Luôn nghĩ muốn sờ tay nàng
← Ch.031 | Ch.033 → |
Nam tử nguyên bản bởi vì đau đớn mà nghiến răng nghiến lợi nghe được âm thanh lanh lảnh như hoàng oanh xuất cốc, không khỏi chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh mình, không khỏi sững sờ!
Cứ như vậy trong nháy mắt, dường như quên đi đau đớn, cả người ngơ ngác, trong lòng kinh ngạc nhìn ngọc mỹ thiếu niên trước mặt.
Có những người phải đeo vàng bạc đầy mình mới có thể toát lên một loại quý khí, mà vị huynh đệ trước mắt này, tuy rằng chỉ là bạch y mộc mạc, nhưng lại làm người ta không cách nào rời mắt, chỉ độc màu trắng vẫn phong hoa tuyệt đại, quý khí bất phàm!
Thời điểm Liễu Lâm Ba vừa ra đời, một vị cao tăng đã từng nói, nữ tử này, tương lai nhất định cao quý không tả nổi!
Đến tột cùng phú quý hiển hách tới mức nào, có bao nhiêu hưởng phúc, nàng đây không biết, lại nói tiếp, Liễu Tuyên cố ý đem nàng hóa trang thành xấu cũng tính là một phương pháp bảo vệ nàng.
Liễu Lâm Ba thấy hắn sững sờ, cúi người xuống khẽ mỉm cười, cặp con ngươi xinh đẹp kia, tựa như trăng sáng trong đêm tối, thanh lệ long lanh, khiến người ta cảm thấy vô cùng tín nhiệm.
Thế nhưng, nam tử bị thương mới vừa phản ứng lại gật gật đầu, Liễu Lâm Ba thừa dịp hắn bất ngờ không đề phòng, tay cái trước dùng sức, chỉ nghe răng rắc một tiếng, thanh niên còn chưa lên võ đài luận võ dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng âm thầm kinh sợ một phen.
Có điều, càng nhiều người quay đầu nhìn về phía Liễu Lâm Ba, đều là biểu thị hoài nghi.
Nói cho cùng, phần lớn mọi người đều nghĩ Liễu Lâm Ba chẳng qua là muốn ở trước mặt quản sự khoe khoang một hồi, rất nhiều người đều hừ lạnh tỏ vẻ khinh thường, bị thương trực tiếp đưa đi y quán là xong, nếu may mắn còn có thể chữa khỏi, nếu chậm chễ không phải sẽ càng nguy hiểm.
Nhưng là, vào lúc này, nguyên bản sau khi thanh niên bị gãy tay đầy mặt đau đớn kêu thảm một tiếng, các cơ trên mặt dần dần thả lỏng, hiển nhiên tốt hơn nhiều.
Tuy rằng trên tay còn có hơi đau, nhưng những đau đớn này so với vừa này, thì không đáng nhắc tới.
"Đợi đến y quán bôi một chút thuốc cao ngoài da, nhớ mỗi ngày đổi thuốc một lần."
"Đa tạ huynh đài!"
Liễu Lâm Ba nhắc nhở nam tử một vài điều cần chú ý, nam tử luôn miệng nói cảm ơn sau đó cầm phần bạc thuộc về mình chầm chậm ly khai.
Thời gian trôi qua, thi đấu đã qua rất lâu, sau khi một tiếng chiêng vang lên, Tiểu Thúy cực kỳ giống lão thái thái đi đứng không vững run lập cập, ngã nhào một cái trên đài, ngay tại thời điểm mặt sắp chạm đất đột nhiên một nguồn lực chặn ngang đem nàng kéo trở lại.
Tiểu Thúy kinh hãi hét lên một tiếng, Hàn Ngọc đứng trên đài cao trái tim không biết đập nhanh hơn bao nhiêu nhịp, vẫn đang ở dưới xem đấu, Liễu Lâm Ba đột nhiên cử động khiến Tiểu Thúy cùng Hàn Ngọc đều choáng váng, lẽ nào đây chính là nội công trong truyền thuyết?
Lần này được, thật mạnh!
Tiểu Thúy đến một chút võ công mèo cao cơ bản nhất cũng không có, vốn là trong lòng bồn chồn, hiện tại có tiểu thư nhà mình ở dưới đài hỗ trợ còn sợ cái gì!
"Tiểu huynh đệ, ngươi vừa cai sữa sao? Ha ha ha ha!" nam tử đối diện thân hình vạm vỡ, cao to, còn rất béo, xoa eo nhìn Tiểu Thúy tay chân vụng về xem thường trêu đùa một trận.
Người ở dưới đài vừa nghe lời này, nhìn lại một chút tiểu bạch kiểm trên đài cả người không được mấy lạng thịt kia nhất thời một đám cười to xem thường.
Tiểu Thúy giả bộ hoạt động lại gân cốt, mạnh mẽ dậm chân, "Phi phi phi! Lão tử năm nay đã 52, ngươi bao nhiêu tuổi, làm sao, xem lão tử trắng trẻo ngươi đố kị chứ gì! Hừ, thời điểm lão tử luyện võ công tiểu tử ngươi còn chưa sinh ra đâu, xem chiêu thức đây, bổ đầu!"
Dưới đài bầu không khí lập tức thoải mái hơn, nhưng là có người vuốt thái dương nhắm hai mắt lại, người kia là ai a?
Hàn Ngọc, hàn đại quan!
"Đi xuống đi."
"Vâng."
Hàn Ngọc kêu thuộc hạ mang đến ít đá vụn, ai ai ai, gặp phải vị huynh đệ chỉ biết ăn không biết làm này thật khiến người ta bận tâm a!
Tiểu Thúy mở bàn tay, lao nhanh tới, nam tử kia vừa nghe nói bổ đầu vội vã che đầu chạy, Tiểu Thúy cười xấu xa cong khóe môi mạnh mẽ giẫm lên chân nam tử mập mạp, nam tử tức thì giơ lên chân bị gãy nhảy lò cò, gào rú ầm ĩ hô đau, Tiểu Thúy mượn cơ hội đi xuống đẩy hắn, sức lực quá mức cách xa, nam tử thể trọng quá nặng, đẩy mãi cũng không động!
Mắt thấy nam tử lấy lại tỉnh táo hung thần ác sát muốn hoàn thủ, Tiểu Thúy kêu lên sợ hãi chạy đi, lại nghe được nam tử rầm một tiếng ngã trên mặt đất, chân trái bị Liễu Lâm Ba dùng đá vụn điểm huyệt đạo, đùi phải bị Hàn Ngọc dùng đá vụn đánh đau đớn trực tiếp ngã xuống đất, không thể động đậy không thể làm gì khác hơn là chịu thua, Tiểu Thúy vui mừng khua tay múa chân, Hàn Ngọc vốn tâm tình phiền muộn bởi vì nhìn thấy dáng vẻ thiên chân vô tà của nàng mà tốt hơn rất nhiều.
Rất nhanh, tổ kế tiếp chính là Liễu Lâm Ba lên đài luận võ, Tiểu Thúy ở phía dưới kêu to cố lên trợ uy, Liễu Lâm Ba mũi chân điểm nhẹ ở giữa tiếng kinh hô của mọi người phi thân nhảy lên võ đài.
Đối phương là nam tử bề ngoài xấu xí, vóc dáng cùng Liễu Lâm Ba đều cao, thân hình cũng gầy yếu, mặc kệ công phu làm sao, nàng thời khắc không dám khinh địch, ngươi chỉ cần vừa phân thần, cũng rất dễ dàng bị đối thủ bắt lấy cơ hội.
Kiêu binh tất bại, Liễu Lâm Ba tin tưởng tuyệt không nghi ngờ bốn chữ này!
Nói chung, Liễu Lâm Ba luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, cũng có lẽ, do đối thủ ánh mắt quá mức hung tàn, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Nam tử không nói hai lời trực tiếp tiếp cận công kích, Liễu Lâm Ba phản ứng khác hẳn với người thường nhanh chóng đánh trả, gập người, xoay vòng, bay vọt, từng động tác đẹp đẽ mà lưu loát, chúng tướng sĩ quanh năm ở tại quân doanh đều cảm thấy mới mẻ, xưa nay chưa từng thấy công phu như vậy, đưa tới dưới lôi đài từng trận hoan hô cùng tiếng vỗ tay.
Mắt chuyển thân động, bộ pháp nhanh nhẹn, không cần tốn nhiều sức nhẹ nhàng hóa giải từng chiêu thức sắc bén tàn nhẫn của nam tử kia, chỉ là, nam tử kia tại sao luôn muốn sờ nàng tay?
Lẽ nào là?
Liễu Lâm Ba trong lòng hoài nghi, quả nhiên, nhìn kỹ, móng tay của nam tử dưới ánh mặt trời hiện ra lóe lên màu đen.
Độc!
Liễu Lâm Ba vừa kịp phản ứng, nam tử một chưởng liền bổ về phía Liễu Lâm Ba, lòng bàn tay mang gió, đầu ngón tay hơi uốn lượn, ngay ở thời điểm tất cả mọi người cho rằng hắn muốn một chưởng vỗ vào trước ngực Liễu Lâm Ba, đột nhiên, nam tử gầy gò đối diện một phát xoay chuyển, lòng bàn tay hướng ra ngoài, trong nháy mắt vung tay, phấn độc trong móng tay mượn lực bắn ra ngoài
Liễu Lâm Ba trước đó đã nhìn ra ý đồ của hắn, rút ra bên hông quạt giấy xoạt mở ra, quạt vung lên, phấn độc từ đầu ngón tay nam tử kia nương theo thế gió gào thét lại bị thổi trở lại, bay thẳng vào mặt nam tử kia.
Nam tử trở tay không kịp, trừng lớn hai mắt không kịp né tránh, chỉ nghe trên võ đài rầm một tiếng, nam tử gầy gò trúng độc ngã xuống đất.
"Công tử, công tử ta sai rồi, ta cũng không dám nữa, tha cho ta đi! Nhanh đi, nhanh đi về nhà lấy thuốc giải, nhanh a, a!" Nam tử thân thể cuộn thành một đoàn, vành mắt đã biến thành màu đen co rúm lại thành một đoàn, hung hăng ồn ào kêu người làm đi theo ở dưới đài trở về lấy thuốc giải.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |