Vay nóng Tima

Truyện:Mị Cốt Thiên Thành - Chương 073

Mị Cốt Thiên Thành
Trọn bộ 134 chương
Chương 073
Sở Dật Đình đại ngốc nghếch (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-134)

Siêu sale Shopee


Tô Hồng Tụ nhắm mắt theo đuôi hắn, mới vừa rồi khi Sở Dật Đình kéo tay nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp nở rộ nụ cười đẹp như hoa đào trong nháy mắt.

Tô Hồng Tụ rúc vào bên cạnh Sở Dật Đình, thật vui vẻ đi theo hắn, từ đầu tới cuối, ngay cả nhìn cũng chẳng màng tới Tôn Kha bị bọn họ lưu lại phía sau, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ tươi, nét mặt giống như thú hoang bị thương.

Tô Hồng Tụ đã lâu không ra cửa với Sở Dật Đình, nàng vui vẻ đến hỏng rồi, kéo Sở Dật Đình, vội vội vàng vàng đi ra cửa.

Nhưng mà, khi thật sự đi ra tới cửa, dùng sức kéo hắn đi, hả, sao hắn lại bất động?

"Dật Đình ca ca, đi chơi..."

Tô Hồng Tụ mở to hai mắt, chớp chớp, giả bộ đáng thương nhìn Sở Dật Đình. Sở Dật Đình không hề động đậy gì.

Chỉ thấy hắn đi tới cửa hông, nhỏ giọng nói gì đó với quản gia, quản gia đáp tiếng, xoay người lại, vội vàng lấy ra một bao thuốc bột dùng lá sen gói lại để ở trong phòng sát cổng.

Tô Hồng Tụ vừa thấy bao thuốc bột thì cực kỳ không vui, tại sao lại muốn nó? Nàng không cần, thối quá.

Đang buồn bã ỉu xìu, xoắn chặt ngón tay, Sở Dật Đình đã bưng một chậu nước, hòa thuốc bột vào trong nước: "Cầm lấy đi, bôi lên mặt."

"Có thể không bôi không?" Tô Hồng Tụ phiền muộn không vui, tỏ vẻ không cam tâm tình nguyện ngẩng đầu nhìn Sở Dật Đình, Sở Dật Đình lại chỉ ngước đầu lên cao cao, chỉa cằm về phía nàng, dùng khóe mắt không được phép không lim dim nhìn nàng.

Tô Hồng Tụ nhìn dáng vẻ này của hắn biết ngay không đùa giỡn, đành phải vừa lẩm bẩm, vừa không vui, lại vừa dây dưa mè nheo bôi thuốc lên mặt.

Đi đến trên đường cái, bởi vì nơi dân gian, Sở Dật Đình không kéo tay Tô Hồng Tụ nữa, suốt dọc đường Tô Hồng Tụ đều trông mong nhìn chằm chằm vào tay Sở Dật Đình, trong đầu đầy suy nghĩ muốn qua kéo tay hắn.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không có cảm xúc gì của Sở Dật Đình, lúc hắn nghiêm túc thật ra rất đáng sợ, nàng lại không dám.

Đi vài bước, phía trước xuất hiện một tửu lâu, Sở Dật Đình không nói hai lời, nhanh chóng bước về hướng đó.

Tô Hồng Tụ thì nhìn người ta đan lồng nhốt dế trước một tiệm hàng rong, không khỏi vứt mấy đồng tiền, kêu lên: "Đợi ta một chút!"

Nàng vừa gọi vừa vội vàng chạy về phía hắn. Giọng nàng mềm mại uyển chuyển, lập tức khiến cho không ít người chú ý. Những người này nhìn thấy khuôn mặt bôi sơn đen của nàng thì không hẹn mà cùng lộ ra vẻ tiếc nuối.

Tô Hồng Tụ chạy tới trước mặt Sở Dật Đình, lúc này, hắn đã ngồi xuống trong một nhã gian, cũng gọi món ăn.

Tô Hồng Tụ giống như hiến vật quý đưa dế đến trước mặt Sở Dật Đình: "Thú vị chứ? Nó sẽ kêu."

Sở Dật Đình liếc nhìn lồng trúc đựng dế, không để ý đến nàng.

Tô Hồng Tụ kéo tay Sở Dật Đình, đặt lồng trúc trong lòng bàn tay hắn, đối diện với ánh mắt hỏi dò của Sở Dật Đình, nàng hơi ngượng ngùng nói: "Ta, ta tặng cho ngươi."

Không ngờ Sở Dật Đình vốn không nhìn đến: "Không cần, náo loạn chết, không quá vài ngày sẽ chết đói." Dứt lời tiện tay ném dế xuống đất, Tô Hồng Tụ giận đến phồng quai hàm lên.

Sở Dật Đình nhìn khuôn mặt tức giận đến phồng má lên của Tô Hồng Tụ, không tự chủ khẽ mỉm cười, nụ cười này, tiểu nhị bên cạnh lập tức sửng sốt xuất thần, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Chỉ chốc lát sau lại thức ăn đã lên một loạt toàn bộ rồi, Sở Dật Đình gần như không hề động đũa, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấp một ngụm rượu.

Tô Hồng Tụ trái lại, nhìn thức ăn thơm ngào ngạt đầy bàn, tròng mắt đều trừng sáng, cả một buổi chiều, phòng bao đều vang lên tiếng chóp chép chóp chép không ngừng nhai nuốt.

Sở Dật Đình lẳng lặng nhìn dáng vẻ khờ khạo lại đáng yêu của nàng, chỉ cảm thấy giờ phút này, thời gian giống như có thể kéo dài thật dài.

Ở cùng Sở Dật Đình một chỗ một buổi chiều, Tô Hồng Tụ vui vẻ đến chết, đến tối, khó khăn lắm, Sở Dật Đình mang nàng dạo phố xong về nhà, một mình đi tắm trước rồi, bởi vì Tô Hồng Tụ không thấy Sở Dật Đình, cả người đều cảm thấy trống rỗng, không khỏi một mình chui loạn khắp nơi, tìm Sở Dật Đình khắp các trạch viện.

Khó khăn lắm, mới tìm thấy mùi thơm đàn hương là mùi của Sở Dật Đình tản ra từ căn phòng trước mặt, mới đến gần vài bước, Tô Hồng Tụ đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nước ào ào.

Đang ngẫm nghĩ, chắc Sở Dật Đình dfienddn lieqiudoon đang tắm? Trước tiên nàng vẫn không nên vào, cứ ở cửa chờ hắn là được rồi.

Nhưng bất ngờ nghe được tiếng một nữ nhân trong phòng: "Vương gia, có muốn thêm chút nước ấm không?"

Lần này không hay rồi, lông mao của Tô Hồng Tụ bỗng chốc dựng lên, trong lòng dời sông lấp biển, cũng không biết có cảm giác như thế nào, chỉ cảm thấy giống như có một con dao nhọn hung hăng chọc vào ngực mình.

Từ khi Tô Hồng Tụ hóa thân thành người, còn chưa bao giờ có cảm giác chua xót và cảm giác khổ sở.

Hôm nay, hai tình cảm này có thế tới hung hãn, giống như sóng biển xô bờ muốn bao phủ nàng.

Sao lúc Sở Dật Đình tắm rửa trong phòng lại có nữ nhân? Sao hắn lại có thể háo sắc như vậy!

Không phải đều nói hắn không thích nữ nhân thân cận sao? Gạt người! Bọn họ đều gạt người!

Thoáng cái đỏ vành mắt, ào một cái đứng lên từ trên mặt đất, bất chất tất cả, ầm ầm một tiếng một cước đá văng cửa phòng.

Thò đầu vào trong nhìn, Tô Hồng Tụ suýt chút nữa tức giận đến té xỉu, Sở Dật Đình đúng là đang tắm rửa, trên người không mặc bất cứ quần áo gì, mà bên cạnh có một đám nha hoàn người hầu thật lớn vây quanh, cả đám đều đỏ bừng mặt, cung kính đổ thêm nước ấm, xoa bóp người cho hắn.

Thấy Tô Hồng Tụ đột nhiên xông vào, Sở Dật Đình chỉ thoáng liếc nàng một cái, không nói năng gì, vẫn yên tâm thoải mái hưởng thụ lấy mọi người vây quanh và hầu hạ.

Hắn sinh trưởng trong Hoàng cung từ nhỏ, chuyện như vậy vốn bình thường, không cảm thấy có gì.

Nha hoàn phụ trách thêm nước cho hắn, người hầu phụ trách xoa bóp cho hắn, không thích nữ nhân thân cận dieenndkdan/leeequhydonnn vẫn không thích, nhưng thân thể của hắn đều cho những nữ nhân khác xem sạch hết rồi!

Tô Hồng Tụ bị chọc tức, bịch bịch bịch chạy đến bên cạnh hắn, dùng sức đẩy mấy nha hoàn bên cạnh hắn ra ngoài cửa.

"Các ngươi tránh ra! Từ nay về sau không cho gần hắn chút nào nữa!"

Bọn nha hoàn hai mặt nhìn nhau, không biết Tô tiểu thư kia đột nhiên phát ra tật xấu gì, nhưng những ngày này, bên cạnh Sở Dật Đình đều biết, hắn thân mật sủng ái Tô Hồng Tụ đến không bình thường.

Bọn nha hoàn không dám nói gì, đều cúi đầu lui xuống.

Sở Dật Đình đang lạnh lùng ăn trái táo trong tay mà một nha hoàn vừa đưa đến cho hắn, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, giống như không có chuyện gì, không hề bị ảnh hưởng bởi Tô Hồng Tụ tức giận.

"Làm gì vậy? Không nói một tiếng đã chạy vào. Không thấy ta đang tắm sao?"

Sở Dật Đình vừa ăn táo, thản nhiên nói, gương mặt tuấn mỹ của hắn không nhìn ra chút vui giận.

Trong lòng Tô Hồng Tụ càng thêm khó chịu, nàng đột nhiên ý thức được điều đó, nam nhân vốn không phải như trong suy nghĩ ban đầu của nàng, đơn giản có thể bị nàng khống chế.

Có lẽ cả đời nàng đều không ảnh hưởng đến hắn được.

"Ta không thích người khác nhìn ngươi, chạm vào ngươi! Không thích! Không thích! Không thích!"

Tô Hồng Tụ ào một tiếng nhảy vào trong nước, cũng không quan tâm hiện giờ thân thể Sở Dật Đình còn trần truồng. Lập tức ôm chặt eo hắn.

Khoảnh khắc khi ôm lấy, vẻ quen thuộc này, dòng nước ấm ngọt ngào lại bắt đầu róc rách chảy xuôi trong lòng nàng, giống như nàng ôm không phải một Sở Dật Đình, mà là toàn bộ thế giới thuộc về nàng.

"Đừng náo loạn, không phải chỉ là tắm rửa thôi sao? Tất cả mọi người đều như vậy." Sở Dật Đình vẫn lạnh nhạt di@en*dyan(lee^qu. donnn) như cũ, hắn thật sự không hiểu rõ đau đớn và chua xót trong lòng Tô Hồng Tụ, hắn vẫn sống trong hoàn cảnh như vậy từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ, tất cả huynh đệ tỷ muội của hắn đều được người ta hầu hạ như vậy, tất cả mọi người đều coi tập mãi thành thói quen.

Tô Hồng Tụ thở phì phò ngẩng đầu lên, chớp cũng không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, ngay cả mí mắt của nàng cũng không nhúc nhích.

Tâm tư Sở Dật Đình truyền đến trong lòng nàng, thật ra Tô Hồng Tụ hiểu ra trong nháy mắt, vừa rồi nàng hiểu lầm hắn, theo ý hắn, đây chẳng qua chỉ là vài hạ nhân hầu hạ hắn, cũng không phải háo sắc, vốn dĩ không phải là việc giống như nàng nghĩ.

Nhưng mà trong lòng vẫn không thoải mái, không nói chỉ là tỳ nữ, ngay cả đầy tớ người hầu bên cạnh đều ngẩn ngơ giật mình, đầy mặt đỏ bừng nhìn Sở Dật Đình, trong lòng Tô Hồng Tụ đều rất không thoải mái.

Không khỏi thò bàn tay nhỏ bé, hung hăng, dùng toàn lực nhéo thịt trên lưng Sở Dật Đình.

Nhưng mà, hu, cứng quá, thịt này giống như thép, nàng nhéo Sở Dật Đình, Sở Dật Đình không có phản ứng gì, ngược lại nàng nhéo khiến ngón tay của mình xanh tím rồi.

Quyết định cúi đầu, bắt đầu sụt sùi rớt nước mắt.

Sở Dật Đình liếc nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tô Hồng Tụ, mang đầy nước mắt, rất đáng thương.

Sở Dật Đình thoáng nhíu mày, đưa tay ôm chặt Tô Hồng Tụ.

Khoảnh khắc khi được hắn ôm chặt, cả người Tô Hồng Tụ mềm đến gần như muốn tê liệt, cho dù nàng chậm hiểu như thế nào, cho dù nàng một chữ tình cảm với người cũng không biết ra sao, giờ phút này, trong lòng cũng loáng thoáng hiểu ra, hình như nàng thích Sở Dật Đình.

Thế nhưng sao được? Nàng còn phải báo thù, còn phải tu luyện!

Đang tâm hoảng ý loạn, không biết làm sao, bất tri bất giác, đôi môi nóng ran của Sở Dật Đình đã đè lại, đầu tiên khẽ hôn lên giữa hai chân mày Tô Hồng Tụ, theo đó, luồng nhiệt nóng bỏng dán lên gò má mềm mại trắng nõn của nàng.

Cuối cùng, khi hai cánh môi nóng bỏng dính vào đôi môi đỏ tươi mềm mại của Tô Hồng Tụ, khi lưỡi tinh tế như lửa nóng kia lần đầu cạy hàm răng trắng như tuyết, khi cái lưỡi mềm mại bị môi lưỡi nóng bỏng xiết lấy, ngực Tô Hồng Tụ đập thình thịch thình thịch như muốn nổ tung.

Nàng vốn không khống chế được bản thân, thò hai tay ra ôm chặt eo Sở Dật Đình.

Hai người hôn điên cuồng trong bồn tắm, trên người Sở Dật Đình vốn không mặc quần áo, quần áo trên người Tô Hồng Tụ cũng đều ướt, dán chặt lên thân thể hấp dẫn linh lung.

Vừa hôn, bàn tay to như lửa nóng của Sở Dật Đình bắt đầu chạy khắp thân thể mềm mại của Tô Hồng Tụ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-134)