Hạ gục tướng công ốm yếu 4
← Ch.04 | Ch.06 → |
Edit: Nguyệt Dao
Beta: Linxu
Cố Minh nguyệt đã nhận ra ý đồ của Lưu Dật, sao lại còn thể để mặc cho hắn lần mò xuống chỗ xấu hổ đó như vậy được. Vội vàng dùng sức khép chặt hai chân trắng nõn thẳng tắp lại, nhưng lại bị bàn tay to mạnh mẽ cứng rắn tách ra, hai chân nam nhân cũng mạnh mẽ chen vào.
Lưu Dật dùng chân hắn chặn bắp đùi nhỏ nhắn mịn màng của tiểu kiều thê, tay kia ngang ngược bắt láy gót sen khéo léo xinh đẹp tuyệt trần áp lên trước ⓝ.ɢ.ự.ⓒ nàng. Động tác này khiến hoa huy*t của Cố Minh Nguyệt hoàn toàn bại lộ trước mắt nam tử. Hoa hộ kia sinh ra đã đầy đặn, trên mặt mọc một bộ lông ngắn m-ề-ɱ mạ-ℹ️, chính giữa khe hở hẹp lộ ra cửa vào đỏ tươi như quả nhục đậu khấu*. Cố Minh nguyệt xấu hổ đỏ cả mặt, vặn vẹo thân hình, từ từ nhắm hai mắt nức nở nói: "Đừng nhìn, không được nhìn..." Sao Lưu Dật có thể làm theo ý nàng, hắn vừa tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại nơi tươi đẹp ướ●t á●𝐭 đó, vừa đem hai chân hoàn mỹ của nàng vòng ở trên lưng, liên tục lấy tay chơi đùa làm cho hoa đế nhạy cảm cứng lên, dùng ngón tay lôi kéo vân vê đùa bỡn, khiến nàng yêu kiều rê*𝓃 𝓇*ỉ không ngớt, không bao lâu liền chảy ra chất lỏng thơm ngát dính đầy bàn tay nam nhân.
*Nhục đậu khấu: còn được gọi là nhục quả, hạt có màu đỏ tươi. Nó được xem là một loại Viraga dành cho phái nữ, mùi hương của nó có thể ⓚí𝖈.𝐡 t𝒽.í.𝖈.♓ 𝒽𝖆-𝐦 〽️𝐮-ố-n "yêu" của phái nữ, ngoài ra còn có tác dụng chữa bệnh. Ở đây, mang nghĩ 🎋*í*𝒸*𝐡 т𝒽í*𝐜*♓. (Lin: ngại quớ ờ, hông ns hết đâu mí bợn từ suy đi ờ. )
Bàn tay kia vân vê chơi đùa hoa đế xong, lại chuyển sang trêu chọc hai cánh hoa non mềm, ngón tay bị thấm ướt kia một vòng lại một vòng thử đ_â_𝐦 ✔️à_ο thăm dò hoa kính chặt chẽ chật hẹp. Hoa kính nhỏ đến nỗi chứa đựng một ngón tay cũng khó khăn, bên trong nổi lên tầng tầng lớp lớp các hạt nhỏ, chi chít ngọ nguậy đẩy dị vật đang chen vào trong ⓣ♓â.𝐧 🌴h.ể kia. Cố Minh Nguyệt cảm giác được ngón tay kia liên tục đ.â.m ⓥà.ο ⓡ-ú-t 𝖗-🔼 ở lối vào hoa huy*t, đào gảy vách tường nhạy cảm bên trong của nàng. Hoa châu của nàng bị ngón tay cái vân vê nhào nặn, phối hợp với tần suất ra vào hoa huy*t của ngón giữa, làm cho bụng dưới tê dại từng cơn, 𝐤𝐡οá.𝖎 c.ả.ⓜ giống như thủy triều từng đợt rồi lại từng đợt trào lên ở chỗ nàng ngồi. Nước dưới thân đã tràn thành lụt, chăn đệm trải giường dưới 𝐦ô_𝖓_ⓖ cũng từ từ ướt đẫm như bị ngâm trong nước, hiện ra vũng nước tràn lan sáng bóng. Bản thân Cố Minh Nguyệt cũng không phải là thiếu nữ chưa rõ sự đời, bị động tác giữa hai chân khiến cho khó nhịn mà vặn vẹo vòng eo, không tiếng động mời gọi.
"Chậc, vật nhỏ muốn?" Lưu Dật nhìn mỹ nhân dáng vẻ khó nhịn, côn th*t dưới thân đã cứng rắn như sắt từ lâu, ngẩng đầu vểnh cao, cực kỳ hung tráng. Đỉnh đầu cực đại kia vì độп*🌀 tìⓝ*♓ mà chảy ra dịch lỏng, tỏa ra hơi thở ◗â.ⓜ mĩ, cây gậy vừa to lại vừa dài thỉnh thoảng run run hai cái, vô cùng uy vũ. Hắn lấy bàn tay lớn nhuốm đầy mật dịch, duỗi đến trước mắt Cố Minh Nguyệt, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Mở mắt ra!"
Cố Minh Nguyệt nhìn nam nhân duỗi bàn tay đầy dịch thể tanh ngọt đến trước mắt, xấu hổ đến mức không biết làm sao cho phải. Ngón tay thon dài khớp xương phân mình kia điểm vào đôi môi anh đào hồng nhuận của nàng, ánh mắt nam nhân sáng như đuốc, đem ngón tay dính đầy ⓓ·â·Ⓜ️ dịch cưỡ.п.𝐠 é.🅿️ chen vào trong miệng nàng mà khuấy động, sau đó đưa ngón tay vẫn đang dính đầy dịch thể đến trước mũi cao thẳng, ngửi lấy hương vị 𝒹.â.m mĩ, thật giống như bình thường nhấm nháp mỹ vị mà 𝖑·❗ế·m sạch cả bàn tay. Mắt thấy hành động của nam nhân, cả người nàng như rơi vào trong bể dục.
Lưu Dật buông lỏng lực khống chế ở hai tay nàng, khóa ở trên nɢ*ự*ⓒ Cố Minh Nguyệt, dục long to lớn giữa hai chân nghênh ngang đứng trước mắt của nàng. Xung quanh dục vật kia nổi đầy gân xanh, quy đầu nóng hổi màu tím đỏ, thỉnh thoảng lại gật đầu với nàng một cái. Cho tới bây giờ Cố Minh Nguyệt cũng chưa từng quan sát tính khí (Lin: ừa là JJ đóa, là cây gậy th*t đóa) của nam tử ở khoảng cách gần như vậy, lần này đúng là chân chính xấu hổ đến không thể hơn được nữa.
"Thế nào, có thích hay không?" Dương cụ tráng kiện được đưa về phía trước, có xu thế nhất định muốn Cố Minh Nguyệt phải nói ra hai chữ thích mới bỏ qua. (Lin: chữ thích trong tiếng Hoa gồm 2 chữ ghép lại: 喜欢: [xỉ. huan])
Cố Minh Nguyệt đỏ mặt, bất đắc dĩ dùng thanh âm như tiếng muỗi kêu nhỏ giọng trả lời thích, bộ dáng thẹn thùng kia làm cho dương cụ nóng rực lại lớn thêm một vòng nhỏ.
Lưu Dật làm sao còn nhịn được, công tác chuẩn bị cũng đã làm đến nơi rồi, vì thế hắn một lần nữa quỳ vào giữa hai chân Cố Minh Nguyệt, tay kia tách tách móc từ bên trong tiểu huyệt ẩm ướt kia ra một bãi mật dịch lớn, nhanh chóng quệt lên trên côn th*t đã nóng như bàn ủi, nhắm ngay hoa tâm, thắt lưng hẹp vừa dùng sức một phát vào tới tận cùng!
Đau đớn do xé rách trong nháy mắt làm Cố Minh Nguyệt bật khóc, hai mắt nàng rưng rưng ngấn lệ đấm đá lên thân hình cường tráng cao to kia, vừa đánh vừa kêu khóc làm cho đồ vật đang giày vò người kia từ trong †●𝒽●â●п ⓣ●𝐡●ể nàng trượt ra ngoài. Lưu Dật biết nàng không dễ chịu, sau khi phần cuối đi vào cũng không dám làm bừa, dừng lại chờ Cố Minh Nguyệt chậm rãi thích ứng, hai tay bắt đầu vỗ về chơi đùa đôi bầu 𝓃🌀ự·ⓒ tròn trịa trắng nõn dựng đứng cùng hoa châu bởi vì κ_í🌜_ⓗ ✞♓_íc_♓ cương cứng lên. Tiểu huyệt hàm chứa ⓟ·♓·â·п ✞·ⓗâ·n của hắn 💰_𝒾ế_🌴 𝖈_♓_ặ_𝐭 tới mức làm hắn muốn phát cuồng, chính vì đau đớn mà co rút lại, bên trong nổi lên chằng chịt các hạt nhỏ, nạo vét, ↪️·ọ 𝖝á·𝖙 cây gậy của hắn, khiến cho hắn phát run đến tậ xương cùng (Lin: xương cùng ai đã học sinh chắc cũng biết, nó là xương đuôi đã bị thoái hóa sau khi con người tiến hóa từ loài vượn cổ thành nguoigw hiện đại như bây giờ). Lưu Dật vội vàng nín thở ép xuống 𝖉ụ●↪️ 𝖛●ọռ●🌀 đang muốn dâng lên, bắt đầu thong thả đứng lên ⓡ_ú_𝐭 𝓇_🅰️ với biên độ nhỏ, đồng thời quan sát biểu cảm tiểu kiều thê của hắn, đợi trên má thơm của mỹ nhân thấm đẫm mồ hôi, tựa như tiếng nỉ non ⓡ*ê*𝓃 r*ỉ sau khi sinh, liền bắt đầu dứt khoát mạnh mẽ cả căn đi vào, cả căn ⓡú●† 𝐫●@.
Dần dần Cố Minh Nguyệt cũng nhận được cảm giác thú vị, dâng lên sự phóng túng mà r·ê·п ⓡ·ỉ. Mu bàn chân của nàng vì 🎋●ho●á●𝖎 𝖈ả●𝐦 mà kéo thẳng băng, dương cụ mạnh mẽ ra vào giữa hai chân hút theo thịt mềm ra ngoài, tiếng nước lớn dần, trừ bỏ tiếng va chạm т𝖍-â-ⓝ 𝖙𝐡-ể, còn tiếng nước vang "phách, phách "không ngừng.
"Qúa... Quá nhanh...... A...... A a...... Ngừng...... Dừng lại...... A...... Ưm.... ." Thanh âm của nữ tử ɱề●Ⓜ️ 〽️●ạ●ï đáng yêu, 𝖗·ê·n 𝐫·ỉ ngọt ngào, chân mày lá liễu xinh đẹp hơi chau lại, hai mắt nửa mở dường như có chứa xuân thủy, sóng nước lưu chuyển. Miệng anh đào nhỏ khẽ nhếch, bị đ.â.ⓜ ν.à.0 đến nỗi nói cũng không nói thành lời, chỉ đành phải dùng ánh mắt đáng thương để cầu xin hắn đi vào chậm một chút, cảnh tượng ư*ớ*t á*т vô cùng. Lúc này nam nhân nào có thể nghe lời mà thả chậm đi vào cơ chứ? Hắn hận không thể đem cả hai cái trứng đều nhét vào trong tiểu huyệt mất hồn kia, cùng nếm thử tư vị tiêu hồn thực cốt đó, huống chi hai chân mỹ nhân đang gắt gao quấn quanh lưng, toàn bộ hành động đều trái ngược với lời cầu xin tha thứ đã nói ra.
"Vật nhỏ nghĩ một đằng nói một nẻo." Lưu Dật cười nhạo một tiếng, dùng một bàn tay mạnh mẽ cầm lấy cái chân trắng như tuyết áp lên trước ⓝ-🌀-ự-𝒸 Cố Minh Nguyệt, bàn tay rảnh rỗi kia thì duỗi ra sau đầu Cố Minh Nguyệt nâng đầu nàng lên, làm cho nàng mở to mắt nhìn vào vị trí 🌀●1🔼●0 ♓ợ●ⓟ của hai người.
"Nàng tốt nhất nhìn cho rõ ta ra vào làm sao khiến cho nàng sung sướⓝ·𝖌 đến muốn ch-ế-𝖙 đi sống lại." Từ trong miệng nam tử nói ra lời thô tục làm cho người ta nghe thấy mà mặt đỏ tim đập, không nói thêm lời gì mà rất nhanh ngồi dậy rong ruổi. Tiếng kêu của nữ tử dưới thân càng thêm dồn dập đáng thương, ừ ừ a a mang theo tiếng khóc. Tư thế này khiến nam nhân có thể nhìn hình ảnh dương cụ ra vào bên trong tiểu huyệt non mềm một cách rõ ràng. Nhục vật màu tím đem lối vào tiểu huyệt căng chặt đến cực hạn, gắt gao hút lấy thân côn th*t, đóa hoa bao bọc trụ thịt bị banh ra đến trắng bệch, toàn bộ nụ hoa cũng bị chen lấn đến thay đổi hình dạng, chỉ có thể nhìn dương v*t to lớn ra ra vào vào thần tốc, trong lúc khuấy động mang theo một lượng lớn bọt trắng, bắn tung tóe ra nhiều đốm nhỏ ◗â_m dịch, gây ra 𝐤íc.h т.ⓗí.🌜.♓ thị giác cực hạn.
Cố Minh Nguyệt nhìn hình ảnh 🎋.í🌜.♓ 🅓.ụ.𝖈 như vậy, độ mẫn cảm của 𝖙𝖍â*ռ т*ⓗ*ể tăng lên cao một tầng, tiểu huyệt lại càng co rút xoắn chặt lấy dương cụ nóng hổi bên trong, vách tường bên trong mấp máy hút cây gậy lớn, ngay tức khắc Lưu Dật bắt đầu hít vào 𝐫_ê_n 𝖗_ỉ, thu hai tay lại nâng lấy 〽️ô𝓃_ɢ tròn vểnh cao (kiều đồn) thơm ngấy lên mạnh mẽ dùng sức áp sát kiều đồn về phía hạ thân mình, mỗi lần chạy nước rút liền nâng kiều đồn lên rồi đè mạnh xuống, đi vào vừa tàn nhẫn lại vừa thâm sâu, giọng nói của mỹ nhân dưới thân đã bắt đầu khàn khàn.
"Không được...... A...... Không được rồi...... Ừ, quá....... quá sâu! A a a a a....... . Quá sâu...... Nóng quá...... A ừ...... Chậm một chút...... được a ~" Cái miệng nhỏ nhắn của mỹ nhân bật ra lời nói 𝒹*â*〽️ đã*n*🌀 cực kỳ êm tai. Lưu Dật cúi người mổ cánh môi kia, hô lên thơm ngon non nớt mề●ⓜ ⓜạ●ℹ️, gặm ⓜú·т đến nỗi vang lên tiếng táp táp, động tác dưới thân cũng không hề nghe, thoáng chống dùng sức tàn nhẫn đâ_Ⓜ️ 𝖛à_𝐨, cửa vào bị đội lên như nở hoa, cảm nhận được quy đầu bị cái miệng nhỏ nhắn hé ra hơi buông lỏng một cái rồi chặt chẽ hút vào, đầu lưỡi hắn cũng bắt chước 𝐠i🔼*𝑜 𝖍ợ*🅿️ ra ra vào vào trong cái miệng nhỏ của mỹ nhân. Trong cơ thể Cố Minh Nguyệt càng lâu càng có thêm nhiều 🎋♓_ⓞá_1 𝖈ả_m, sau đó hoa ấm bị đâ.𝖒 𝓇·ú·✞ 𝖗·𝐚 vào vài cái mãnh liệt, ⓣ𝖍â.ⓝ т.𝖍.ể thư ş●ướ●ⓝ●𝖌 mà thét chói tai, chất lòng trong suốt bắn phụt ra, toàn bộ phun lên giữa cơ bụng của nam tử đang chạy nước rút, hoa huy*t co rút dữ dội, bên trong mạnh mẽ nhu động, hoa tâm mang theo lực hút mạnh mẽ to lớn cắn lấy lỗ nhỏ trên quy đầu.
Thắt lưng Lưu Dật tê rần, liều mạng vùng lên chạy nước rút. d*m thủy trong bụng Cố Minh Nguyệt bị dương cụ chắn lại ra không được, tăng lên căng tràn làm cho nàng có cảm giác muốn đi tiểu, động tác đ·â·𝐦 dương cụ vào thật nhanh làm cho mật dịch trong hoa huy*t đung đưa, tạo nên cơn sóng ⓚ·𝒽·𝖔·á·1 𝖈ả·𝖒 sung 𝐬●ướ●n●ℊ ngất trời.
"Sắp đến rồi!" Giọng nam tử п🌀●♓𝐢ế●п 𝐫●ă𝖓●🌀 nghiến lợi vừa mới thốt ra, thắt lưng hẹp nặng nề chính xác hướng tới phía trước, quy đầu ra vào nụ hoa ɱề·〽️ 〽️·ạ·❗ mẫn cảm phun ra một lượng lớn 🌴_ⓘп_𝐡 ⓓịⓒ_♓ đậm đặc thơm ngon. Bạch dịch nóng hổi lập tức tràn đầy hoa huy*t ấm áp, Cố Minh Nguyệt bị nóng lại tiết thêm một lần, trong đầu trống rỗng, giống như con cá thiếu nước hổn hển từng ngụm lớn.
Sau khi bắn ra tinh hoa xong côn th*t cũng không mềm xuống ngay mà còn lấp kín trong bụng, Lưu Dật h*ô*n nhẹ lên tóc mai ẩm ướt mồ hôi của Cố Minh Nguyệt, đôi mắt tràn ngập hơi nước kia, má thơm hồng đào, chóp mũi khéo léo ửng đỏ, tiếng 𝖗ê●𝓃 𝖗●ỉ mang theo giọng mũi đậm đặc như nói ra vừa rồi nàng bị người ta 𝒽ц-ⓝ-𝖌 ♓-ăn-ⓖ chà đạp thế nào, quả thật hắn càng nhìn càng thích bộ dáng sau khi bị ⓣ●à●𝐧 pⓗ●á này, miệng liên tục gọi tiểu tâm can.
Trải qua hàng loạt trận đánh, cơ thể Cố Minh Nguyệt đến cả một chút sức lực cũng không còn, sau khi Lưu Dật 𝓇*ú*𝖙 г*a dương cụ đã mềm đi một nửa đang dính đầy dịch thể của hai người, hai chân nàng vẫn vô lực giữ nguyên tư thế mở ra, miệng huyệt lần nữa co rút về, chẳng qua còn có thể thấy một lỗ tròn cỡ ngón tay, bên trong chứa đựng chất lỏng đậm đặc màu trắng đến một giọt cũng không chảy ra.
Lưu Dật nhìn ngang nhìn dọc ✝️.𝖍â.𝐧 †♓.ể ngọc ngà của mỹ nhân, cả người phủ kín dấu ⓗ*ô*ⓝ và dấu tay màu tím đỏ, tiểu huyệt sưng đỏ kia vẫn còn đang co giật, trong phút chốc ⓓ_ụ_↪️ 𝐯ọ𝖓_𝖌 lại mạnh mẽ dâng lên, 〽️.á.u huyết nhanh chóng lưu động, không bao lâu dương v*t kia lại ngẩng cao đầu đứng thẳng lên.
"Chàng, làm sao chàng......" Cố Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn nam nhân đã khôi phục lại tiếp tục bổ nhào tới, còn chưa kịp phản ứng thân mình đã bị lật ngược lại mặt hướng giường, nửa người trên vô lực dán trên đệm gấm, nửa người dưới bị nâng lên thật cao, hai chân bị tách ra, cây côn th*t cực nóng thư một tiếng trượt vào húc đến tận cùng tiểu huyệt, toàn bộ cơ thể đều bị lực va chạm mạnh mà ra sức đong đưa.
Một buổi tối rốt cuộc nàng không biết đã làm bao nhiêu lần, cổ họng Cố Minh Nguyệt kêu đến đau xót, giữa hai chân cũng 𝐜_ⓗế_t lặng không còn cảm giác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được côn th*t húc vào chơi đùa, thời điểm bị vây trong trạng thái hết sức mệt mỏi mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy được giọng nói trống trải của hệ thống ⓝ·ổ ⓣ·ⓤ·п·ɢ trong đầu:
【 Chúc mừng người chơi đã thành công â-𝓃 á-ℹ️ với nhân vật mục tiêu, xin không ngừng cố gắng 】
Cố Minh Nguyệt "Ưm" một tiếng, nhỏ nhẹ như nói mê, cả đời này của nàng còn chưa từng ngồi mà kêu to đến vậy, thật sự quá mệt mỏi rồi...
Tác giả nói:
Không biết một chương này có thể thỏa mãn khẩu vị của mọi người hay chưa, Tô tôi đã rất cố gắng khi viết. Lần đầu tiên viết cảnh tượng hương diễm như thế, các bạn hài lòng chính là động lực của tôi, xin đừng bất cẩn mà nhớ dùng thư để lại làm ↪️𝐡ế·† chìm ta và dùng trân châu đập 𝐜h-ế-† ta!
Cảm ơn tất cả những độc giả đã tặng trân châu.
Cảm ơn tất cả những độc giả sau khi đọc truyện đã để lại lời nhắn.
Tô tôi vẫn muốn viết ra một câu chuyện có nội dung tình tiết và chú ý đến thịt, tiểu thuyết ư-ớ-✝️ á-ⓣ không giới hạn, bởi vậy ở những bối cảnh thịt không hợp lý sẽ cố gắng hết sức đem nội dung vở kịch hợp lý hoá. Nữ chủ Cố Minh Nguyệt là tiểu thư khuê các ở cổ đại, trong truyện cũng nói nàng là kiểu quý nữ điển hình, bởi vậy khẳng định sẽ không lập tức biến bản thân thành quý nữ rụt rè, già mồm cãi láo, và vứt bỏ toàn bộ cảm giác ngại ngùng để làm nhiệm vụ. Cho nên từng cái nhiệm vụ đều đã ứng theo trình tự dẫn nữ chủ từng bước một đến, khẩu vị sẽ không theo ⓠ●⛎@●ռ ♓●ệ huyết thống đến họ hàng gần, một chọi một đến trình tự nhiều người, bởi vậy hi vọng mọi người có thể kiên nhẫn xem tiếp, xem một thế hệ quý nữ tiên tư ngọc sắc (tư dung như tiên, khuôn mặt như ngọc) làm thế nào dần dần thay đổi thành tuyệt đại yêu cơ
← Ch. 04 | Ch. 06 → |