Ch.02 → |
Vào 9h tối, tại quán bar Hải Dương, khu Đông Xu.
Tiếng nhạc xập xình, trên sàn nhảy những vũ công nóng bỏng, cả thân thể uốn éo trên cột sắt, dòng người hòa vào nhảy theo nhạc sôi động, đây chính là quán bar nổi tiếng nhất thành phố. Trên kia DJ cất giọng hô hào:
"Put your hands up"
Đám đông hò hét, hướng ứng, cô vũ nữ với bộ bikini đập vào mắt chính là cặp gò bồng căng mọng, nảy nở, khiến cho bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cũng phải thèm thuồng.
-"Đại ca, anh thấy sao?" Trần Lực nịnh nọt dò ý người đàn ông ngồi bên cạnh.
Lãnh Phương Đông hai mắt lim dim, tay đong đưa ly rượu sóng sánh, trên gương mặt chỉ có vài tia lãm đạm, giống như hắn hoàn toàn tách biệt với nơi này.
Trần Lực không thấy hắn trả lời cũng không dám lên tiếng dò hỏi.
"Việc của thằng Vũ sao rồi?" Uống cạn ly rượu hắn mới lên tiếng.
"Đại ca yên tâm, đã giải quyết xong" Trần Lực thành khẩn khai báo.
"Ở đây giao cho cậu" Hắn đứng dậy đút tay vào túi quần rồi rời đi
"Sao anh đi sớm vậy? hôm nay là sinh nhật của đại ca mà!" Trần Lực gấp gáp níu kéo.
"Sinh nhật là cái quái gì?" Hắn dửng dưng đá chân, lấy gói thuốc từ túi áo Trần Lực, châm lửa hút một hơi.
"Khà khà, đại ca, sinh nhật chính là ngày kỉ niệm đại ca được thêm một tuổi" Trần Lực nhe răng cười.
"Không có hứng thú" hắn không kiên nhẫn đáp
"Vậy tối nay đại ca ở đâu? Tụi em mang quà đến"
"Không cần"
"Không được, nếu đại ca không nói tụi Phúc Mãnh sẽ không tha cho em" Trần Lực mếu máo
"Tân Lực" Hắn nhàn hạ đáp rồi quay sang đe dọa: "Để đám tụi nó làm bậy, đầu tiên tôi xử cậu trước".
-"Đại ca cứ yên tâm, nhất định anh sẽ hài lòng" Trần Lực kính cẩn tiễn hắn ra cửa, lặng lẽ quệt mồ hôi trán, móc di động gọi cho đám Phúc Mãnh.
Ngay lúc đó, có một cô gái loạn choạng bước vào nhà vệ sinh, vào đến đây rồi vẫn không thoát được tiếng ồn ngoài kia, Lục Tình ngã vào bồn rửa mặt, nôn thốc nôn tháo.
Nói đến lí do một cô gái sinh ra trong một gia đình gia giáo, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải tránh xa những thói hư tật xấu như Lục Tình, tối nay lại liều mạng chạy đến nơi phức tạp này, chính là vị hôn phu, kẻ mà được cha mẹ cô ưng ý, bề ngoài đỉnh đạc, khiêm nhường hóa ra lại là kẻ gia trưởng, độc tài. Lục Tình đồng ý qua lại với anh ta cũng là vì chiều lòng người lớn trong nhà, nhưng quen nhau chưa được một năm hắn ta đã nhiều lần động tay mấy chân với cô, cô nhẫn nhịn, chịu đựng, anh ta lại gần thôi cũng đã đủ ghê tởn.
Sự tình bắt đầu từ lúc anh ta đột nhiên hôn cô, bất thình lình không kìm chế được cho anh ta ăn một cái tát, cha mẹ biết chuyện còn mắng cô không hiểu chuyện, mẹ lãi nhải bắt đi xin lỗi anh ta.
Lục Tình ở nhà không được giây phút nào yên ổn nên đành chìu ý đi tìm anh ta, nào ngờ khi vào phòng, thứ Lục Tình nhìn thấy lại là thân thể lỏa lồ của người đàn ông đè lên người phụ nữ đang rên rỉ động tình, mẹ nó! Mù mắt cô rồi!. Cô không nói không rằng móc điện thoại ra chụp lại lúc họ còn đang bất động rồi tông cửa chạy ra, về đến nhà, cô chẳng giải thích mà quăng di động đến trước mặt mẹ, rồi thay quần áo đi ra khỏi nhà.
Không biết trời xui đất khiến thế nào khiến Lục Tình lạc đến khu Đông Xu, nghe nói trị an nơi này không ổn, quán bar thì mọc lên như nấm. Cô đánh bạo bước vào một quán Bar, uống chưa đầy hai ly đã lững thững chết choáng.
Sự tình là như vậy, đang lúc dội nước vào mặt cho tỉnh táo thì bị tiếng đạp cửa cái gầm, Lục Tình giật mình nhìn ba bốn gã đàn ông cao lớn xông vào, cô hốt hoảng định hét toáng lên tình người đàn ông nhanh chóng bịt miệng cô lại, còn lớn tiếng mắng:
"Mẹ nó, nhận tiền rồi định chuồn hả?"
"-!@#$%^&()))" cô ú ớ nhưng không thể thốt ra lời nào
"Mang đi, nhớ phải đúng nơi đấy" gã đàn ông cợt nhã
Lục Tình tuy có yếu đuối nhưng thời điểm phát sinh chuyện ngoài ý muốn không thể yên lặng chờ chết, cô cáu giận dùng sức cắn vào tay gã đang bịt miệng mình
"Mẹ mày, dám cắn ông hả?" gã tức giận định vung tay thì bị ngăn lại.
"Đừng có để nó bị thương, quà của đại ca nhất định phải lành lặng"
"Buông tôi ra, các người là ai?" cô sợ hãi hét lên
"Mẹ, nó không chịu yên sao giờ?" gã có vẻ ngờ ngệch lên tiếng
"Làm cho cô ta bất tỉnh đi, nhẹ tay một chút" một gã ra lệnh
"Đúng là khó chiều" Lục Tình không kịp tránh đã bị một cú giáng đằng sau gáy khiến cả người tê dại, sau đó không còn ý thức nữa.
Phòng 1419, khách sạn Tân Lực
Lúc này đây, Lãnh Phương Đông đang ngồi trước màn hình laptop, ngoài ánh mắt lãm đạm chỉ có làn khói từ điếu thuốc trên tay khiến cả không gian nhỏ này bao trùm một màu quỷ dị của khói trắng mờ ảo.
Sau khi xong việc, điếu thuốc cũng kịp lúc tắt ngấm, hắn dụi bỏ vào gạt tàn, lấy một điếu khác châm lửa mệt mỏi ngả mình xuống sô pha.
Hắn đưa tay ôm trán, đầu đau như búa bổ, cơn đau này đã hành hạ hắn bao nhiêu năm nay. Bật người ngồi dậy đi thẳng vào phòng tắm, bây giờ chỉ có giải pháp này mới khiến hắn vơi đi đau đớn.
Trong phòng tắm
Nước từ vòi sen xối xả chảy xuống, thân thể cường tráng dưới làn nước giống như một tác phẩm nghệ thuật đầy sống động, bàn tay hắn chống lên tường, tay còn lại làm động tác vuốt nước đang chảy trên mặt. Nước lạnh như cắt vào da thịt, cộng thêm sự chuyển động phun nước mạnh từ vòi sen khiến ai chạm vào cũng khiến da thịt bị đau rát, nhưng với hắn chẳng có hề hấn gì. Dưới làn nước bất động trong một lúc lâu, tiếng chuông di động phá vỡ sự yên tĩnh, với tay tắt vòi nước, choàng lên người áo tắm màu đen tuyền, hắn chau mày nhìn số hiển thị trên màn hình.
"Có chuyện gì?" Âm thanh có chút lạnh lẽo
"Đại ca, chúng em chúc anh có một buổi tối vui vẻ"
"Cái rắm gì thế?" Giọng hắn âm u
"Khà khà, không phiền đại ca nghỉ ngơi" Giọng bên kia vang lên tiếng cười cợt nhã khiến hắn nhíu mày.
Lãnh Phương Đông nhìn màn hình tắt ngòm, cất giọng chửi thề, lúc này mới bước ra khỏi phòng tắm xa hoa, bị làm phiền khiến hắn không có tâm trạng muốn ngâm mình nghỉ ngơi nữa.
Tóc hắn ướt đẫm nhỏ xuống khuôn ngực, càng làm nổi bật những đường nét khiêu gợi trên người.
Hắn chẳng có ý định lau khô mà với tay tung tấm chăn lên thì bị một vật khiến ánh mắt thu hút, không phải vật, đây hẳn là một cô gái, dường như đang ngủ rất ngon lành, gương mặt không sắc sảo cũng chỉ được ở mức ưa nhìn nhưng làn lông mi cong vút lại là điểm thu hút chết người, mấy tên khốn này đang làm cái trò mèo gì thế? hắn hung hăng cầm di động gọi thì chỉ nhận được âm thanh quen thuộc.
"Số máy quý khách vừa gọi..."
Liên tục năm lần, hắn tức giận quăng cái di động đánh thương vào tường, rồi lại trừng mắt hình cô gái đang chiếm giường. Bất giác tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô ta, tay không tự chủ được đưa lên sờ vào má cô "rất mịn màng" đó là cảm nhận duy nhất của hắn, đột nhiên cô gái cựa mình khiến hắn giật mình rụt tay lại.
Bọn này, năm nay đổi chiêu rồi sao? tìm đâu ra một cô gái bộ dạng non nớt này đến, rõ ràng đây không phải là mẫu người con gái của hắn, chẳng phải các cô gái dáng người bốc lửa luôn chủ động lấy lòng hắn hay sao. Chăm chú đánh giá hồi lâu, cô gái này thân thể đầy đặn, trên người chỉ có một cái váy mỏng tanh, đường cong mê người ẩn hiện trước mắt.
Lãnh Phương Đông buồn bực định quay người đi thì đột nhiên bị một bàn tay níu chân hắn lại, chính xác là chân hắn bị người ta ôm chặt cứng.
"Này, buông ra" hắn tùy tiện gỡ bàn tay cô ta.
Cô gái dường như bất mãn với hành động của hắn, chân mày thanh tú khẽ chau lại, đôi môi hồng nhuận ướt át mời gọi, hắn cúi lại gần gương mặt cô, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ hơi thở nhè nhẹ.
Đột nhiên hai mí mắt cô gái động đậy rồi mở trừng lên nhìn gương mặt xa lạ đang cận kề trong gan tất, giây phút nhìn vào ánh mắt đó hắn như bị say. Đôi mắt đen láy to tròn đang ngơ ngác nhìn hắn, khi ánh nhìn chạm vào nhau, hắn chưa kịp lên tiếng đã bị "cộp" đầu cô gái đánh mạnh vào trán, cô gái đập gối vào người hắn vừa đánh vừa mắng:
"Lưu manh, khốn kiếp, tôi đánh chết anh"
Dường như không phải là cô gái năm giây trước còn ngủ ngon lành trên giường.
"Dừng lại" Hắn gầm gừ, nắm chặt bàn tay đang múa may loạn xạ.
"Đi chết đi" Cô gái nhanh nhạy xoay người trùm mền lên đầy hắn, ra đòn phủ đầu.
Lãnh Phương Đông miệng mắng shit, tuy trước giờ không ra tay với phụ nữ nhưng cũng chưa từng có người phụ nữ nào cả gan leo lên đầu hắn.
Bắt lấy thân thể của cô gái hung bạo đồng thời chuyển sang thế chủ động ghìm chặt dưới thân mình.
Bị Một người đàn ông mạnh mẽ, cao hơn một mét tám, cô gái chật vật, đáng thương đến tội nghiệp nhưng ánh mắt vẫn mãnh liệt, quật cường trừng trừng nhìn, đôi môi bặp chặt.
Hai gương mặt gần kề, dường như chỉ cầ cúi xuống một chút hắn có thể hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô, đột nhiên muốn hôn cô gái này là điều khiến hắn bất ngờ.
"Thả tôi ra, anh là ai?" Ánh mắt có chút cầu khẩn
"..."
"Tôi không biết anh, sao lại bắt tôi"
"Tôi là người phải hỏi vì sao cô lại ở trên giường của tôi đấy?" Hắn cười cợt đáp
"Anh muốn tiền đúng không? tôi có thể cho anh" Cô gái đáng thương nài nỉ.
"Cô nói xem" Lãnh Phương Đông bóp chặt cằm khiến cô phải nhìn vào mắt hắn.
"Xin anh buông tôi ra, khó chịu quá!" Tiếng nhỏ giọng cầu xin, cả người cô nóng ran giống như có hàng trăm ngọn lửa đang bùng cháy.
Lục Tình hốt hoảng né tránh ánh mắt như muốn thiêu rụi đối phương, lần đầu tiên trong đời cô lại có cảm giác sợ hãi đến như vậy, trong tiềm thức nảy sinh ý muốn chống cự. Chỉ cần một ánh nhìn thôi cũng khiến cả người cô trở nên mềm nhũn.
"Nói tên của cô?" Hắn nhàn nhạt cất giọng.
"..."
"Hử?" Lãnh Phương Đông híp đôi mắt nguy hiểm
"Lục...Lục Tình" Cô không tình nguyện đáp
"Cô nhận bao nhiêu tiền?" Hắn buông cằm cô ra, vớ lấy gói thuốc trên bàn, nhả khói khiến Lục Tình ho sặc sụa.
"Tôi thực sự không biết gì hết" Cô lắc đầu khiến mái tóc rối tung, thân thể không có điểm tựa bấu víu lấy tay hắn.
Lãnh Phương Đông nhíu mày nhìn bầu ngực sữa đang dụi vào tay, ánh mắt đen láy mơ hồ nhìn hắn.
"Mẹ kiếp, bọn này càng ngày càng không coi hắn ra gì" Hắn thầm mắng bọn Phúc Mãnh
"Ưm ..... anh" đôi môi bị xâm chiếm mãnh liệt, không phải chưa từng hôn qua ai bao giờ, nhưng lần này hoàn toàn khác biệt, cô bị người ta cường thế chiếm tiện nghi. Nhận ra vẻ phân tâm của cô, hắn không hài lòng cắn mạnh vào môi dưới, luồn lưỡi trơn trượt nóng bỏng cùng đầu lưỡi mềm mại trêu đùa, trúc trắc phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt. Hơi dùng sức ghì chặt cơ thể nhỏ bé của cô trong lồng ngực, môi chạm môi, lưỡi cùng vui đùa.
"Chậc..." tiếng va chạm mãnh liệt, hắn mút hết ngọt ngào trong miệng cô, đến khi Lục Tình thiếu dưỡng khí xụi lơ, hắn mới hài lòng cúi nhìn ánh mắt mơ màng của cô, người phụ nữ này không thấy mình cỡ nào quyến rũ, đúng là yêu nghiệt ông trời phái xuống muốn trừng phạt hắn.
Đôi môi đỏ mọng bị hôn đến sưng đỏ, trên khóe miệng còn vươn những sợi tơ bạc, từ từ chảy xuống cằm, Cơ thể hắn rạo rực, nơi nào đó đã căng phồng lên, gào thét muốn phóng thích.
Trước giờ hắn có nguyên tắc của mình, làm việc luôn luôn quyết đoán và chu toàn, thế nên dù đã gần ba mươi, danh tiếng trong giang hồ vang dội nhưng hắn chưa từng có người phụ nữ gối tay, chơi gái lại càng không. Lãnh Phương Đông vốn luôn dùng vẻ lãm đạm ngụy trang, đàn em dưới hắn cũng không ít, nhưng chưa ai dám hỏi vấn đề này.
Mấy năm gần đây, bọn Phúc Mãnh còn cố ý đưa phụ nữ đến, đêm nay cũng không ngoại lệ, hắn cũng chẳng để tâm, quăng đại những người đó ra khỏi cửa là xong, chưa từng thương xót bất cứ ai. Tối hôm nay, gặp được người phụ nữ này là ngoại lệ, hắn bị thu hút, bị dẫn dắt vào dục vọng.
"Đừng mà" Câu nói không có chút cân lực
Lãnh Phương Đông không kiêm dè cúi người hôn xuống, nụ hôn chậm rãi, dịu dàng cắn mút, đặt cô dưới thân, cả thân người cao lớn đè lên. Cô chu môi phản kháng lại bị hắn hung ác chiếm lấy, môi lưỡi mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt cô cháy bỏng. Làn da trắng trẻo mịn màng trở nên đỏ lự, dấu hôn chi chít, tay hắn bận rộn đặt lên bầu ngực cô xoa nắn, "ĐM" hắn buộc miệng chửi vì cảm giác kích thích khi chạm vào nơi mềm maị ấy, tay dùng lực thỏa thích xoa nắn khiến cô yếu ớt kêu lên
"Đau"
Lãnh Phương Đông có chút áy náy dừng động tác, nhưng tay chân vẫn không thành thật muốn cởi những thứ vướn víu trên người cô, chẳng mấy chốc Lục Tình trần trụi dưới ánh mắt si mê của hắn.
Lúc này Lục Tình mới lờ mờ cảm giác cả người trống trơn, cô rụt tay lại che bầu ngực căng tròn khỏi ánh nhìn chòng chọc, chân chưa kịp kép lại đã bị tách ra. Một chân chen giữa, hắn bắt lấy đầu cô, môi lưỡi kề cận nhấm nháp, Lục Tình mặc cho hắn hôn, thân thể cũng theo cảm giác mà tuân theo sự dẫn dắt của hắn.
Lục Tình không ngờ lại có một ngày cô không một chút kháng cự nào, tình nguyện chạy theo sự dẫn lối của dục vọng, bởi vì người đàn ông đang từng bước chiếm lấy cô quá mạnh mẽ, sự xâm chiếm tuyệt đối của hắn khiến cô không cách nào chống trả mà buông vũ khí đầu hàng. Hơi thở của hắn dồn dập, ngày một mãnh liệt, lực trên tay càng lúc càng như bóp chặt khiến cô đau nhói, hắn vuốt ve nụ hoa hồng hào, xe xe khiến nó săn lại rồi lại thích thú nghịch bên trái qua bên phải, nhập đỉnh hồng căng cứng của cô vào miệng, nước bọt đọng lại trên ngực ướt át, hơi thở nam tính phả lên ngực khiến cả người cô xơ lụi, miệng khẽ ngân những tiếng động tình đứt quãng. Phía dưới lạ lẫm với sự vuốt ve, run rẩy từng cơn, hắn đưa mắt nhìn xuống nơi bí ẩn, nhẹ nhàng tách hai chân cô ra khiến nơi đó đối diện với ánh nhìn của hắn.
Lục Tình ngượng ngùng cựa quậy, dùng bàn tay che lại. Hắn nhếch môi cười, khiến cô ngẫn người, thầm nghĩ người đàn ông này cũng biết cười, ccười rộ lên chắc đẹp lắm, suy nghĩ chưa kịp dứt đã bị động tác của hắn làm cho sợ hãi, đầu hắn thấp xuống hôn lên, đầu lưỡi luồn lách, cô rùng mình một cái dòng dịch mật từng đợt phun ra, cứ thế bị nuốt hết, yết hầu của hắn lên xuống, có thể cảm nhận được dòng dịch mật nữ tính của cô càng lúc càng ồ ạt khiến cả khu rừng rậm ướt đẫm, hắn đắc ý nhếch môi.
Lục Tình nằm xơ lụi trên giường, tay đặt lên đầu hắn, miệng khẽ ngân nga, trong mắt hiện lên tia dịu dàng hiếm có, tìm môi cô giao hòa, hai thân thể như hòa làm một, Lãnh Phương Đông hôn đủ sâu, đủ lâu khiến người con gái bất mãn đẩy hắn ra, ánh mắt đáng thương như cầu xin hắn mau yêu thương cô, dùng sự mạnh mẽ chiếm hữu cô, hoàn toàn triệt để.
Hắn đưa tay tháo thắt lưng, bỏ áo choàng tuột khỏi người, thân thể lộ rõ trong ánh đèn phản phất, người anh em của hắn đã sớm cứng rắn ngẩn cao đầu, chỉ chờ thời khắc ra trận.
Cơ thể trần trụi đè tấm thân mềm nhũn, phân thân của hắn cọ xát vào đùi cô, càng khiến kích cỡ của nó tăng lên gấp bội, dục vọng chính là mồ chôn con người cũng là liều thuốc dẫn con người đến miền cực lạc, thiên đường ai mà chẳng muốn đến, nếu đã quyết định là người phụ nữ này thì dù ngày mai có xuống địa ngục hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Lãnh Phương Đông tách hai đùi cô ra chen phân thân vào, ngay khi chạm đến lối đi chật hẹp, hắn không nhịn được tiếng rên rỉ chỉ muốn xông vào phát tiết. Hắn nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào, đưa vào rút ra theo tiết tấu, mật dịch dính ướt cả ngón tay, hắn tiếp tục đưa thêm ngón thứ hai, ngón thứ ba nút chặt.
"Nhỏ như thế làm sao chứ được thứ của hắn" Lãnh Phương Đông nhíu mày, rồi lại nhìn người phụ nữ đang lên cao trào, tay bấu víu lấy hắn.
Nếu nhịn nữa hắn sẽ điên mất
Hắn gầm lên, cầm cán nóng bỏng, to lớn đưa vào lối đi, eo đong đưa đẩy tới, nhìn thấy cô vì đau đớn mà cắt chặt đôi môi khiến hắn thương tiếc hôn lên an ủi.
"Ngoan, của em quá nhỏ, chịu đựng một chút" Khẽ ngậm tai nhạy cảm của cô, động thời dùng lực mạnh mẽ xô ngã chiến tuyến cuối cùng.
Lục Tình yếu ớt rên "Đau quá! anh mau ra đi"
Thân thể giống như bị xé rách toạt, cô đau đớn, nước mắt giày giụa, dùng chút sức lực đẩy hắn ra.
"Ngoan, không đau... không đau" Hắn lẩm bẩm dùng môi an ủi, thắt lưng lên xuống không ngừng nghỉ rút ra rồi lại đâm vào, mỗi cú đâm là sâu tận gốc.
Tiếng gầm nhẹ, tiếng rên rỉ hòa vào trong dục vọng chìm đắm, cả căn phòng rộng lớn giờ đây chỉ còn tiếng va chạm tình ái mãnh liệt, trận kịch liệt này không biết khi nào mới chấm dứt nhưng chắc chắn rằng người chịu thiệt luôn là phụ nữ.
Hắn ra vào từng đợt, càng lúc càng cường thế, càng làm càng hăng say, cô yếu ớt cầu xin nhưng bây giờ thứ trong mắt hắn chỉ có dục vọng, lí trí chẳng còn một mống, thúc vài chục cái.... đợi cuối cùng rùng mình phun trào sâu trong cơ thể cô. Cả người cô co rút, chân đã mỏi nhừ rời khỏi thắt lưng hắn, chôn mình trong người cô khẽ nhắm nhắt tịnh dưỡng, tiếng hít thở đều đều của cô khiến hắn không nhịn được mà bật cười, xem ra lần đầu tiên hắn có hơi hưng phấn, đã làm cô mệt mỏi muốn chết! thấy người con gái dưới thân an ổn ngủ, hắn có chút ngoài muốn.
Tuy đã đạt được khoái cảm, người phụ nữ cũng đã bị hắn hung hăng yêu thương thật tốt, nhưng với thể lực của mình, một chút vận động này chẳng là gì, chưa đạt được thỏa mãn tuyệt đối khiến hắn nhìn chằm chằm người dưới thân, lại tiếp tục quấy rầy, hôn, cắn, mút trên da thịt nhẵn bóng.
Lục Tình mệt mỏi muốn chết đi, thân thể như vừa bị một cỗ xe tăng cán qua, cái miệng sung phù lại bị gặm nhấm, đầu lưỡi thô nóng luồn sâu tận cuống họng, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, cô mông lung cố mở hai mắt nặng chĩu, khẽ ưm một tiếng.
Hắn thành công trong việc đánh thức cô, sủng nịnh hôn môi, rồi đắc ý vác hai chân cô lên vai, phân thân sưng tấy đỉnh đầu còn dính chút máu xử nữ, gân xanh cuồn cuộn phình to, chen vào lối đi ẩm ướt bắt đầu theo tiết tấu luận động, thắt lưng theo nhịp độ thúc từng cú đâm thẳng, với góc độ tạo thành một góc vuông, hắn hoàn toàn thâm nhập triệt để, gấp gáp, cuồng nhiệt, mồ hôi trên người hắn nhỏ từng giọt xuống mặt, ngực cô lấp lánh. Lục Tình không chịu nổi uốn éo thân càng mang lại cho hắn cảm giác kích thích, tốc độ ra vào vừa nhanh vừa dồn dập, trong cơ thể cô nâng eo lên xuống, đợt tấn công cuối cùng hắn ghé vào cổ cô, mút xương quai xanh đang vì thở mà nhấp nhô, phun từng đợt tinh dịch dày đặc. Đêm nay chỉ mới có hai lần, hắn hành hạ con gái người ta sắp chết đến nơi, lại không chút ý tứ cứ thế chôn người trong cô cả đêm, hai thân thể kết hợp không một khẽ hở, nam trên nữ dưới, mồ hôi hòa lẫn, mùi hoan ái vẫn còn nồng đậm khiến cả căn phòng càng thêm nóng rực.
Ch. 02 → |