← Ch.04 | Ch.06 → |
Quá giống......
Quả thực là giống như đúc!
Địch Kiếm Hoài giật mình ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, nỗi phẫn hận, thống khổ tận xương từ mười lăm năm trước lại tràn ngập toàn thân.
Lộ Đắc dẫn hắn lẻn vào một cái sơn động gần trung tâm thu nhận, dọc theo hang động sâu hun hút, rốt cục đi tới trung tâm nghiên cứu dưới lòng đất trong ảnh, nhưng khi hắn phá khóa cửa, bước một bước vào bên trong, lập tức bị cảnh trước mắt làm lông tơ toàn thân dựng đứng.
Nơi này, cơ hồ là phiên bản của phòng thí nghiệm đột biến năm đó!
Bố cục, trang trí, ánh đèn, ngay cả mùi thuốc làm thần kinh người ta căng cứng cũng không thay đổi, trong hoảng hốt, hắn như về chốn xưa, vẫn bị nhốt trong phòng thí nghiệm, còn mấy năm nay tự do chỉ là giấc mộng..."Sao? Trung tâm nghiên cứu này rất đáng kinh ngạc đúng không?" Lộ Đắc theo sau hắn, cười nói.
Giọng nói của cô kéo hắn từ mộng mị khó phân biệt hư thực trở về, hắn hắng giọng, ổn định mạch suy nghĩ đang loạn lên của mình, âm u nói: "Đúng vậy, vô cùng kinh người......" Hắn không nghĩ là Nặc Á Phương Châu lại một lần nữa tạo ra phòng thí nghiệm đột biến! "Anh có biết họ chế tạo cái gì ở đây không?" Lộ Đắc hết nhìn đông lại ngó tây.
"Bọn họ chế tạo quái vật." Hắn hung ác mà đau đớn trừng mắt nhìn đống ống nghiệm thủy tinh lớn.
"Quái vật? Quái vật gì?" Lộ Đắc ra vẻ không biết.
Hắn không trả lời, vì hắn không biết nói với cô thế nào, đây thật ra là địa ngục chuyên dùng trẻ con để nghiên cứu gen đột biến.
"Anh có sao không?" Cô quay đầu nhìn hắn đang trầm mặc."Không có gì." Hắn lắc đầu, sau đó lấy tay vuốt nhẹ trán cô, nói: "Bây giờ, tôi muốn vào xem, cô rời khỏi đây nhanh lên, đi càng xa càng tốt."
"Anh muốn em đi?" Cô kinh ngạc mở to hai mắt.
"Đúng, rời khỏi đảo ngay."
"Nhưng......"
"Chắc họ sẽ nhanh chóng phát hiện có người xâm nhập, để cô được an toàn, tốt nhất là lập tức rời khỏi đây." Hắn cảnh cáo.
"Anh thì sao? Anh không đi?"
"Không...... Chưa san nơi này thành đất bằng, tôi sẽ chưa đi." Hắn nghiêm mặt nói.
"Anh nói cái gì? Anh muốn san nơi này thành đất bằng?" Cô kinh hãi kêu to.
"Suỵt!" Hắn ôm cô từ phía sau, tay bịt miệng cô, thấp giọng nói bên tai cô: "Nói nhỏ chút, đừng ồn ào."
Cô ngây ngẩn cả người.
Hơi ấm và độ ẩm đặc trưng trong tay hắn xông thẳng vào ót cô, thanh âm mê người châm lên ngọn lửa bên tai cô, lồng ngực rắn chắc kề sát lưng cô, cô lập tức luân hãm trong nhiệt độ cơ thể hắn, trái tim bắt đầu kinh hoàng, tứ chi vô cớ nhũn ra, ngay cả hô hấp cũng suýt tạm dừng.Hắn và cô...... Dựa vào thật gần......
Gần gũi giống như...... Cô đã có được hắn.
Vẻ mặt Địch Kiếm Hoài cũng trở nên cổ quái, cảm giác kỳ dị kia lại dâng lên lần nữa, ôm Lộ Đắc mềm nhỏ trong lòng như đứa bé, mái tóc mềm mượt đen óng như tơ tản ra hương ấm trẻ con, đôi môi áp vào lòng bàn tay hắn cũng non mềm làm người ta buồn buồn ngưa ngứa......
Đây rốt cuộc là cái cảm giác chết tiệt gì?
Hắn vừa buồn bực vừa hoang mang, không hiểu được loại rung động từ một điểm bắn ra bốn phía trong ngực rốt cuộc là cái gì.
Cô nhịn không được bắt lấy hai tay hắn, cẩn thận nhìn mười ngón tay thon dài sạch sẽ, như đang thưởng thức một vật quý giá.
"Tay anh đẹp quá......"
Hắn không rút về, để cô thưởng thức mười ngón tay, sự khô nóng trong lòng kia càng lúc càng mãnh liệt.
Tiếp theo, cô bỗng nhiên dụi mặt vào lòng bàn tay hắn, hôn lên, nỉ non say mê nói: "Em thích tay anh, thật thoải mái......"
Trước khi gặp Địch Kiếm Hoài, trong mắt cô đàn ông đều lỗ mãng dơ bẩn, cô cho rằng bọn họ đều trì độn, ngu xuẩn và ngây thơ, bởi vậy mười chín năm qua cô chưa từng có cảm giác yêu say đắm, chưa từng có suy nghĩ gì với đàn ông, tới tận lúc gặp hắn...
Hắn tuấn mỹ thanh dật, trắng trẻo lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt so với lũ đàn ông tầm thường, toàn thân cao thấp từng bộ phận cơ thể hắn đều hấp dẫn cô mãnh liệt, một ngón tay hắn cũng có thể làm cô mê muội.
Hắn kinh ngạc nhìn cô, từng đợt sóng từ đầu ngón tay và lòng bàn tay không ngừng mạnh mẽ truyền đến, dây dưa cùng cảm giác vốn đã nhộn nhạo ở lồng ngực, làm hắn không thở nổi.
Hắn có chút sợ hãi hành động vô cùng thân thiết như vậy, sợ đi vào vết xe đổ ở phòng nghỉ vừa rồi, vì thế vội vàng rút tay về, gượng gạo nói: "Đừng làm loạn! Đi nhanh đi! Nơi này rất nguy hiểm..."
Quá tam ba bận, sự nhẫn nại của cô đã đạt cực hạn.
Vì sao hắn luôn kháng cự cô? Hành động và lời nói của cô còn chưa đủ rõ ràng sao? Vì sao hắn vẫn thờ ơ với cô?
Được, được lắm, lần này hắn chọc giận cô thật rồi, không cho hắn nếm chút đau khổ, hắn sẽ không biết cô đối tốt với hắn bao nhiêu!
Cô nên kết thúc trò chơi này thôi.
Oán giận liếc nhìn hắn, cô chậm rãi cười lạnh, từ từ quay người nhìn hắn.
"Không! Em không đi! Em muốn đợi ở đây." Nói xong, cô lùi một bước về phía sau, rời khỏi góc bọn họ đang ẩn náu, chủ động tiến vào phạm vi camera giám sát.
"Cô làm gì vậy? Quay lại! Sẽ bị phát hiện......" Hắn cả kinh quát.
"Bị phát hiện thì sao? Dù sao anh cũng sẽ bảo vệ em." Cô bướng bỉnh nở nụ cười.
"Cô......"
"Anh nói rồi còn gì!" Cô nói xong, xoay người bỏ chạy.
"Lộ Đắc, chờ chút..." Hắn gọi cô, đuổi theo vài bước, đột nhiên cảm thấy không ổn lắm, lập tức ngừng lại.
Vừa rồi quá mức khϊếp sợ, cho nên không chú ý, toàn bộ trung tâm nghiên cứu sao lại yên tĩnh thế, chẳng những không thấy nửa bóng nhân viên nghiên cứu nào, kể cả Lộ Đắc chạy loạn phía trước cũng không bị ai chú ý.
Quá kì lạ!
Nơi thế này phải được canh gác nghiêm ngặt chứ! Sao có thể khinh địch để hắn lẻn vào như vậy?
Tất cả mọi chuyện dễ dàng làm người ta bất an...
Hắn trong lòng lạnh lẽo, cẩn thận đi về phía trước, vào lúc hắn mải chú ý động tĩnh bốn phương tám hướng, bóng dáng Lộ Đắc đã biến mất từ khi nào.
"Lộ Đắc?" Hắn hô, cũng không thấy cô đáp lại.
"Lộ Đắc!" Hắn lại gọi một tiếng, Lộ Đắc vẫn không phát ra tiếng động.
Sao lại thế này? Cô chạy đi đâu rồi?
Trong lúc giật mình kinh ngạc, đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên từ xa ──
"A ──"
Đó là tiếng kêu thảm thiết của Lộ Đắc!
Hắn biến sắc, lo lắng tăng tốc, chạy tới chỗ tiếng kêu.
Trong trung tâm nghiên cứu rộng lớn, đường thông chằng chịt như một tòa mê cung, giống hệt năm đó, dễ dàng làm người ta mất phương hướng, nhưng hắn bất chấp khả năng bị vây hãm bên trong, thầm nghĩ phải mau chóng tìm được Lộ Đắc.
Tiếng kêu thảm thiết của Lô Đắc dẫn thẳng hắn vào phía trong, chỉ chốc lát sau, hắn đã tới một chỗ quen mắt khác, hắn bình tĩnh nhìn quanh, trợn to hai mắt, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Trong hơn ba mươi bình cách ly lớn, có cái bệ và dụng cụ mà hắn sợ hãi nhất, càng làm hắn giật mình, là trên bệ có một đứa nhỏ năm, sáu tuổi nằm sấp, trên lưng đứa nhỏ nổi lên hai cái cánh sắt dị dạng không được đầy đủ...
Một trận buồn nôn gợn lên trong cổ họng, dạ dày hắn quặn thắt, thân thể run rẩy, trái tim... đau đớn như bị đập nát!
Đứa nhỏ trên bệ kia...... Là một người đột biến thất bại! Hắn đã thấy nhiều đứa nhỏ như vậy, kết cục của chúng chính là bị tiêu hủy!
Khó khăn thở phì phò, hắn hoảng loạn lui về phía sau, trực giác muốn trốn khỏi không gian quỷ dị này. Lúc này, cửa thủy tinh của phòng cách ly đột nhiên mở ra, một thanh âm quen tai chuẩn xác kêu ra số hiệu của hắn ở phòng thí nghiệm.
"Không vào sao? Người đột biến số hai."
Là ai? Ai đang gọi hắn?
Hắn kinh hãi mở to mắt nhìn vào trong, trong phút chốc, có cảm giác như trở về quá khứ.
"Nếu không vào, bạn gái đáng yêu của mày sẽ mất mạng." Thanh âm kia nặng nề cười.
Tiếng cười vừa dứt, cửa bí mật trong phòng cách ly mở ra, Lộ Đắc bị kèm bởi hai tên cường tráng, vẻ mặt kinh hoàng, không chút huyết sắc.
"Địch Kiếm Hoài!" Cô vừa thấy hắn lập tức kêu to và giãy dụa.
"Lộ Đắc..." Hắn cả kinh, biết rõ hiện tại không phải thời điểm yếu đuối lùi bước, Lộ Đắc mạo hiểm dẫn hắn vào đây, hắn sao có thể không để ý an nguy của cô.
"Sao? Không dám vào? Không phải mày mới bảo phải san bằng nơi này hả? Cỗ khí phách đó biến đâu rồi?" Giọng nói kia không ngừng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ hắn.
Hắn nhíu mày, hít một hơi, bước nhanh vào trong.
Mỗi bước này giống như tiến vào cánh cửa thời không, vào trong phòng cách ly chẳng khác nào trở lại quá khứ, tương đương phải một mình đối mặt với mãnh thú đã ẩn sâu trong lòng hắn, chờ đợi để cắn nuốt hắn hơn mười năm.
Con thú dữ khiến hắn sợ hãi...
"Ha ha...... Chào mừng đã tới......" Đối phương vui vẻ nói.
"Buông cô ấy ra." Hắn không để ý tới giọng nói đáng ghét kia, lạnh lùng quát hai tên tay sai.
Hai tên đó không động đậy chút nào, hắn nhìn mà phát giận, đột nhiên bước dài lên phía trước, trong tay đã nắm hai cái lông chim kim loại.
"Tao khuyên mày đừng hành động thiếu suy nghĩ, người đột biến số hai, họng súng của bọn tao luôn nhằm chuẩn vào đầu con nhóc này, chỉ cần mày động là nó chết ngay." Giọng nói kia uy hϊếp.
Hắn ngẩn ngơ, cấp bách thu tư thế xông lên lại, nắm chặt lông chim trong tay, lửa giận ngầm thiêu đốt.
"Đi ra! Lũ tiểu nhân bỉ ổi, chỉ dám rình ở chỗ tối sao?" Hắn lớn tiếng khiêu chiến.
"Mày muốn gặp tao sao? Thật ra tao cũng mong được gặp lại mày lắm!" Thanh âm kia tà tà cười.
Lời này khiến hắn cảnh giác, tên kia...... biết hắn?
"Mày rốt cuộc là ai?" Hắn hỏi.
"Mày thật sự không nhớ rõ?" Cửa bí mật lại mở, một người ngồi trên xe lăn chạy bằng điện, chậm rãi từ phòng tối trượt ra.
Khi gương mặt người nọ ra tới chỗ sáng, Địch Kiếm Hoài chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đều bị rút hết, khuôn mặt tuấn tú phút chốc trắng xanh.
Hắn là...... tiến sĩ Eugene!
Tuy rằng già, gầy đi, tóc bạc, hai chân tàn phế, nhưng đôi mắt nhỏ hẹp, mũi diều hâu, cùng điệu cười dâʍ tà vẫn y như cũ, cặp mắt nhìn hắn vẫn tràn ngập ham muốn như trước.
Giờ khắc này, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng con thú dữ trong lòng điên cuồng tru lên...
"Ha ha a...... Chúng ta lại gặp rồi, thiên sứ của tao." Eugene cười cực kì vui vẻ, chẳng qua gương mặt nhọn già nua của hắn làm nụ cười trở nên méo mó dữ tợn.
"Mày...... Mày không chết?" Hắn kinh hãi trừng mắt nhìn lão, giống như gặp ma vậy.
Eugene...... rõ ràng bị Thiên Toàn đâm xuyên tim rồi mà......
"Bất ngờ lắm đúng không? Nói đến thì thật may mắn, đêm đó tao trọng thương té xỉu, mọi người đều nghĩ tao chết chắc, nên tống tao khỏi phòng thí nghiệm, nằm bệnh viện kéo dài hơi tàn nhiều năm, không nghĩ tới nhờ vậy có thể ngẫu nhiên tránh thoát vụ nổ mạnh, thành người duy nhất sống sót của phòng thí nghiệm đột biến." Eugene cười giải thích.
Nghe hắn nhắc tới đêm đó, mặt Địch Kiếm Hoài lại càng không còn chút máu, sự kiện ấy là khối nhọt mưng mủ trong lòng hắn, cứ chạm vào lại đau, dù thế nào cũng không trừ được tận gốc!
Lộ Đắc cảm thấy kinh ngạc, vì sao Địch Kiếm Hoài vừa thấy tiến sĩ Eugene lại khủng hoảng như thế?
"Chỉ có điều, người đột biến số một cũng quá độc ác, nhờ phúc của hắn, thân thể tao chưa gượng dậy nổi, chỉ có thể ngồi xe lăn, nhàm chán qua ngày." Mắt Eugene tràn ngập phẫn hận."Cũng may, tổng tài của ba tập đoàn tài chính tìm tao về, muốn tao nhớ lại số liệu và tư liệu trọng yếu của phòng thí nghiệm năm đó, chỉ tiếc những ghi chép quan trọng đều bị hủy rồi, mười lăm năm qua bọn tao dùng bao nhiêu đứa nhỏ, cũng chẳng tạo ra được một người đột biến hoàn chỉnh..."
"Bọn mày còn muốn tạo nghiệt bao nhiêu nữa mới cam tâm?" Hắn phẫn nộ quát.
"Tội nghiệt? Không, bọn tao cải tạo loài người! Nhìn mày mà xem, Bắc Đẩu Thất Tinh bọn mày không phải là tác phẩm đắc ý nhất của bọn tao sao? Nhất là mày..." Eugene lặng lẽ cười lạnh.
Tác phẩm?
Chữ chết tiệt này chói tai cực kỳ!
"Câm mồm!" Hắn quát.
"Tức giận? Tốt lắm, tận lực tức giận đi! Tức giận chính là năng lượng của gen đột biến, để tao ngắm đôi cánh xinh đẹp lần nữa nào!" Eugene cười hì hì nói.
"Mày......" Lửa giận nháy mắt thiêu đốt lồng ngực hắn, kích động quá độ gây hoạt hóa tế bào đột biến trong cơ thể hắn, phút chốc, đầu vai hắn nhô lên, hắn kinh hãi, vội vàng đè lưng lại, muốn áp chế sự biến hóa của đôi cánh.
"Sao không cho tao xem? Tao rất hoài niệm bộ dáng thiên sứ hoàn mỹ của mày, không thể quên thân thể nho nhỏ sợ hãi phát run trong tay tao......" Eugene cười dâʍ đãиɠ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Đắc trầm xuống, chẳng lẽ lão quỷ Eugene này trước kia từng xâm phạm Địch Kiếm Hoài?
Cô nhìn chằm chằm Eugene, vốn đã không có hảo cảm với lão, nay càng thêm chán ghét, nếu lão không phải là khách quý quan trọng của chủ nhân, cô nhất định sẽ giúp Địch Kiếm
Hoài gϊếŧ hắn.
"Câm miệng! Đồ biếи ŧɦái ghê tởm!" Địch Kiếm Hoài phẫn hận mắng nhiếc Eugene.
"A...... Xem ra mày cũng khó quên..." Eugene cười lớn hơn.
"Mày câm miệng cho tao!" Cơn tức nung chảy ý chí hắn, lửa giận khó thu, mạnh mẽ nổ tung, trong nháy mắt, một đôi cánh kim loại sáng bạc xuyên qua áo, bỗng nhiên mở rộng, lông chim va vào nhau leng keng.
Hơi thở lạnh như băng hòa lẫn mùi vị kim loại kì lạ, tất cả mọi người ở đây đều choáng váng.
Lộ Đắc nhìn mà hoa mắt mê man, cô không tưởng tượng được màn biến thân của Địch
Kiếm Hoài lại kinh tâm động phách đến thế.
Mái tóc nâu dài, làn da trắng, hai cánh màu bạc rộng mở...
Thiên sứ cướp đi trái tim cô, tái hiện trước mắt cô.
Eugene cũng ngây ngốc, chỉ vì trong ấn tượng của lão, Địch Kiếm Hoài còn là thiên sứ nhỏ, mà nay hắn đã trưởng thành, thậm chí cả đôi cánh kim loại kia cũng trưởng thành theo.
Thật sự là kinh người!
Năm đó lão vì tính chất thí nghiệm rót kim loại lỏng vào xương vai hắn, lại thành công sáng tạo ra một thiên sứ, nếu nghiên cứu Địch Kiếm Hoài thật tốt, như vậy lão có thể sáng tạo càng nhiều người có cánh!
"A...... Hình ảnh thật đẹp! Ba vị tổng tài mà thấy, nhất định sẽ rất vui vẻ, có mày làm vật thí nghiệm sống, có thể đạt thành việc thay đổi nhân loại mà bọn họ chờ đợi nhiều năm..."
Eugene hưng phấn hô.
Vật thí nghiệm sống? Lộ Đắc cau đôi mày liễu, cực kì không thích cách dùng từ này.
m Hoài hung ác trừng mắt nhìn Eugene, đằng đằng sát khí từng bước đến gần hắn."Bọn mày còn muốn lợi dụng chúng tao để chế tạo thêm người đột biến? Đừng có mơ!
Không thể nào."
"Vì sao lại không thể?"
"Bởi vì......" Địch Kiếm Hoài nheo mắt."Bọn mày sắp chết hết rồi."
Gặp lại Eugene, trong đầu hắn chỉ có ý niệm này.
Chỉ có tự tay gϊếŧ Eugene, ác mộng của hắn mới có thể chấm dứt! Chỉ có hủy diệt nơi đây, oán khí của hắn mới có thể tiêu trừ!
Tất cả mọi thứ ở đây đều phải bị tiêu diệt, như phòng thí nghiệm năm đó hóa thành tro bụi.
"Cũng chưa chắc! Thiên sứ của tao, mày thực sự tưởng rằng có thể sống sót mà rời khỏi đây sao? Thật sự là quá coi thường bọn tao rồi, để chào đón mày, tao chuẩn bị một buổi diễn thú vị lắm!" Eugene nhe răng cười, ấn một cái nút, thoáng chốc, tường phòng cách li hoàn toàn đổ xuống, một đoàn thiếu niên thân thể bị cải tạo dị dạng đồng loạt tiến vào.
Địch Kiếm Hoài sắc mặt đại biến, hắn không sao đoán được Eugene lại dùng những đứa nhỏ để đối phó hắn.
"Mày nhẫn tâm gϊếŧ chúng nó sao? Chúng nó đều giống mày, người đột biến cả! Chẳng qua không may mắn được như mày, tất cả đều là tác phẩm thất bại......" Eugene xảo trá nhìn hắn.
"Đáng giận!" Hắn giận mắng một tiếng, xông về phía Eugene, nhưng mấy đứa nhỏ này lại đánh hắn, bắt lấy hai chân hắn.
Hắn phản xạ định đánh trả, nhưng khi thấy bọn nhỏ tứ chi dị dạng không đủ, lông chim trong tay lại không thể phát ra, bởi vì bọn nhỏ này mỗi đứa thoạt nhìn đều giống hắn năm đó...
Ngay khi hắn còn giật mình, mấy đứa nhỏ đã triển khai công kích, một đứa trong đó còn lấy năm ngón tay biến dạng trảo phá ngực hắn!
"A......" Hắn thét lớn một tiếng, vung cánh lên, gạt ngã tất cả.
"Địch Kiếm Hoài, đừng mềm lòng thế! Chúng tuy chỉ là lũ nhóc, nhưng đều mất trí cả rồi!" Lộ Đắc ở một bên kêu to.
Eugene nhăn đôi mày hoa râm, quay đầu nhìn cô, như khiển trách cô giúp đỡ người ngoài.
Cô lãnh ngạo đáp lại bằng một nụ cười giả tạo.
Địch Kiếm Hoài né tránh vài lần, không nương tay nữa, xoay mình xách một đứa lên, đau lòng đông cứng nói với nó: "Hiện tại nhất định em còn đau khổ hơn là chết, ta sẽ giải thoát cho các em!"
Dứt lời, hắn vẩy lông chim đầy trời, mỗi cái đều sắc nhọn hơn dao, bắn thủng ngực nhóm thiếu niên, máu tươi ướt sũng thân hình nho nhỏ của chúng.
Mấy đứa nhỏ ngay cả đau cũng không kêu, cứ thế ngã xuống, giống như sao nhỏ rơi, im lặng mất đi sinh mệnh...
m Hoài rũ mắt, đè nén nỗi chua xót trong ngực, lòng tràn đầy hận thù, đi về phía
Eugene."Kế tiếp, đến phiên mày."
Eugene không sợ hãi hừ lạnh, "Mày lớn rồi thì không nghe lời hả, chờ tao bắt được mày, sẽ thuần phục mày."
"Đừng nằm mơ! Mày không có cơ hội đó đâu." Địch Kiếm Hoài âm ngoan cười.
"Mày cho là mày gϊếŧ được tao?" Eugene nhìn hắn.
"Đúng.
"Mày không để ý mạng con nhóc này?" Eugene vung tay lên, hai tên tay sai đột nhiên giữ chặt tay chân Lộ Đắc, nâng cô lên cao, trông như định xé toạc cơ thể cô.
"A ──" Lộ Đắc đau đến thét chói tai.
Lòng hắn chấn động, gầm lên: "Dừng tay!"
"Không muốn nó bị xé toạc, thì ngoan ngoãn bó tay chịu trói." Eugene lấy tính mạng Lộ
Đắc ra uy hϊếp.
"Cái gì?" Muốn hắn vì Lộ Đắc mà đi vào khuôn khổ?
"Đừng lo cho em! Địch Kiếm Hoài, anh đi đi! Trăm ngàn lần đừng vì em..." Lộ Đắc hô to.
"Lộ Đắc......" Hắn nhíu chặt đôi mày anh tuấn, khó xử đứng đó.
Trước kia, hắn căn bản không thèm để ý tình hình này, sống chết của người khác chẳng liên quan tới hắn. Nhưng hiện tại...... hiện tại hắn không có cách nào không để ý đến Lộ Đắc, không chỉ vì hắn thiếu cô một phần nhân tình, còn có một vài nhân tố khó giải thích tác quái trong lòng hắn, làm hắn không thể ra tay vô tình như trước.
Trong lòng Lộ Đắc hiện lên một tia vui sướng, Địch Kiếm Hoài vì cô mà do dự, nghĩa là hắn vẫn để ý tới cô.
"Anh đi mau! Nếu không đi, sẽ vĩnh viễn không đi được nữa!" Lời cô mang ẩn ý.
"Ha ha a...... Mày muốn làm thế nào, Thiên Ki?" Eugene lặng lẽ cười lạnh.
"Dù không dễ, tao vẫn cứu cô ta!" Địch Kiếm Hoài không nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng, hai cái lông chim trong tay phút chốc bay ra, phân biệt bắn về mi tâm hai tên tay sai.
Nhưng hai tên đó lại dễ dàng tránh ra, chẳng những không buông Lộ Đắc, ngược lại càng túm chặt.
"A ──" Lộ Đắc đau đớn hô.
Hắn chấn động, lập tức bay vọt lên trên, đang muốn xông về phía trước cứu người, không ngờ Eugene đột nhiên bắn một phát súng trúng Lộ Đắc, "Pàng" một tiếng, thân hình Lộ Đắc hơi chấn động, sau đó bị hai tên tay sai ném về giữa phòng.
"Không!" Hắn sợ hãi rống một tiếng, bay ngược về phía cô rơi xuống, ôm lấy cô trước khi cô chạm đất.
Ngay khi họ sắp tiếp đất, mặt đất đột nhiên nứt ra, mấy chục thanh thép dài hình dạng bàn tay trồi lên, giống như muốn túm lấy họ, nhanh chóng áp sát.
m Hoài hoảng sợ lập tức giương cánh bay lên, đột nhiên một vật bén nhọn chọc vào cánh tay hắn, hắn kinh ngạc cúi đầu, thấy rõ Lộ Đắc mở đôi mắt to, cười cười tiêm một ống chất lỏng vào cơ thể hắn.
"Lộ Đắc, cô..." Hắn kinh ngạc lại khó hiểu.
"Yên tâm, thuốc mê thôi, sẽ không làm anh tổn thương." Cô vuốt ve mặt hắn.
Hắn đột nhiên biến sắc, mơ hồ nhận ra gì đó, nhưng còn chưa kịp hiểu rõ, cả người đã vì tác dụng thuốc mà mềm nhũn, hai cánh xuội xuống, rơi vào giữa các thanh thép, mà mấy chục thanh thép vừa vặn thu nhỏ miệng, hình thành một...
Lồng chim lớn!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn ngồi phịch trên đất, cố nén cảm giác choáng váng, giương mắt, nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lộ Đắc chỉ có nụ cười giảo hoạt giả tạo.
"Em đã sớm bảo rồi, em sẽ có được anh, bản lĩnh của em cũng không tồi nhỉ?" Lộ Đắc ngồi xổm bên cạnh hắn, cười nghịch mái tóc hắn, vui vẻ nói.
"Rốt cuộc cô... Vì sao..." Sức mạnh trong người hắn biến mất từng chút một.
"Anh không nhớ rõ em à? Em là Giác Xuyên đây!" Cô cười hì hì trả lời bằng tiếng Nhật.
Giác Xuyên? Giác Xuyên là ai?
Trong nháy mắt hắn không nhớ ra ai có tên như vậy.
Lộ Đắc nghiêng người về hắn, gợi ý: "Sao? Hai tháng trước chúng ta mới gặp ở Nhật Bản và Los Angeles, anh quên rồi à?"
Ầm, hắn nhớ tới cô gái Nhật của Nhật Liên Tổ từng khiêu khích Bắc Đẩu Thất Tinh, giật mình khϊếp sợ, "Là cô..."
Lộ Đắc...... Hóa ra là Giác Xuyên?
"Là em, để bắt anh, em mất không ít công phu đấy!" Lộ Đắc đắc ý cười.
Hắn trợn mắt nhấc tay túm áo cô, nghiến răng nghiến lợi quát khẽ: "Cô...... Lừa tôi?"
Cô bị vẻ mặt hắn làm trái tim nhói lên, vì cô thấy được trong đôi mắt xanh lam thâm thúy của hắn nỗi kinh sợ vì bị phản bội.... Còn có hận ý mãnh liệt.
Nụ cười của cô liền biến mất.
"Cô... Chết tiệt... Từ đầu tới đuôi đều gạt tôi..." Cảm xúc kích động làm dược tính phát tác nhanh hơn, Địch Kiếm Hoài nhanh chóng chẳng còn sức mà giận, ý thức dần dần biến mất, hai mắt nhắm nghiền, ngã vào lòng cô.
Cô ôm chặt lấy hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng kết một chút u buồn mỏng manh.
"Thiên sứ mị hoặc" rốt cục thành cá chậu chim lồng của cô, nhưng sao lòng cô chẳng có chút cao hứng?
Vì sao......
← Ch. 04 | Ch. 06 → |