Công Phu Sư Tử Ngoạm
← Ch.170 | Ch.172 → |
Bà chưa từng sợ hãi như thế bao giờ, cảm giác này vừa giống như đang lơ lững trên một cái cáp treo, vừa giống như bị ném ra ngoài không gian, không có cảm giác tồn tại trọng lực, cực kỳ khó chịu.
Bà không thể trơ mắt nhìn hạnh phúc của Quân Hạo cùng Tâm Á lại bị hủy đi như vậy. Không thể, dù bà có phải trả cái giá lớn hơn nữa cũng không thể......
Mặt Chu Hoài âm hiểm lạnh lùng cười một tiếng, "Tiền? Tất nhiên là muốn, chỉ là......"
"Còn cái gì nữa?!" An Như Ý bị ép buộc đến sắp muốn nổi điên rồi.
Chu Hoài vô sỉ mà nói: "Giới thiệu Chỉ Vân cho Trình nhị thiếu biết......"
Rầm......
Sắc mặt An Như Ý trắng bệch, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, "Không, không thể...... Chỉ Vân cũng đã là một người phụ nữ đã có chống rồi......"
Chu Hoài phát giận, nói: "Chồng của con bé cũng chỉ là đồ phế vật, hiện tại không biết đã lấy tiền của con bé rồi liều chết chạy đi đâu rồi, sớm muộn gì con bé cũng ly hôn thôi, bà, nói đi, có đồng ý hay không......"
"Không thể......" An Như Ý liều mạng lắc đầu, làm sao bà có thể đem Chỉ Vân đến để phá hoại Quân Hạo cùng Tâm Á?! Lại chưa nói, Tâm Á đối với Chu Chỉ Vân lại cực kỳ chán ghét, vừa thấy sẽ ngay lập tức gây gổ đánh nhau, chuyện này...... Bà không thể nào giới thiệu người phụ nữ điên này cho con trai của mình được.
Chu Hoài cười lạnh, "Xem ra, bà thật sự không muốn làm theo lời tôi nói, cũng được thôi, chỉ cần tôi đem tin tức này bán đi, không chừng có thể bán được không ít tiền......"
Cả người An Như Ý run lên, "Ông, rốt cuộc muốn bao nhiêu?!"
Chu Hoài âm trầm cười, "Bà cho rằng con trai cùng con gái của bà đáng bao nhiều tiền?! Trước tiên lấy một trăm triệu đi......"
An Như Ý thiếu chút nữa ngất đi, nghe công phu sư tử ngoạm của lão, cũng biết người này không thể nào chỉ muốn tiền có một lần, lão cũng giống như loài ký sinh trùng cứ ký sinh mãi, bám lấy thật chặt, hút máu càng ngày càng nhiều hơn, tiền cũng muốn ngày một nhiều hơn, vĩnh viễn không thấy đủ......
An Như Ý càng nghĩ càng sợ, càng hốt hoảng, càng sợ hãi, chuyện này phải làm sao mới tốt đây?!
Nếu cứ đưa tiền như vậy, có thật sẽ đút no bụng lão để cho lão câm miệng sao?! Mấu chốt ở đây là rốt cuộc người nào đã nói với lão những chuyện này, còn có người phía sau màn này đâu rồi, mục đích là gì?! Có thể còn có biến cố gì khác nữa hay không......
An Như Ý càng suy nghĩ đầu óc càng loạn, càng nghĩ càng không biết phải làm sao, cuối cùng khẽ ngập ngừng nói, "Được, nhưng số tiền một trăm triệu này không thể dễ dàng thu xếp nhanh chóng để đưa ông được, ông có thể cho tôi mấy ngày hay không......"
Chu Hoài cười nhạt vài tiếng, bĩu môi, "Chỉ với việc Trình nhị thiếu là con trai bà, một tỷ này đối với anh ta mà nói cũng chỉ là chút lòng thành mà thôi, hừ......" Lão ta khinh thường hừ lạnh mấy câu, nhưng vẫn đồng ý, "Ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi sẽ tới lấy tiền, bà đưa Chỉ Vân trở về......"
Sắc mặt An Như Ý trắng bệch, Chu Hoài vẻ mặt hưng phấn bỏ đi.
An Như Ý thất hồn lạc phách, như một đứa trẻ bị rút mất hồn phách.
Hai người áo đen cau mày liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau tiến lên, nhặt lên túi mua hàng tán loạn trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, trở về thôi......"
Chân mày An Như Ý nhíu lại thật chặt, thất hồn lạc phách đi theo bọn họ lên xe, trong ánh mắt tất cả đều chỉ là lo lắng, trái ngược với sự cao hứng bừng bừng lúc tới đây.
An Như Ý một mặt nói thầm, "Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ a......" Bà không biết tìm ai để bàn bạc cả, một trăm triệu không phải là sô tiền ít, bà làm thế nào mà mở miệng với Trình Quân Hạo đây, hơn nữa, cho dù có cho tiền cũng không chận được miệng của lão, mà lúc Trình Quân Hạo hỏi tới, bà nên nói như thế nào đây?!
An Như Ý lo lắng trùng trùng, được đưa về biệt thự.
Người mặc áo đen đi theo bảo vệ đã ngay lập tức hồi báo cho Trình Quân Hạo chuyện này.
Trình Quân Hạo nghe điện thoại liền cau mày, "Chu Hoài?!"
Hắn nói sau khi mẹ nói chuyện xong, sắc mặt trở nên rất xấu? Nhìn cái tên Chu Hoài này làm sao lại có khả năng dám gây sóng gió, có phải đã nắm được cái gì để uy hiếp mẹ hay không.
Trình Quân Hạo vừa nghĩ tới đây, liền nổi giận, bằng lão với một cái Chu thị nho nhỏ mà lại dám tới đây đối nghịch đến cùng với Trình Quân Hạo anh, còn dám tới uy hiếp mẹ của anh sao?! Thật là chuyện cực kỳ buồn cười.
Mặt Trình Quân Hạo trở nên âm trầm, "Điều tra chuyện trong nội bộ của lão cho ta, chọc giận lão tử đây, lão tử đây giết cả nhà hắn......"
"Dạ.... ." Hiển nhiên người áo đen cũng đã thường xuyên làm loại chuyện như vậy, nên tất nhiên làm cũng rất thành thạo. Ở thành phố A, loại công ty nhỏ như thế này, chỉ là chuyện nhỏ, bọn họ rất quen thuộc, đối phó với bọn chúng, cũng không khác gì cắt thịt bò trong bữa cơm hằng ngày, chỉ là có lúc cũng gặp vài miếng thịt bò hơi dai cắt cũng phải cắt tới cắt lui nó mới đứt hoàn toàn, điểm này thì có chút phiền toái.
Những mà cũng chẳng sợ, bởi vì kẻ đó dám lợi dụng chuyện gì đó để tới chọc giận Trình Quân Hạo.
Trình Quân Hạo làm sao có thể để mình trở thành đối tượng bị uy hiếp được chứ?! Mỗi lần anh nổi giận là đều muốn dọn dẹp sạch sẽ mấy con tôm con tép nhãi nhép này, cho nên Ưng Môn lúc nào cũng sẽ giúp anh xử lý những chuyện giống như cắt miến thịt bò dai nhách trên bàn ăn này, rất gọn gàng, rất thoải mái.
Trình Quân Hạo pằng một tiếng liền cúp điện thoại, anh day day huyệt thái dương.
Bảy năm trước cái lão già Chu Hoài này đã muốn lợi dụng An Tâm Á tới mưu lợi vì mình, hôm nay, lại tới uy hiếp mẹ của anh, nghĩ đến việc mẹ ở Chu gia cũng chịu không ít đau khổ, Trình Quân Hạo càng nghĩ càng khó chịu.
Có người, hắn vốn định cứ như vậy bỏ qua cho thôi, mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không đến quấy rầy hắn, nhưng cố tình luôn có người bị coi thường, mình đưa tới cửa, cái này không trách được lòng hắn ngoan thủ cay rồi.
Công ty Chu thị, cái công ty bé xíu đó...... Khốn kiếp.
Lòng của Trình Quân Hạo khó chịu tới cực điểm.
*
Vương lão nhận được thông báo của những kẻ theo dõi, "Chu Hoài cùng An Như Ý đã gặp mặt rồi, hơn nữa cũng đã đưa ra điều kiện, An Như Ý nói sẽ xem xét suy tính hình, ba ngày nữa sẽ giao tiền......"
Vương lão nhếch môi nở nụ cười, "Nói như vậy, người phụ nữ An Như Ý này chính là con gái thứ hai của tập đoàn An thị năm đó sao......"
"Phải, nếu không bà ta cũng sẽ không thể nào chịu uy hiếp như vậy......" Điện thoại lại truyền tới giọng nói: "Đây là Chu Hoài tự mình tường thuật lại chính xác, nói bà ta đã đáp ứng điều kiện của lão, sắc mặt rất yếu ớt, bộ dạng rất sợ hãi......"
Vương lão lạnh lùng cười nhẹ một tiếng, "Cái tên Chu Hoài này thật là một tên xúc sinh, đừng để cho lão làm hư chuyện của ta, ta sử dụng lão cũng chỉ là muốn xác định thân phận của An Như Ý, chuyện này đã làm được rồi, giờ thì làm iệng lão đóng lại chặt một chút cho ta......"
"Biết, Vương lão......" Giọng nói trong điện thoại rất cung kính.
Vương lão hừ nhẹ một tiếng, đưa điện thoại ra, ngắt tín hiệu.
Cho dù không làm gì thì gả Chu Hoài này cũng không dám đắc tội mình, cái tên họ Chu này cái điển hình nhất chính là nhát gan sợ phiền phức, bảy năm trước không phải là hắn đi cầu mình cứu giúp sao, thậm chí không tiếc đem con gái An Như Ý dâng ình, kết quả bị Trình Quân Hạo khiêu khích rồi mang đi. Người này không phải là An Tâm Á sao?!
Vương lão nhếch miệng âm trầm cười, "Chuyện như vậy thật là rất thú vị, cũng chẳng thua thiệt gì chuyện năm đó Trình nhị thiếu dẫn cô ta đi, bởi vì chẳng phải hai người bọn họ là anh em cùng mẹ sao?! Còn sinh một cặp song sinh, có phải đầu óc có vấn đề hay không chứ?!"
Quản gia lắc đầu một cái, "Xem ra thì đúng là như vậy......"
"Hả?!" Ánh mắt Vương lão chợt lóe, "Càng ngày càng thú vị......"
Quản gia nhỏ giọng nói, "Chỉ là An Tâm Á hình như là khi An Như Ý rời khỏi Trình lão về sau mới sinh, có lẽ không phải là con gái Trình lão......"
← Ch. 170 | Ch. 172 → |