Nửa đêm bị tập kích
← Ch.015 | Ch.017 → |
Thái tử gia mang theo mấy xe lớn đồ vật này nọ tới thăm trong lòng nghẹn một cỗ hỏa khí, dựa vào cái gì đối với hắn làm như không thấy! Đến cùng ai mới là người tương lai đứng đầu thiên hạ này!
"Mọi người mau mau đứng lên! Bệnh nặng vừa mới khỏi, mặt đất ướt lạnh vô cùng, mau đứng lên đi!" Lương Kiêu nhanh chân đi tới ôm lấy một cô bé xanh xao vàng vọt đang quỳ trên mặt đất, đứa nhỏ khiếp đảm ghé vào trong lồng ngực Lương Kiêu, thụ sủng nhược kinh, rồi lại bị khuynh đảo trước vẻ ngoài thập phần hòa hợp của hắn, mắt to tròn vo nhìn, cái dáng dấp nhỏ e lệ kia khiến cho Liễu Lâm Ba bật cười trong lòng, thật đúng là ngay cả nữ nhân từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều bị mê hoặc bởi vị Chiến thần cửu vương này.
"Tiểu Bồ Đào, còn nhớ ta dạy cho muội hát không?" Liễu Lâm Ba khẽ cười, nhẹ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
"Nhớ rõ!", tiểu cô nương lí nhí đáp lại, tay nhỏ nắm vào bím tóc trên đầu, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Lương Kiêu rồi lập tức quay đầu lại, Lương Kiêu bị bím tóc trên đầu cô bé quệt tới quệt lui, quả thật ngứa cực kì, Liễu Lâm Ba không nhịn được bật cười sang sảng.
"Trước cửa dưới cây cầu, một đàn vịt bơi qua, mau tới mau tới đếm một chút, hai, bốn sáu, bảy tán, cạc cạc cạc cạc, thật nhiều thật nhiều nha, đếm không hết đến cùng có bao nhiêu vịt."
Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu bị một đoàn bách tính vây quanh, âm thanh bi bô hòa lẫn cùng giọng nói thanh thúy của Liễu Lâm Ba, hơn nữa ca từ này đủ đặc biệt, muốn khiến người ta không chú ý cũng khó, Tiểu Thúy không ngừng ngáp cũng nhất thời tỉnh táo lại, người lớn thích trẻ con cũng đến chen vào đoàn người cùng Liễu Lâm Ba còn có Tiểu Bồ Đào đồng thời hát lên.
Tiếng ca vui vẻ vang vọng thôn xóm, quanh quẩn thật lâu, chậm chạp không chịu tiêu tan, một bài rồi lại một bài.
Lo lắng nhiều ngày nay của Lương Kiêu dần dần tan đi, nghe được tiếng ca này tâm trạng lập tức liền tốt lên, uể oải trong lòng cũng bay biến vào trong không khí, Liễu Lâm Ba cùng Tiểu Thúy còn có tiểu cô nương trong lồng ngực một bên ngâm nga, một bên vỗ tay, khóe miệng Lương Kiêu không khống chế được cong lên.
Lương Khải vẻ mặt không thể tin nổi, Cửu đệ này xưa nay chưa từng nở nụ cười xuất phát từ nội tâm như vậy, hạnh phúc mà an nhàn.
Quay đầu nhìn về phía Liễu Lâm Ba, trên khuôn mặt trắng như dương chi bạch ngọc lộ ra một tầng mồ hôi mỏng, bất giác khiến người ta bắt đầu sinh ra một loại hảo cảm không thể kiềm chế.
Mấy ngày trước đây bách tính trong thôn hầu như nhà nào cũng bị ôn dịch tra tấn, vì dời đi sự chú ý, Liễu Lâm Ba thường dạy những đứa trẻ ca hát, dùng cái này để giảm bớt lo lắng trong lòng.
"Lâm công tử là ân nhân cứu mạng của chúng ta a!"
"Lâm công tử là Bồ Tát sống chuyển thế chuyên tới cứu khổ cứu nạn những người gặp khó khăn!"
"Lâm công tử chính là thần tiên hạ phàm!"
Trong thôn bách tính không ngừng tạ ơn, Tiểu Thúy than thở, đúng đấy, vì cứu người đến tân lang còn chưa gặp, khăn voan còn chưa hất!
"Mọi người nói rất đúng, Lâm huynh chính là ân nhân cứu mạng, không chỉ có ơn với bách tính, còn với ta!" Lương Kiêu nói đến đây đột nhiên cảm thấy rất hổ thẹn, thời điểm gặp gỡ lúc đó cũng không nói tên họ thật, này, không khỏi không quá trượng nghĩa.
"Lâm huynh, tại hạ thực ngại, vẫn gạt huynh đệ, kỳ thực, ta tên Lương Kiêu, không phải Lương Cửu."
"Ta biết" Liễu Lâm Ba đem đứa bé giao cho Tiểu Thúy tiến lên một bước.
"Huynh biết?"
"Vừa nãy mọi người đều gọi huynh Cửu vương gia nha, trong thiên hạ này, còn có người không biết tên Cửu vương gia sao? Huynh tên gì cũng không quan trọng, ta chỉ biết là, cùng ta kết giao chính là Lương đại ca."
"Huynh đệ tốt!" Lương Kiêu kích động vỗ vỗ bả vai Liễu Lâm Ba, không nghĩ tới bạch y thần y dọc theo đường đi nghe được lại chính là huynh đệ mình mới kết giao! Lương Kiêu kinh ngạc qua đi liền cảm thấy kinh hỉ.
"Thái tử điện hạ cát tường, Cửu vương gia cát tường!"
"Đứng lên đi" Nhị huynh đệ đều nói.
"Cửu gia, hoàng thượng triệu ngài hồi cung gấp!" Xa xa, một đại mã màu đỏ thẫm vội vội vàng vàng chạy nhanh đến, phía trên là một người mặc trang phục thái giám, móng ngựa át cả tiếng ca thanh thúy một đường lao nhanh đến cuốn lên bụi mù mịt, vội vã nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Lương Kiêu cùng Lương Khải vội vàng quỳ xuống, nhìn người này xuống ngựa lưu loát như vậy, Lương Kiêu trong lòng không khỏi nghi ngờ.
"Gấp triệu? Thánh chỉ đâu?" Lương Kiêu nhìn khuôn mặt lạ này đột nhiên sinh ra hoài nghi, hầu hạ bên người phụ hoàng luôn luôn là Lý công công, vị này là ai? Truyền thánh chỉ gấp như vậy, đương nhiên phải tìm người mình tin tưởng.
"Này, hoàng thượng khẩu dụ, triệu Nam Lăng vương ngài mau chóng hồi cung!", tiểu thái giám trẻ tuổi khom người, con mắt vụng trộm liếc nhìn Lương Khải.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nhi thần tiếp chỉ!" Lương Kiêu chần chờ chốc lát, gọn gàng xốc lên vạt áo cẩm bào, quay về hướng kinh thành quỳ gối cúi đầu.
"Nếu dân chúng không sao rồi, vi huynh sẽ theo đệ đồng thời hồi kinh."
"Tốt!"
Dân chúng nhìn thấy Cửu vương gia chậm chạp không muốn ly khai, đại quyển tiểu quyển vây quanh, Lương Khải vừa nhìn thấy uy tín này, nhất thời trong lòng cảm giác khó chịu, dù sao không tiện phát tác nên đành nhịn xuống, vẻ mặt ôn hòa quay về phía Lương Kiêu.
"Lâm huynh, có muốn cùng ta trở về hay không?"
"Trở về, trở về, đương nhiên trở về, bởi vì cuộc ôn dịch này, chủ tử nhà ta làm lỡ cả hôn sự rồi, đương nhiên phải trở về, công tử, ngài nói đúng chứ?" Tiểu Thúy đem con trả cho người ta, như một làn khói chạy tới, Liễu Lâm Ba thật hết cách với nàng, nha đầu nhiều chuyện khá lắm!
"Ngươi đều nói xong ta còn nói cái gì!"
"Hắc hắc!"
Lương Kiêu vừa nghe đến làm lỡ hôn sự, đột nhiên nghĩ đến chính mình ngày đại hôn đột nhiên không thấy tân nương tử, lúc này đi về liền cố gắng tìm thử xem.
Thái tử gia mang đến nhiều xe ngựa quá mức lôi kéo sự chú ý, Lương Khải bàn giao thủ hạ mang về, hắn cùng đám người Lương Kiêu, Liễu Lâm Ba cưỡi ngựa trở về.
Cố gắng càng nhanh càng tốt rời khỏi làng, vượt qua phần núi sụp xuống chặn lại đường đi, thời điểm trở lại Xuất Vân thành trời đã tối.
Mấy người tìm một khách sạn nghỉ chân, đang ngồi cạnh bàn uống trà, đột nhiên, trên mái ngói phát ra tiếng vang rất nhẹ, con mắt Lương Kiêu híp lại, xem ra, nên đến đã đến.
Liễu Lâm Ba cùng Lương Khải nghe được âm thanh sắc mặt cũng nghiêm nghị lên, cấp tốc lắc mình dựa lưng vào nhau, Lương Kiêu vẫn thanh thản uống trà, ngón tay thoáng cái đã đặt dưới mặt bàn.
Lương Khải đưa tay tắt đèn, trong phòng nhất thời tối om, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, ảm đạm nhợt nhạt.
Trên nóc nhà hắc y nhân nhìn thấy tắt đèn có chút giật mình, lẽ nào, bị bọn họ phát hiện rồi sao?
Bây giờ đánh lén không thành liền không thể làm gì khác hơn là công khai đến, vận dụng hết nội lực phá vỡ ngói nhảy vào, nhóm hắc y nhân phía sau thấy thế cũng nhanh chóng xuống, chừng mười mấy người, còn lại tám mươi mấy người thì lại trong nháy mắt vây quanh khách điếm.
Hắc y nhân vừa nhảy xuống lập tức vươn mình cùng Hàn Ngọc đánh qua một chưởng, thuận tay đánh trả, trực giác cho biết nội lực đối phương cường thịnh, âm thầm ở trong lòng từng người tính toán có thể có mấy phần phần thắng.
"Các ngươi là người phương nào, vì sao đêm khuya phá ngói mà vào?" Lương Kiêu trong lòng hiểu rõ, thanh âm lạnh lẽo phá vỡ yên tĩnh, xuyên thấu bóng tối, đem Liễu Lâm Ba bảo vệ sau lưng mình, giống như tư thế gà mẹ bảo hộ gà con.
"Muốn biết chúng ta là ai, đến Địa phủ hỏi Diêm vương đi!" Hắc y nhân đi đầu cười gằn vài tiếng, đột nhiên xuất chiêu, một loạt ám khí rời tay bay đến.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |