phong của nàng, vì để Duẫn quận chúa hả giận, liền xông lên đánh nhau.
Sau đó mỗi người nói một kiểu, có điều, phần lớn mọi người đối với kết quả cảm thấy khá hứng thú, quên phía trước, trực tiếp liền nói thành hai thân huynh đệ vì một nữ nhân đánh nhau.
Tiểu nha hoàn gấp không biết nên làm gì, để lại hai nha hoàn gắt gao ôm lấy Duẫn Băng Thanh, chính mình lúc này mới lo lắng tìm kiếm bóng dáng Liễu đại tướng quân, may mà vận khí không tệ, mới vào rừng đào, nhìn thấy Liễu Lâm Ba tóm tắt đơn giản toàn bộ sự việc, Liễu Lâm Ba tức giận đến nắm chặt nắm đấm, ai thương tổn người thân của nàng, vậy thì chờ trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần đi!
Liễu Lâm Ba vận khinh công, tốc độ nhanh như báo chạy tới thác nước, quả nhiên thấy mấy nữ nhân mặc áo gấm nữ nhân dây dưa đứng cạnh thái tử cùng Lục hoàng tử, còn có Duẫn đại biểu tỉ muốn nhảy cầu bị vài nha hoàn gắt gao ôm lấy vô cùng chật vật.
"Chát chát chát!"
"Chát chát chát!"
Hai mươi mấy tiếng bạt tai liên tục vang lên, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, đây là tình huống thế nào? Người đứng xem trò vui đều ngây người, không hiểu được.
Liễu Lâm Ba khinh công tuyệt vời, lắc người một cái còn chưa đợi bọn họ nháy mắt đã đuổi đến trước mặt.
"Hồ ly tinh!"
"Lẳng lơ!"
"Không biết xấu hổ!"
Liễu Lâm Ba mỗi cái tát lại mắng một tiếng, cho các nàng mấy cái bạt tai, từng người từng người, thân hình cùng bàn tay Liễu Lâm Ba nhanh đến mức người ta căn bản không biết phát sinh chuyện gì, đặc biệt là, Liễu Lâm Ba nhìn thấy Liễu Mộc Nhiên, lòng bàn tay càng là - chát chát chát không khách khí, một cô nương chưa lập gia đình cả ngày chạy đên phủ thái tử, còn ra thể thống gì?
Chỉ chốc lát, vài phu nhân thị thiếp bao gồm cả Liễu Mộc Nhiên, mặt đều sưng vù như đầu heo, khóc không ra nước mắt, đau muốn rên lên cũng không mở nổi miệng.
Các nàng hoàn toàn bị Liễu Lâm Ba đánh cho sét đánh không kịp bưng tai, ngay cả thái tử cùng Lục hoàng tử cũng bối rối, quần chúng xem trò vui trái lại trong lòng âm thầm thoải mái, đánh thật hay!
"Ngươi không muốn sống phải không? Lại dám động thủ với bản thái tử phi!"
Hả, Liễu Lâm Ba ngẩng đầu cẩn thận xem xét nửa ngày, mặt đều sưng lên cũng thật là, khụ khụ, không dễ phân biệt lắm, nguyên lai thực sự là thái tử phi, lần trước chính nàng sai thị vệ trong phủ bắt nàng bán đến thanh lâu, nàng, cũng chính là người đàn bà đanh đá vừa nãy đẩy Duẫn quận chúa, tiểu nha hoàn chưa từng thấy nàng, đầu lĩnh chính là nàng, quạt gió thổi lửa chính là Liễu Mộc Nhiên.
Thái tử phi sớm tỉnh táo lại, gào to.
Hiện tại tóc tai tán loạn, trên mặt sưng to vô cùng, một tiếng sắc bén này, quả thực không kém ma quỷ là bao, khiến người ta sởn cả tóc gáy, khủng bố a!
"Chát chát chát!"
Liễu Lâm Ba rảnh tay lại cho nàng vài cái bàn tay, còn có thể nói ra lời, còn có thể hung hăng, xem ra là vừa nãy ra tay quá nhẹ, đánh không đủ nặng a!
Lúc này, thái tử phi chỉ có thể ô a ô a một chữ đều kêu không ra, các phu nhân còn lại không biết Liễu Lâm Ba lai lịch thế nào mà cường hãn như vậy, liền hướng về thái tử bên kia dây dưa gào khóc kêu rên không ngớt.
"Nhiều nữ nhân như vậy bắt nạt một tiểu cô nương còn có mặt mũi gọi nam nhân đến phân giải? Trong từ điển của bổn tướng quân xưa nay không có điều lệ không đánh nữ nhân."
Liễu Lâm Ba mạnh mẽ nói, tỷ không đánh các ngươi các ngươi lại coi chúng ta là quả hồng nhũn, tùy ý các ngươi vo viên xoay đánh, đừng nói nàng là ái tướng của hoàng thượng, huynh đệ thân thiết của Cửu vương gia, nàng cho dù là một thảo dân bách tính ngày hôm nay cũng sẽ đánh thật vang dội, đánh đến tơi bời hoa lá, một đám phụ nữ đáng ghét đến cực điểm!
Mấy phu nhân bị đánh đến choáng váng lúc này mới kinh ngạc phát hiện, Liễu Lâm Ba một thân nam trang không biết chỗ nào lại giống Duẫn quận chúa đến mấy phần, Bổn tướng quân?
Chẳng lẽ, người này chính là em vợ Cửu vương gia, con trai độc nhất của Liễu đại tướng quân, bạch y thần tướng được hoàng thượng khen hết lời trong truyền thuyết?
Thái tử cùng Lục hoàng tử đứng ở một bên sững sờ, hiển nhiên cũng bị một màn như chớp giật này làm cho kinh sợ, nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần, dù sao, ở trong ký ức thái tử gia, tiểu huynh đệ xinh đẹp yếu đuối này không biết võ công, hai người bọn họ giờ khắc này đúng là bị hành vi dũng mãnh cùng ngôn từ của nàng làm cho mê muội!
Từ xưa, chưa từng có một Tướng quân nào dám đối với thái tử phi động thủ, từ xưa, chưa từng có Tướng quân nào ở trước mặt mọi người đánh nữ nhân!
Mặc dù là thị thiếp, nhưng cũng vẫn là những phu nhân được sủng ái trong phủ thái tử mọi người đều biết, bình thường là người có chút quyền thế địa vị, mặc dù đánh nữ nhân cũng sẽ tìm một chỗ kín đáo mở đánh, nhưng Liễu đại tướng quân khác người căn bản khinh thường những lời đồn đại kia.
Bổn tướng quân muốn đánh thì sao, Bổn tướng quân chính là vì bênh vực biểu tỷ mà đánh đám nữ nhân của thái tử thì thế nào, nhìn, các nữ nhân, thái tử này là một tên phong lưu cỡ nào.
Có ai không phục, đều có thể tới, ông đây không sợ!
Khụ, Liễu Lâm Ba cảm giác mình ngày hôm nay có chút bưu hãn.
Lục hoàng tử thầm nghĩ, bàn tay mang theo tiếng gió vun vút nhanh như vậy, cho dù là hắn chắc cũng không tránh nổi.
Thấy tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn nàng, Liễu Lâm Ba chán ghét từ trong tay áo lấy ra khăn tay xoa xoa tay, lại mạnh mẽ ném cái khăn kia tới chân đám nữ nhân trong đôi mắt bắt đầu tích tụ sợ hãi.
Hành động này thật giống như là, đánh các ngươi liền ô uế tay bổn tướng quân.
Là ai nói một chút cũng không để ý đánh nữ nhân trước mặt mọi người?
Liễu Lâm Ba là phi thường để ý, bởi vì làm ô uế tay nàng!
Phi thường phi thường đáng trách chính là Liễu Mộc Nhiên cũng giả mù mưa sa tham gia trò vui, không không không, không phải giả mù tham gia trò vui, nên tính là người khởi xướng.
Liễu Lâm Ba xem thường nhìn đám người này, không nói một lời nhặt lên khăn che đầu bị xé mất một góc, vỗ vỗ bụi bặm phía trên, nhẹ nhàng che lại trên đầu cho đại biểu tỷ, ôn hòa thân thiết nói "Tỷ, chúng ta hồi phủ thôi."
Duẫn Băng Thanh giờ khắc này không còn giãy dụa, gật gật đầu, nước mắt như suối, nhìn hồi lâu, cuối cùng đã hiểu, những phu nhân này đối với nàng nói năng vô lễ, lại là thị thiếp của thái tử! Nhất thời, hảo cảm vừa mới bắt đầu nảy sinh đối với thái tử phút chốc biến mất hết sạch, thất vọng cực độ!
Liễu Lâm Ba đỡ đại biểu tỷ, đi ngang qua bên người thái tử thì hung tợn liếc mắt nhìn hắn, "Bổn tướng quân sẽ xin chỉ dụ của hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh, hối hôn!"
Vào giờ phút này, không cần biểu tỷ nói, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ cần nhìn ánh mắt, Liễu Lâm Ba liền biết tỷ tỷ trong lòng cũng muốn như vậy, tỷ muội mà, ít nhiều có chút tâm linh tương thông, nàng vốn không coi trọng vụ hôn nhân này, khó chịu thái độ làm người của thái tử, lần này tốt rồi, có bậc thang để đi xuống.
Thái tử Lương Khải không hề nghĩ rằng chỉ là một trò đùa nhỏ, chỉ muốn khiến Duẫn quận chúa sau này gả tới càng thêm ỷ lại vào hắn mà thôi, mới để nhóm thiếp thất đều tham gia, diễn màn kịch này, hạ uy phong của Duẫn quận chúa, nếu không, tại sao hắn mới vừa đi lại trở về, nhưng là làm sao cũng không nghĩ tới, lại có kết quả ngược lại, càng không nghĩ tới Duẫn quận chúa chú trọng danh tiết như vậy lại muốn tìm chết!
Càng thêm không nghĩ tới là, Lâm huynh đệ con trai Liễu tướng quân ngày xưa nhu nhược, biểu đệ Duẫn quận chúa, một trận liên hoàn chưởng liền cho đám thị thiếp gây sự ăn no, càng cho hắn một trận kinh hãi, lần này tốt rồi, Duẫn Tướng gia đối với mình sẽ không có ấn tượng tốt, vốn là, lão nhân gia người khắp nơi thiên vị Cửu vương gia, sau này càng thêm khúc mắc trong lòng.
Thái tử nghe vậy, lại một câu cũng không nói, chính xác mà nói, một câu lỡ lời cũng không dám nói, sở dĩ hắn không dám há mồm cãi lại, hắn sợ lần thứ hai chọc giận cơn thịnh nộ chưa tiêu của Liễu Lâm Ba.
Ai bảo hắn là bị Lục hoàng tử nói trúng, mời người ta đi chơi, còn đùa giỡn tâm cơ, kết quả chữa lợn lành thành lợn què.
Nhìn đám ái thiếp ngày thường khuôn mặt tinh xảo giờ bị đánh so với đầu heo còn khó nhìn hơn, có chút mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nghĩ, nếu như không phải xem thể diện thái tử hắn, mấy người phu nhân này chỉ sợ bị hủy không chỉ có khuôn mặt.
Lại nói, Liễu tướng quân thực sự là gan lớn, đây chính là người của thái tử a, là thái tử!
Lục hoàng tử cũng theo đó mạnh mẽ hừ một tiếng, theo bọn Liễu Lâm Ba rời đi.
Chinh phục một đoàn nữ nhân có ích lợi gì?
Nữ nhân cần chinh phục lại bị một đám nữ nhân này làm cho chạy mất!
Trước mắt, Liễu Lâm Ba nắm giữ một phần ba binh lực Lương quốc, làm mất đi cây đại thụ này, xem thái tử làm sao cùng Cửu vương gia tranh! Khụ khụ, kỳ thực lần này không chọc giận nàng hắn cũng không cách nào tranh, hai người tình cảm vốn đã rất tốt.
Nói chung, Duẫn quận chúa cuối cùng vẫn sẽ gả vào hoàng gia, nhưng tuyệt đối sẽ không là thái tử!
Đây là một tin tức tốt a, phải mau mau nói cho Cửu đệ, Lục hoàng tử kỳ thực cũng rất phúc hắc, chỉ là ẩn giấu sâu hơn một chút, trên mặt giả vờ khinh bỉ, xem thường cùng lo lắng, kỳ thực trong lòng đã sớm cao hứng hồi hộp.
Thái tử làm sao lại phạm loại sai lầm cấp thấp này, là hắn quá đánh giá thấp thực lực và sức mạnh của Liễu Lâm Ba.
Thông minh quá lại thành tự nâng đá đập vào chân mình, dựa vào nữ nhân phát triển thế lực, rốt cục hủy ở trong tay đám nữ nhân này.
Từ nay về sau, phía sau bạch y thần tướng thiếu niên tuấn lãng lại bỏ thêm vài chữ, tàn bạo ôn nhu.
Đối với nữ nhân yểu điểu cũng có thể ở trước mặt mọi người đánh cho bầm dập, không phải tàn bạo là cái gì?
Nhưng ngược lại đối với đại biểu tỷ muốn gì được đó che chở chăm sóc trăm bề, không phải ôn nhu lại là cái gì?
Hai từ mâu thuẫn tổng hợp lại thành thành ngữ, một dấu hiệu đặc biệt chỉ dành cho Liễu tướng quân.
← Ch. 076 | Ch. 078 → |