Bình minh rực lửa (1)
← Ch.31 | Ch.33 → |
Tác giả: Trà Muộn
Beta: Nhu Bạch
Hai mắt ư●ớ●т á●t phủ một lớp sương mù mỏng manh kh_é_🅿️ 𝒽_ờ, hô hấp của Lục Tình mỗi lúc một dồn dập, cả cơ thể dẻo dai nâng lên hạ xuống, uyển chuyển đong đưa theo tiết tấu mãnh liệt, điên cuồng. Lãnh Phương Đông 𝖘●𝐢ế●✝️ cⓗ●ặ●𝖙 hông cô, gia tăng tốc độ va chạm khiến dòng điện mạnh xẹt ngang qua chạy dọc khắp người cô. Toàn thân trắng nõn nương theo ngọn đèn ngủ trên bàn đã thấm đẫm mồ hôi ngai ngái, mái tóc đen tuyền trôi như dòng suối trên ra giường.
Trái tim cô lơ lửng trên tầng mây cao, bỗng chốc bị kéo về, hai bàn tay to lớn của hắn vân vê bầu п.𝖌.ự.🌜 〽️·ề·𝖒 ⓜ·ạ·ⓘ, đầu lưỡi tinh quái trằn trọc ⓑ-ú ⓜ-ú-✞ đỉnh hồng nộm, Lục Tình không chịu nổi κí●c●ⓗ t●♓í𝒸●ⓗ lập tức ưỡn người lên, phía dưới co rút chật hẹp, ⓜ_ú_𝐭 chặt lấy cứng rắn của hắn. Lãnh Phương Đông 𝖙-♓-ở 🅓-ố-c nặng nề, thúc từng cú hối hả vào sâu tận tử cung, gấp gáp chạy nước rút đưa cô đến cao triều của cực lạc vui ş·ư·ớn·🌀.
Cuối cùng, khi răng môi va chạm cầm cập, đầu lưỡi 𝖓óп·🌀 🅱️·ỏ𝐧·🌀 cạy hàm răng trắng nõn của cô chui vào trong càn quấy. Âm thanh va chạm â●ⓝ á●ï tố cáo sự chiếm hữu cuồng vọng của người đàn ông. Lục Tình mệt mỏi, cơ thể giống như thiếu đi một phần sinh khí, vô lực nằm bẹp dính trên giường, mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi ♓𝐨𝐚.п á.❗ lan tỏa khắp căn phòng. Lãnh Phương Đông ghé sát vào người cô, da thịt dính ướt ma sát cùng một chỗ. Hắn ghì chặt 𝐭♓_â_𝐧 𝖙_♓_ể ⓜề.ɱ Ⓜ️.ạ.1, nhịp nhàng thỏa mãn ⓓ*ụ*𝖈 v*ọ*n*ⓖ rồi khàn giọng rống lên, bắn thẳng dịch ռ*ó*п*ⓖ 𝐛ỏ*ռ*🌀 rát vào sâu bên trong cơ thể cô.
"Tình" Hắn vùi đầu vào hõm cổ cô, thì thầm gọi tên người yêu, trong ánh mắt ẩn chứa tia ôn nhu hiếm hoi.
"Đừng..." Lục Tình nhíu mày rên khẽ, đẩy đẩy cái đầu cứng rắn của hắn, bởi vì quá mệt nên mí mắt cũng chẳng thèm mở ra.
Lãnh Phương Đông cũng không để ý đến kháng nghị của cô, bàn tay thô ráp tranh thủ ☑️_υố_✝️ 𝐯_ⓔ đ_ườ_ⓝ_ℊ 𝖈_ⓞn_ⓖ 🌀*ợ*i ⓒ*ả*ɱ trên người cô. Hắn dò xét từ từ, từng chút từng chút một mơ·ⓝ тrớ·п trên da thịt trắng nõn.
Tuy Lục Tình rất muốn vùi đầu vào gối mà ngủ nhưng cô chập chờn không say giấc, bị quấy phá, bàn tay tinh quái điêu luyện 🎋*í*𝐜*𝐡 🌴ⓗ*í*𝐜*♓ dòng nhiệt ấm áp từ đùi cô chảy xuống. Hai mắt hắn tối sầm, không thể chống cự được sự cám dỗ cùng sức dụ hoặc mê người của cô, bèn mân mê bờ ⓜô-n-𝖌 cong tròn của cô, thứ cứng rắn rục rịch ngóc đầu dậy, tiến đến ma sát giữa hai khe ⓜô𝐧●𝐠 đào.
"Không được! Sẽ ↪️♓*ế*t người đó! Em thực sự muốn đi ngủ..." Lục Tình t𝐡·ở ℊấ·𝓅, cô cảm thấy cơ thể mình biến đổi không ngừng.
"Một lần nữa..." Hắn cắn cắn vành tai nhỏ xinh của cô.
Cánh cửa 𝐝ụ-c vọ-п-ɢ một khi đã mở thì không tài nào đóng lại được, huống hồ, hắn đã cứng rắn đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ thôi đã đủ phóng ra. Lục Tình cắn răng 𝐫●ê●п 𝖗●ỉ, không thể chống cự được sức cám dỗ, hấp dẫn từ cảm giác sung ⓢư●ớռ●ⓖ lâng lâng khó tả.
Lãnh Phương Đông di chuyển thân người đứng dậy, hắn bước xuống giường với lấy quần áo mặc vào, tiện tay choàng qua 🌴●𝐡●â●ռ 𝖙●𝐡●ể trần trụi không một mảnh vải che thân. Trong lúc mơ màng, Lục Tình mở đôi mắt lim dim, cả kinh vì mình đang bị nhấc bổng lên, cô giữ chặt bả vai hắn, không biết hắn đang muốn làm gì.
"Anh định làm gì?"
Lãnh Phương Đông không lên tiếng, hắn che lên người cô bằng chiếc váy mỏng manh, mạnh mẽ đạp cửa xông ra ngoài, bước chân vững chãi đạp lên những hạt cát mịn màng. Sau đó, Lục Tình được đặt xuống nền cát trắng gần sát bờ biển, cô còn đang ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì thì ✞hâ.п †.♓.ể cao lớn của hắn đã đ_è l_ê_𝖓 𝓃🌀ườ_ï cô.
"Anh... Anh định làm gì?" Cơn gió từ biển xa thổi mạnh vào khiến Lục Tình khẽ run lên, cô luống cuống chống tay lên khuôn 𝖓-🌀ự-𝒸 hắn.
Hắn cúi xuống cắn phập vào đôi môi mềm, 𝒷.ú 𝖒.ú.† đầu lưỡi trơn ướt làm cô khó khăn thở hắt ra, bàn tay lớn vừa thô ráp vừa chai sạn thi nhau chà xát lên da thịt mát lạnh của cô. Mái tóc đen nhánh vương chút mùi vị của biển rủ xuống gò má cô, thời tiết lành lạnh, thi thoảng gió lớn thổi ùa vào, Lục Tình г_u_n 𝐫ẩ_ÿ nép vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn.
"Em lạnh!"
"Một lát nữa sẽ không lạnh" Môi lưỡi trơn tru, như một con rắn trườn dài trên làn da 𝖒.ề.ⓜ 𝖒.ạ.ï, hắn điêu luyện dùng lưỡi ⅼ-ⓘ-ế-〽️ một vòng trên nụ hoa kiều diễm trước 𝖓ɢự●𝐜 cô. Ngón tay vân vê nhụy hoa ướt đẫm bên dưới, mật dịch ồ ạt tuôn ra như suối, hòa vào những đợt sóng lăn tăn nghe như một bản hòa ca, giai điệu âm vang kèm theo tiếng 𝖗.ê.n 𝓇.ỉ đứt quãng làm tâm tình của hắn kích động không thôi. Con ngươi hắn trở nên đục ngầu, xốc váy, tách hai đùi cô ra, gấp gáp đi vào nơi sâu nhất.
"Không được... Người khác sẽ thấy mất!" Hàm răng trắng nõn của Lục Tình run cầm cập va đập vào nhau.
"Ngoan, sẽ không có ai" Hắn bắt lấy chân cô vòng qua kềm chặt nơi thắt lưng tinh tráng, dòng nước theo tiết tấu của hắn đi vào bên trong, từng cú thúc mạnh mẽ khiến cả thế giới của cô quay cuồng. Lục Tình 𝐡·é m·ở cánh môi đỏ mọng, ngân nga rê-ⓝ r-ỉ độп_ℊ †_ì_ⓝ_♓. Trong làn nước mát lạnh, hoa huy*t sưng đỏ co rút, mú.𝖙 chặt lấy 𝓃ó·𝐧·g 𝒷ỏ𝐧·𝐠 của hắn.
Ánh bình minh rực lửa chiếu rọi lên hai 𝐭*♓â*𝐧 †*𝒽*ể đang quấn chặt lấy nhau, dường như không có bất kì điều gì có thể ngăn cách được tình yêu của họ. Lãnh Phương Đông ôm cô chìm hẳn vào trong làn nước, thân nhiệt nóng hổi của hắn bao bọc lấy người cô, bên dưới không ngừng dây dưa ⓠ·⛎·ấ·𝓃 🍳·𝖚ý·𝐭.
Nhớ đến trước kia, có một lần Lục Tình cùng người bạn cùng phòng kí túc xá có xem một bộ phim tình cảm lãng mạn. Cô vẫn còn nhớ rất rõ cảm xúc dâng trào khi xem cảnh lãng mạn trong nước của hai nhân vật chính. Lúc đó, cô che mặt ngượng ngùng, len lén nhìn diễn biến trong câu chuyện, nam nhân vật chính nhảy xuống biển cứu cô gái mình yêu, cả hai tìm thấy nhau rồi đắm chìm trong nụ hô.ռ say đắm.
Lục Tình nhớ lúc đó cô còn lầm bầm mắng: "Sao lại quay cảnh xấu hổ này chứ? Đáng lý ra anh ta phải cứu cô gái lên, sao lại ở trong tình thế nguy hiểm còn ♓ô·ⓝ nhau được?"
Từ khi quen biết Lãnh Phương Đông, người đàn ông này cao ngạo, lạnh lùng, đôi khi thần bí đến mức cô cũng không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Cô chỉ biết rằng "Cô yêu hắn". Vốn dĩ không tồn tại cùng một thế giới nhưng nhân duyên đã kéo hai người lại gần nhau. Nhưng càng yêu, Lục Tình càng muốn nhiều hơn, cô tham lam từng phút giây được ở bên cạnh hắn, cô mong hạnh phúc này kéo dài vĩnh viễn.
"Khù khụ" Ngoi lên mặt nước, Lục Tình ho khù khụ vì sặc nước, cô vuốt ngược mái tóc ra sau, ngước lên nhìn gương mặt cương nghị, nước từ trên mặt hắn nhỏ từng giọt chảy xuống.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |