Chị, không… không được!
← Ch.066 | Ch.068 → |
Huống Ngân Dịch trơ mắt nhìn đại ca biến mất trong tầm mắt. Chỉ một cái lỡ tay mà trực thăng mất đà rơi xuống, hai tay run rẩy không ngừng. Song anh còn chưa kịp thông tin với Thượng Quan Kiệt Thiếu thì bỗng một quả đạn đạo bắn tới phía mình, tức thì nổi giận!
Mẹ kiếp, không cho bọn mày chút nhan sắc lại tưởng tiểu gia anh dễ bắt nạt hả!
Thượng Quan Kiệt Thiếu đương nhiên không có bỏ qua toàn bộ quá trình Lôi Khiếu Thiên nhảy xuống. Chỉ là anh vừa liên lạc với Đế Văn, liếc thấy động tác của đại ca thì đã không kịp ngăn cản rồi. Nhìn đầu đạn đối phương lại bay tới cũng phát hỏa: "Con mẹ nó, không đánh mày chắc mày cũng không biết vì sao lại gọi là Ngục Thiên Minh đúng không! Khốn kiếp thật!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu cúp ngay điện thoại, kéo công cụ truyền tin dành riêng cho Ngục Thiên Minh hét lên:
- A Đại, A Nhị, A Tam, A Tứ lấy M99, bên trên trụ sở bí mật Nhà Trắng..."
Phó Hạnh Lương và Hướng Diệp Lân đang ngồi trên chiếc Rolls Royce tới Washington thì nghe được tiếng Thượng Quan Kiệt Thiếu, vội vàng lấy bộ đàm ra hỏi:
- Có chuyện gì thế?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu máu dồn lên não, cũng không nghe rõ là giọng ai liền quát:
- Mang theo đủ đạn dược, con mẹ nó, hôm nay tao mà không cho bọ mày về với ông bà, tao tự chặt đầu cho bọn mày làm ghế ngồi!
Phó Hạnh Lương: "..."
Lúc Lôi Khiếu Thiên nhảy xuống liền tìm đúng phương hướng, dễ dàng đáp xuống thấp. Đuôi mắt chứng kiến thứ gì đó bốc cháy đuổi theo đằng sau, ánh mắt liền trầm xuống. Khi còn cách mặt đất năm mét thì liền cởi khóa dù, cả người rơi tự do... Ngay sau đó trên đỉnh đầu vang lên tiếng nổ nhức óc, ngọn lửa in dấu lên bóng lưng Lôi Khiếu Thiên, nhìn từ dưới đất tưởng chừng như cả con người ấy bị đám lửa cắn nuốt!
Khi còn cách mặt đất một mét, Lôi Khiếu Thiên liền cong gập người lại, một chân chạm đất, tay phải chống đất, cơn bỏng sau lưng khiến anh phải nhíu chặt mày, nhưng cũng chỉ nháy mắt là anh lại đứng thẳng người lao vào bên trong!
Chạy đi được mấy mét, chiếc dù bốc cháy rơi xuống đằng sau chỉ còn là những mảnh vụn.
- Chết tiệt!
Trên một chiếc máy bay chiến đấu, vị Thượng tá nào đó cầm ống nhòm nhìn Lôi Khiếu Thiên biến mất mà nghiến răng! Lông mày run lên!
- Thượng tá, có lệnh khẩn!
- Nhận!
- Cấp trên ra lệnh, không tiếc bất cứ giá nào, giết không luận tội! Nếu cần thiết có thể hủy cả tòa sơn trang!
- Rõ!
Vị Thượng tá kia sau khi nhận nhiệm vụ liền bắt đầu công kích. Để lại tổ một với ba chiếc máy bay bọc đánh máy bay chẳng biển của ai trên đầu, còn lại ba tổ khác theo anh ta ném bom vào khu biệt thự Jian Ke!
Mọi người nhận được lệnh đều bắt đầu thay đổi sách lược. Tổ hai ba bốn chia ra ba hướng đông tây nam, mà chiếc máy bay chiến đấu dẫn đầu do thượng tá tự mình chỉ huy. Bắt đầu tấn công từ hướng bắc, các tổ đều đã chuẩn bị xong. Bốn phương cùng lúc tiến hành công kích, tên lửa lao tới bốn phía khu biệt thự, chỉ nháy mắt, những tiếng nổ vang lên còn dữ dội hơn lúc trước, toàn bộ khu biệt thự đắm chìm trong biển lửa...
Đường Kiến Tâm vừa lên được bậc thang cuối cùng thì căn phòng như gặp phải động đất cấp mười, chân đứng không vững, cát bụi phía trên thi nhau rơi xuống. Tiểu Ngải trượt chân thiếu chút nữa ngã xuống. Đường Kiến Tâm nhanh tay lẹ mắt kéo tay Tiểu Ngải lên, tay kia mau chóng vòng qua eo cô ấy, kéo cô ấy lại. Tiểu Ngải còn chưa rơi xuống, trong lúc hoảng loạn nắm chặt góc áo Đường Kiến Tâm, không dám buông lỏng, mặt mũi thì trắng bệch!
Tiểu Ngải may là còn có Đường Kiến Tâm, đám người Diệp Trúc Phàm thì lại không có tốt số được như thế. Trọng tâm Sở Tử Ngang bất ổn liền lao người về phía trước, liên lụy Diệp Trúc Phàm cũng ngã theo. Hạ Tâm Dung vội vàng kéo áo Sở Tử Ngang để anh không bị ngã xuống dưới!
- Tử Ngang, anh không sao chứ?
Sở Tử Ngang bám vào cầu thang, giữ ổn định lại người rồi vội đỡ Amazon
- Không sao! Đi mau!
Đường Kiến Tâm cũng buông Tiểu Ngải ra, nhảy tới cạnh Amazon. Cô không nói hai lời, chộp lấy ngang hông anh ta, một tay túm lấy áo anh ta rồi nhấc cả người anh ta lên, mặt không đổi sắc nói tiếng "đi" rồi tới hướng Tiểu Ngải!
Diệp Trúc Phàm nằm trên mặt đất khiếp sợ quên cả đứng lên. Nếu không phải cảm giác rung lắc làm anh ta tỉnh lại, phỏng chừng anh ta sẽ cứ ngồi ở đó nhìn lão đại, không ngờ lúc đó anh ta lại cảm thấy bóng lưng lão đại thật cao to và cường hãn!
- A Phàm, cậu làm sao thế?
Sở Tử Ngang cũng hết sức kinh hãi, nhưng còn không quên Diệp Trúc Phàm vẫn đang nằm trên mặt đất, vội kéo anh ta lên!
- Không có sao!
Diệp Trúc Phàm lắc đầu nhìn Sở Tử Ngang, đồng thời thấy được trong mắt đối phương có cái gì đó mơ hồ, sâu trong đáy mắt thấy thật chua chua!
- Đi thôi!
Hạ Tâm Dung có phần nghẹn lời, vỗ lưng hai người rồi cả ba cùng đuổi theo bước chân Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm khiêng Amazon như khiêng bao cát, chẳng qua bước đi có phần nặng nề.
- Tiểu Ngải, ngay bên sườn kia, mau! - Các cô đã không còn bao nhiêu thời gian, quỷ mới biết nơi này sẽ bị bạo tạc thành cái dạng gì!
Cô còn chưa từng bị bức đến nước này, bị ném bom đến mức nửa bước khó đi!
Mọi người lên tới tầng hai, ba hướng đều là ba hành lang không thấy điểm cuối, âm u vắng vẻ khiến lỗ chân lông dựng đứng hết cả lên. Đường Kiến Tâm quyết định thật nhanh chọn hành lang tối nhất phía bên trái. Một bên là tường, một bên là hành lang không nối tiếp nhau. Có thể do ánh mặt trời bị ngăn cản, hằng năm đều chìm trong bóng tối nên khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo từ tận lòng bàn chân!
Tiểu Ngải cố sức chạy, là người đầu tiên tới căn phòng này, tiếng nổ vẫn vang tận mây xanh, Tiểu Ngải rất may mắn là cửa phòng này không có khóa. Vặn tay nắm xong thì mừng rỡ, quay lại hô với Đường Kiến Tâm:
- Chị, tốt quá, phòng không có khóa! - Vừa nói xong thì ánh mắt lơ đãng nhìn qua góc cửa sổ tòa nhà kia, mắt trợn trừng! Đó là...
Chị! Không... Không được!
Đường Kiến Tâm khiêng Amazon trên vai, đầu lệch sang bên trái, căn bản không chú ý được tình hình bên phải. Vừa nghe được giọng nói hưng phấn của Tiểu Ngải liền nhìn theo hướng cô ấy. Khi thấy được sắc mặt cô ấy thì mắt híp lại, trực giác thấy không ổn! Vừa định né tránh thì đã không kịp!
Phía đông, hỏa tiễn bắn tới làm nổ tung cả dãy nhà, từng quả được bắn tới, càng nổ càng mạnh mẽ! Đường Kiến Tâm ném Amazon ra sau như ném một đống rác, đập thẳng tới ba người Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang. Cùng lúc đó "bùm", mặt tường phía bên phải nổ thành một cái lỗ to!
Đường Kiến Tâm bị lực oanh kích đập thẳng vào tường bên trái, phản lực chưa hết lại đập mạnh xuống đất, trong nháy mắt ho ra một búng máu
← Ch. 066 | Ch. 068 → |