Sự Ngây Thơ Hiếm Thấy
← Ch.123 | Ch.125 → |
An Bình bình tĩnh cười ưu nhã, "Tôi với Lẳng Lặng không phải muốn làm sát thủ, tìm một người sư phụ thường thường dạy cũng chả sao, không cần phải làm phiền Bộ đại ca đâu, cho dù anh muốn dạy chúng tôi cũng không dám nhận......"
Bộ Phi Yên rất bất ngờ, ngay sau đó lại cười lớn, "Cậu bé này, ta thích, suy nghĩ rất thấu đáo lại biết phân tích tình huống, đối đáp rất hay."
Đêm 13 liếc mắt nhìn hắn, "Mày cần gì phải gạt một đứa bé? Với năng lực của mày có cái gì mày muốn mà không có được sao?"
An Tĩnh híp mắt phụ họa, "Anh hai sư phụ nói rất đúng, để sư phụ dạy cũng vậy thôi......"
Lần này Bộ Phi Yên nổi đóa, bất đắc dĩ hừ lạnh một tiếng, thu hồi súng, nhìn hai đứa bé, thật không nghĩ tới bọn nó mới có mấy tuổi, quá đáng sợ, nếu nói hắn là hạng nhất sát thủ, thì bọn nó một đứa là hacker số một Thế Giới một đứa là thiên tài cổ phiếu hạng nhất. Hai đứa bé mới còn nhỏ xíu, mà đã tài năng như vậy...... Chẳng lẽ cùng giống như hắn, có tài năng thiên phú với súng ống? Hắn từ nhỏ đã có năng lực làm sát thủ, còn bọn họ sinh ra đã có thiên phú như vậy, cả Đêm 13 cũng là một người có tài năng thiên phú về máy vi tính mà cũng thua hai đứa bọn nó, cái này không khỏi khiến người khác bái phục.
"Đêm 13, lần trước mày thua đứa nào?!" Bộ Phi Yên hỏi.
Đêm 13 chỉ vào An Tĩnh, "Nó...... An Tĩnh."
An Tĩnh ưu nhã cười một tiếng với hắn.
Khóe miệng Bộ Phi Yên co rút một hồi, "Nói như vậy, An Bình là thiên tài cổ phiếu sao, giúp ta kiếm chút tiền thấy thế nào?!"
"Không được......" An Bình trợn mắt một cái, "Gần đây không có linh cảm, chờ anh hoàn thành nhiệm vụ mà tôi giao cho rồi hãy nói, đừng ở chỗ này mà giở trò vơ vét......"
"......" Bộ Phi Yên cứng họng, âm thầm hỏi Đêm 13, "Bọn nó có thù oán thế nào với cô gái trong hình vậy hả? Ác như vậy......"
Đêm 13 xấu hổ, "Tình huống có chút phức tạp, cô gái này hả, ừ, đắc tội với cha mẹ của bọn nó, hai tên nhóc này đã quyết không buông tha rồi......"
"Vậy dứt khoát giết luôn không phải tốt hơn sao......" Bộ Phi Yên bĩu môi.
"Mày không hiểu rồi, cô gái kia là một nghệ sĩ, làm cho cô ta thân bại danh liệt, còn mất một chân, đó mới chính là địa ngục trần gian, bọn họ hận rất dai đấy......" Đêm 13 thầm nói.
"......" Bộ Phi Yên im lặng một hồi lâu, mới nói, "Có đạo lý...... Một chiêu này đủ độc......"
An Bình An Tĩnh lại tiếp tục luyện quyền đạo.
Hai người nhìn, Bộ Phi Yên bình tĩnh nói, "Ở phương diện này hai đứa bé hình như không có thiên phú lắm, quả nhiên ông trời cũng công bằng thật, mỗi người chỉ có thể có một......"
"Mày cho rằng ai cũng đều muốn giống cái tên biến thái như mày sao?!" Đêm 13 bĩu môi, "Nếu nhìn nhận khách quan theo kiểu của những người bình thường thì hai đứa bọn nó đã được coi là ưu tú, xương cốt rất cứng cáp, rất thích hợp với quyền đạo......"
"Nói cũng đúng......" Bộ Phi Yên sờ sờ mũi, cũng không nói gì nữa.
An Bình An Tĩnh đã bắt đầu luyện cách ngáng chân đối thủ rồi, động tác này nhìn vô cùng ưu nhã, bởi vì bọn họ còn nhỏ, nên nhìn qua cũng không có bao nhiêu lực sát thương. Nhưng với chiều cao hiện tại của chúng nó, nếu dốc toàn lực ngáng chân, đoán chừng với độ cao ngáng chân hợp lý cùng với việc nắm bắt được thời cơ cùng yếu điểm của đối thủ thì lực chấn thương cũng không nhỏ......
Đêm 13 Bộ Phi Yên vì ý tưởng của bản thân mà kinh ngạc vô cùng, cười lên, tiếp tục nhìn bọn chúng luyện võ. Vẻ mặt hai đứa bé rất chuyên chú, việc tập trung luyện tập như vậy khiến cho người khác rất yêu thích, những đứa bé còn nhỏ như vậy, không có mấy thứ có thể khiến cho chúng nó có thể chuyên chú như vậy.
Sau khi An Bình An Tĩnh đã luyện xong những bài tập cơ bản hằng ngày phải luyện, bốn người lái ô-tô đi ăn cơm.
*
Lúc tìm được Vương lão Ôn Tâm trông rất nhếch nhác, thiếu chứ nữa bị chận ngoài cửa, dù có tức giận thở hổn hển nhưng rốt cuộc khi gặp được Vương lão, cô ta cũng phải cầu xin Vương lão chứa chấp cô ta.
Khuôn mặt Vương lão không có phản ứng nào, ngồi yên lặng trên ghế sa lon, tao nhã bưng trà nhấp một miếng, nếu nói đến khí thế thì cũng có một chút uy nghiêm khó có thể nói được.
"Cô nói Trình lão đã rớt đài rồi hả?!" Vương lão nhàn nhạt mở miệng hỏi, mặt vẫn như cũ không nhìn ra bất kỳ thần sắc nào.
Ôn Tâm có chút khẩn trương, "Nghe Phó Vũ Hoàng nói là đã bị bắt, bị Trình nhị thiếu bắt đi......" Giọng nói của cô ta có vẽ rất câm phẫn.
"A!?" Con mắt của Vương lão rốt cuộc có chút chuyển động, "Nói như vậy, cha con Trình lão đều đang ở trong tay Trình nhị thiếu, chuyện này...... Thật thú vị a......"
Hai tay của Ôn Tâm run rẩy nắm lại thật chặc, khẩn trương nhìn Vương lão, không dám nói một lời.
Cô ta đối với Vương lão vốn vô cùng sợ hãi.
Vương lão khẽ mỉm cười, nụ cười này vô cùng đáng sợ, "Trước tiên cô cứ ở lại đi, Quản gia, an bài cho Ôn tiểu thư......"
"Dạ, lão gia......" Quản gia đáp nhẹ, Ôn Tâm mừng rỡ, kích động cực kỳ, cuối cùng cũng có được một chổ dung thân.
Vương lão đứng dậy, quay người đi lên lầu, vào thư phòng, hé miệng mà cười, bây giờ thì năng lực của tên Trình lão này càng ngày càng không được như ngày trước nữa rồi, thế mà lại thua trong tay Trình Quân Hạo, Trình Quân Hạo này mấy năm này vây cánh cũng đã càng ngày càng cứng rắn......
Không bằng, hắn cũng nên thêm vào đó chút dầu, làm cho lửa đốt mạnh hơn một chút.
*
Bên chỗ An Bình An Tĩnh bốn người bọn họ thì lại đang đùa giỡn vui vẻ, còn bên chỗ Trình Quân Hạo thì lo lắng không thôi, lại không dám gọi điện thoại thúc giục bọn họ về nhà, cứ mãi ngồi suy đoán quan hệ của Trữ Trữ cùng Lẳng Lặng với hai người kia, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ tăng thêm phiền não, còn An Tâm Á thì càng không thể nói rồi......
An Tâm Á bận rộn một ngày, mới nghỉ ngơi được một chút, làm sao có thể chú ý tới biểu tình của Trình Quân Hạo, cô chỉ biết sớm một chút tắm rữa rồi đi ngủ, quả quyết xong liền ngây ngô đi thẳng vào phòng tắm.
Chỉ có một điều duy nhất làm An Tâm Á kinh ngạc chính là một con dã thú như Trình Quân Hạo thế nhưng lại không cùng đi vào, thật là hiền lành hiếm thấy a a......
An Tâm Á an tâm hưởng thụ thoải mái tắm táp, Trình Quân Hạo thì ở trong phòng khách chờ cửa, giống như người cha trong nhà có con gái đang thời kỳ trưởng thành vậy.
Con Muỗi đột nhiên gọi điện thoại tới, lo lắng nói, "Anh hai, đã xảy ra chuyện......"
Trình Quân Hạo nhíu mày, trong lòng lo lắng, "Đã xảy ra chuyện gì?!"
"Địa lao bị cướp rồi......" Con Muỗi nổi giận nói, "Trình Quân Hoa vốn là thoi thóp hơi tàn, đoán chừng là chết chắc, nhưng mấu chốt là Trình lão, có người cứu đi, mặc dù hắn cụt một chân, nhưng nếu được người ta cứu ra ngoài, hậu hoạn vô cùng khó lường......"
Trình Quân Hạo run sợ, "Là ai?!"
Con Muỗi nóng nảy cực kỳ, "Căn bản không biết là ai, anh hai, có khi nào là đám tay chân lúc trước của hắn hay không?!"
"Ta lập tức qua đó......" Sắc mặt Trình Quân Hạo nóng nảy, vọt lên phòng tắm trên lầu liền đẩy cửa đi vào, đối với An Tâm Á gầm nhẹ, "Em tắm xong nghỉ ngơi sớm một chút, anh phải đi ra ngoài xử lý một ít chuyện, không có việc gì không được ra khỏi cửa......"
Nói xong cũng giống như một cơn gió nhanh chóng biến mất, hiển nhiên là không yên lòng về cô, nên muốn dặn dò để cô không ra khỏi cửa. Âm thầm nghĩ, chỗ này của anh cũng ít người biết, chắc sẽ không sao.
An Tâm Á ngơ ngẩn, hoàn toàn sững sờ, người đàn ông này, mới vừa rồi tâm trạng sao lại giống như ngồi trên chảo nóng vậy? Sau khi anh giống như cơn lốc xoáy đi mất, An Tâm Á mới có phản ứng, tiếng động cơ xe biến mất trong bóng đêm, đảo mắt, cả tòa nhà rộng lớn, liền có chút lạnh lẽo, dù sao phòng ốc quá lớn, lại chỉ có một mình cô......
Cô sợ run cả người, "Trữ Trữ Lẳng Lặng, các con mau về đi, mẹ sợ.... ."
Xe Trình Quân Hạo vừa biến mất khỏi khu biệt thự, một chiếc ô tô khác từ chỗ kín đáo đi ra ngoài, cô gái trong xe nhìn chằm chằm ánh đèn trên lầu hai, cười lạnh, cô gái kia, cho dù bây giờ Quân Hạo đối với mình vẫn không có tình cảm, nhưng dám câu dẫn Quân Hạo rồi còn dám ở chung với anh, cô tuyệt đối không thể tha thứ......
Cô ta mở cửa xe, rồi nhấn chuông cửa.
"Leng keng......" Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, An Tâm Á ngẩn ra, vội vàng chạy xuống lâu mở cửa, mừng rỡ hỏi, "Trữ Trữ, Lẳng Lặng, các con đã về......"
Lời vẫn chưa hoàn toàn nói xong, vẻ mặt mừng rỡ thậm chí còn không có thu lại, liền bị một chiếc khăn lông bụm miệng, cô giùng giằng, thậm chí còn không thấy rõ người đối diện là ai, chỉ có cảm giác là một người phụ nữ......
Cả người An Tâm Á cứng ngắc, dần dần mất đi ý thức, nguy rồi, thật trúng kế. Trình Quân Hạo đáng chết, lại một cô bỏ ở nhà......
Cô gái đưa lưng về phía máy thu hình đem An Tâm Á đang mê mang kéo vào trong xe, khăn che mặt, mặc áo khoát màu đen, mang bao tay, khéo léo tránh được máy thu hình, thậm chí ngay cả bảng số xe cũng che đi.
Ném cô vào chỗ ngồi phía sau xe, cô ta lạnh lùng cười một tiếng, phát động xe, nhanh chóng rời hiện trường.
*
Trình Quân Hạo chạy tới Ưng Môn thì đã là nửa tiếng sau khi chuyện xảy ra, anh hướng địa lao đi vào, sắc mặt âm trầm, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?! Chẳng lẽ cửa sắt của Ưng Môn chỉ để làm vật trang trí sao?! Làm sao mà người ngoài lại có thể dễ dàng đột phá vào đây......"
Con Muỗi cũng không biết phải nói gì, "Đối phương rất mạnh, hơn nữa phòng bị có hơi lơ là, anh hai, đây là lỗi của em......"
Trình Quân Hạo không nói lời nào, mặt âm trầm, sắc mặt thật không tốt, "Cũng không thể đẩy hoàn toàn trách nhiệm lên người cậu, chuyện này cũng là do ta khinh suất " Anh lại cười lạnh một tiếng, "Hừ, không ngờ tới hắn vẫn còn có thủ đoạn khác, thật là sơ sót......"
"Anh hai, chuyện này em cảm thấy được không đúng lắm......" Con Muỗi do dự nói, "Em đã phái người đuổi theo, nhưng vẫn hoàn toàn không tìm được bất kỳ tung tích nào, em cảm thấy cho dù Trình lão vẫn còn có đàn em thân tín, thì cũng không có thực lực như vậy......"
Trình Quân Hạo cả kinh, "Ai là người đứng phía sau nhưng chuyện đen tối này, để cho ta tìm được, nhất định làm thịt hắn......"
Trong địa lao tình cảnh hỗn độn, Trình lão với Trình Quân Hoa đều bị người ta mang đi, Trình Quân Hoa hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Trình lão là một hậu hoạn khó lường. Trình Quân Hạo tâm phiền ý loạn.
Hơn nữa, sau khi Trình lão bị người ta mang đi, anh cũng không tra được bất cứ tin tức gì nữa, khó tránh khỏi tâm hoảng loạn.
"Anh hai, hay là làm phiền tiểu thiếu gia tra một chút......" Con Muỗi rốt cuộc cũng nói ra được lời nói trong lòng.
Trình Quân Hạo lắc đầu, "Chuyện này, ta không muốn để cho bọn nó nhúng tay vào......"
Con Muỗi thở dài, tia hy vọng cuối cùng này cũng mất rồi, thành phố A này trừ Ưng Môn bọn họ ra, vẫn còn có một thế lực không thể xem thường khác sao?! bây giờ Hổ Bang là không có khả năng dám trêu chọc bọn họ, thậm chí Phó Vũ Hoàng còn ném Ôn Tâm đi, chính là vì không muốn xung đột chính diện với bọn họ, hiện tại lại càng không thể nào dám đi cứu Trình lão, huống chi hắn cũng không có lý do nào để làm vậy, lúc trước chính hắn đá ném Trình lão đi......
Tất cả những sự kiện này làm tính hình thay đổi càng thêm phức tạp khó tả. Trình Quân Hạo cùng Con Muỗi mơ hồ lo lắng.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |