Nha hoàn thông phòng của Thiếu gia (8 - play trên xe ngựa - hạ) (2)
← Ch.16 | Ch.18 → |
Cố Minh Nguyệt vào trong lều trướng ngủ một đêm, ngày thứ hai cuộc săn bắn mùa xuân sẽ chính thức mở màn.
Tất cả nam tử tham gia săn bắn được chia thành mười tiểu đội, được phân chia từng khu vực săn thú khác nhau. Tiểu đội nào săn được nhiều con mồi nhất, sẽ được thánh thượng ban thưởng.
Tuy rằng lần này tới tham gia săn bắn đa phần là quý công tử thế gia, nhưng cũng có một vài nữ nhi nhà võ quan cũng năn nỉ đòi theo đến, năm rồi cũng có tiền lệ, mà hàng năm thánh thượng cũng đưa một vài phi tử được sủng ái tới tham gia lễ hội săn bắn, cho nên việc Cố Minh Nguyệt tới đây ngược lại là không có vẻ gì là quá đột ngột.
Bởi vì Cố Minh Nguyệt mang thân phận tỳ nữ, nên không có cách nào ngồi chung một chỗ với các tiểu thư nhà quan gia thưởng thức tư thế oai hùng trên lưng ngựa của các nam tử, Mộ Cẩn Du bèn bảo nàng đợi ở trong lều không được ra ngoài. Nàng gật đầu đáp ứng, ở lại trong lều trái lại càng hợp ý nàng.
Ngày săn bắn đầu tiên kết thúc khi mặt trời chìm dần về phía tây, Mộ Cẩn Du xách gà rừng cùng thỏ rừng săn được về, hai gã sai vặt sau lưng lại kéo thêm một con hươu rừng đi theo. Mộ Cẩn Du bảo bọn họ đặt con mồi ở ngoài lều vải, rồi vén màn đi vào.
Cố Minh Nguyệt đang xem sách, vứa thấy nam nhân liền đặt sách xuống chạy tới nghênh tiếp, nhõng nhẽo quấy rầy một phen sau đó năn nỉ nam nhân cho phép nàng được quan sát trận đua ngựa bắn tên ngày mai. Mộ Cẩn Du còn tưởng là nàng ngồi trong này thật sự buồn chán, lại chiếm thêm không ít tiện nghi nữa cuối cùng cũng nhả ra đồng ý với nàng.
Ngày thứ hai, khi Mộ Cẩn Du đang sửa sang lại yên ngựa của mình, một nam tử gầy nhỏ làn da màu mật ong dắt ngựa đi tới cạnh hắn. Nam tử kia có khuôn mặt trái xoan lớn chừng bàn tay hàng lông mày bị che bởi tóc mái, mũi cao đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt lại sáng lên rất có thần. Đôi môi đỏ hồng của hắn vênh lên, lộ ra hàm răng trắng, toàn bộ ngũ quan cho người ta có cảm giác diễm lệ ngang bướng, chỉ là không được hoàn mỹ cho lắm mà hơi có mùi vị nữ nhi.
"Xin hỏi cao danh quý tính của huynh đài?" Người vừa tới nói một hơi bằng tiếng bắc lương không quá chuẩn, ánh mắt khó nén hưng phấn mà đánh giá nam tử đối diện.
Khuôn mặt Mộ Cẩn Du bị ánh mắt của hắn nhìn tới nỗi nhăn lại, đã thật lâu hắn chưa gặp nam nhân nào trong số rất nhiều nam nhân kích động vì hắn rồi. Huống chi, cái tên Mộ Cẩn Du của hắn trong kinh thành này không ai không biết, không ai không hiểu, vì vậy tự động quy kết coi lời nói của nam tử kia là tìm cớ làm thân, không thèm để ý tới mà dẫn ngựa rời đi. Huống chi, hắn ghét nhất mấy kẻ nói năng ẻo lả.
"Tính tình cũng thật lớn." Nam tử kia đứng tại chỗ sờ mũi, nhìn bóng lưng của hắn nhỏ giọng nói thầm mấy câu."Không bằng đợi lát nữa lại mượn cớ đi tìm hắn nói chuyện." Nam tử lẩm bẩm.
Con đường Mộ Cẩn Du dẫn ngựa qua vị trí kề bên chỗ các nữ quyến tụ hội xem đài, sau khi hắn tới gần, bên tai không ngừng vang lên tiếng hút khí cùng giọng nói khẽ hô của các nữ tử.
"Nhìn kia, là Đàn lang, Đàn lang tới rồi!"
"Dáng dấp của chàng trông thật đẹp mắt." Giọng nói này tràn ngập say mê.
"Dáng dấp có đẹp hơn thì được gì, cũng chỉ là một kẻ ăn chơi phá của."
Tuy rằng giọng nói của mỗi người đều rất nhỏ, nhưng tập trung ở cùng một chỗ hô lên lại tựa như một đám ong mật bay vo ve ù ù trong đầu không ngừng làm người ta phiền lòng. Đám nữ tử này đúng là ồn ào! Mộ Cẩn Du cau mày suy nghĩ.
Vì vậy lại rước lấy một trận tiếng nói ong ong vù vù của đám nữ tử.
"Đàn lang cau mày? Chàng ấy nghe được?!"
"Nhíu mày lại mà trông vẫn đẹp như thế..."
"Sau này phu quân của ta mà có dáng vẻ dung mạo như vậy thì tốt rồi..."
Mộ Cẩn Du không thể nghe nối nữa, đang chuẩn bị sải bước dắt ngựa đi tới chỗ nào xa hơn một chút, một gã sai vặt khuôn mặt đen thui vọt tới chỗ hắn.
Tuy rằng nước da gã sai vặt kia đen kịt như than, không thấy rõ mặt mày, nhưng từ tư thái cùng cặp con ngươi như trời trong thu thủy kia của hắn Mộ Cẩn Du dễ dàng nhìn ra đây là Cố Minh Nguyệt giả trang.
Trong nháy mắt khuôn mặt hắn đen thui, so với khuôn mặt bị bôi mực nước lên của Cố Minh Nguyệt hoàn toàn không xê xích bao nhiêu.
"Càn quấy!" Ngay khi gã sai vặt mặt đen vọt tới chỗ hắn, nam nhân bước nhanh về phía trước, gầm lên bên tai Cố Minh Nguyệt một tiếng, lại ép giọng xuống cực thấp.
Cố Minh Nguyệt không chờ hắn đuổi nàng đi, liền vội vàng mở miệng nói: "Thiếu gia, phu nhân cho người động tay chân trên yên ngựa của người!"
Vẻ mặt nàng lo lắng, Mộ Cẩn Du không nghi ngờ nàng, chỉ vào chỗ cành lá sum xuê ở đối diện ra hiệu với nàng, lại dẫn ngựa đi tới.
Cố Minh Nguyệt hiểu ý đuổi theo, vừa tới vị trí sau khi xác định người khác không nhìn thấy không nghe được, nói một hơi chuyện bên trong yên ngựa bị người ấn châm nhọn ngâm nọc độc, nếu hắn thúc ngựa phi nước đại, da thuộc bọc lại đầu nhọn của kim tiêm sẽ bị mài mòn, đâm vào lưng ngựa làm cho con ngựa phát cuồng.
Mộ Cẩn Du nghe xong trầm mặt dỡ yên ngựa xuống, cẩn thận tìm kiếm một phen quả nhiên tìm được một châm nhọn bọc da thuộc mềm trong một khe hở nhỏ tí. Đây là hắn còn đặc biệt vì cuộc đua này mà thay yên ngựa, không nghĩ tới phút cuối cùng đã sớm bị người khác bất tri bất giác động tay chân rồi.
"Làm sao mà nàng biết được chuyện này?" Ánh mắt Mộ Cẩn Du mang theo vẻ dò xét.
Đương nhiên là biết được từ nội dung vở kịch! Đương nhiên Cố Minh Nguyệt sẽ không trả lời như vậy, vẻ mặt nàng lập tức tràn đầy lo âu hồi đáp: "Là nô tỳ phát hiện Mộ Phúc đánh xe lén lén lút lút không biết muốn đi đâu, nhìn dáng vẻ của hắn rất giống sắp cuốn đồ đạc chạy trốn. Nô tỳ không rõ vì sao, chỉ là lại thấy lo lắng hắn liệu có làm ra chuyện gì không tốt cho thiếu gia hay không, bèn hô thị vệ đại ca bắt lấy hắn. Trong lòng Mộ Phúc có quỷ, nô tỳ còn chưa nói chưa hỏi gì, hắn đã nhận hết tội lỗi."
Trong nguyên tác Mộ Phúc hạ độc thủ xong liền bỏ chạy không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa, mà con ngựa kia cuối cùng lại bị trời xui đất khiến đưa cho Tây Lương công chúa sử dụng. Công chúa nữ giả nam trang, vì muốn nói chuyện với chính mà mượn cớ đổi ngựa, kết quả vừa cưỡi chẳng bao lâu sau đã xảy ra chuyện. Đại khái nam chính cũng đoán được có điều không ổn, vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo cứu nàng. Bản thân công chúa vốn đã nhất kiến chung tình với Mộ Cẩn Du, sau đó còn được cứu lại càng ái mộ hắn hơn, dứt khoát coi hắn là thần linh mà sùng bái.
Cố Minh Nguyệt tìm người bắt Mộ Phúc sau đó lại thay đổi y phục hoả tốc chạy tới tìm Mộ Cẩn Du nói rõ căn nguyên trước khi công chúa lấy chuyện đổi ngựa làm cớ tiếp lời hắn.
Thật sự là, mệt chết nàng...
Mộ Cẩn Du nhìn nữ nhân còn đang thở dốc, trong lòng ấm áp.
"Còn có ai biết chuyện này?"
"Không có người khác, chỉ mình nô tỳ biết chuyện. Là nô tỳ tới cạnh Mộ Phúc nghe hắn nói, hắn biết nói ra có thể giúp cho thiếu gia nắm lấy nhược điểm của phu nhân, đồng thời cũng để lại cho mình một đường sống."
Khi Mộ Cẩn Du nghe được một câu trước vẻ mặt liền vui mừng, nhưng nháy mắt vừa nghe nửa đoạn sau sắc mặt lại chìm nghỉm. Hắn trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi đang đắc chí trước mặt, tức giận sao mà nàng dám đứng gần nam nhân khác như vậy.
Vì vậy quỷ thần xui khiến, hắn hỏi lại một câu rất ngu: "Người khác có nhìn thấy khuôn mặt của nàng hay không hả?"
Cố Minh Nguyệt sững sờ, đó cũng là vấn đề quan trọng gì sao? Không phải hắn nên hỏi một chút xem Mộ Phúc bị bắt giữ ở nơi nào hay sao? Nhưng nhìn vẻ mặt muốn cắn người của nam nhân, nàng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Không có, lúc đó nô tỳ mang duy mạo..."
Tác giả nói:
Gần bốn ngàn chữ, tôi cũng mệt mỏi thảm thương ***
Mỗi ngày nhìn thấy sổ sưu tầm tăng thêm cùng với mọi người nhiệt tình để lại comment cùng tặng trân châu ở bên dưới, Tô tôi thật sự là hết sức cảm tạ ***
Đặc biệt phải cảm ơn các bạn thân yêu không ngừng kiên trì mỗi ngày để lại bình luận cùng trân châu, còn có những bạn đặc biệt vì bộ truyện này mà đăng kí account.
Mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy một số cái tên nhìn hết sức quen mắt, nói tới đây cũng không biểu đạt hết lời cám ơn với từng người một.
Các bạn đã cho tôi tất cả động lực tiếp tục tiếp tục viết thêm.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |