← Ch.02 | Ch.04 → |
"Bản thân trước mắt có được chủ yếu tài sản và quyền lợi nhưng không giới hạn trong: 1. Bất động sản... 2. Cổ quyền... 3. Gởi ngân hàng...
...
Bản thân sau khi qua đời, tất cả tài sản xử lí như sau:
1. Tôi tự nguyện chuyển tất cả tài sản dưới đây cho con gái Quý Tử Nhàn:
- 1500 vạn gửi ngân hàng
- Khu nhà trọ hoa viên đường XX
- 3% cổ phần Dược nghiệp Vân Hải
2. Tôi tự nguyện chuyển tất cả tài sản dưới đây cho vợ tôi là Vu Kiều:
- 7500 vạn gửi ngân hàng
Bất động sản như sau...
- 17% cổ phần dược nghiệp Vân Hải
...
Chỉ định luật sư Trương là người thi hành di chúc
..."
(Tác giả: di chúc rất dài, làm giản lược tí)
Cho tới khi công bố di chúc xong trừ Vu Kiều tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, tất cả của Quý gia hầu như cho Vu Kiều, trời ạ, này còn có thể tốt sao! Bọn họ hoàn toàn không thể tin được Quý Huy thế nhưng có thể phân phối tài sản như vậy!
Ngươi chẳng phân biệt được cho chúng ta - những thân thích coi như xong, vậy còn con gái, một người đàn bà mới kết hôn hai ba năm còn hơn con gái ruột sao?!
Nếu Vu Kiều sinh con trai, đưa ra sản cho cô ta chúng ta sẽ không nói cái gì, nhưng cô ta một quả trứng cũng không có, chuyển tài sản cho cô ta chả khác nào đưa sản nghiệp Quý gia cho người ngoài! Gởi ngân hàng coi như xong, ngay cả cổ phần cũng cho, tổ nghiệp Quý gia đều dâng người ngoài!
"Di chúc này nhất định là giả! Cổ phần dược nghiệp Vân Hải của anh tôi không chỉ có 20%! Hơn nữa anh còn có rất nhiều sản nghiệp mà trong di chúc không công bố!" Em gái Quý Huy - Quý Xán sắc lạnh nói, giọng the thé, "Vu Kiều, cô dám giả tạo di chúc!" Nhìn về phía Trương Nguyên, "Luật sư Trương, uổng cho anh tôi tin tưởng anh như vậy, để anh là cố vấn luật sư nhiều năm như vậy, anh ấy (QH) có lỗi với anh (TN) chỗ nào, sao đối xử với anh ấy như thế!"
Tất cả mọi người nhìn về phía Vu Kiều và Trương Nguyên, trong ánh mắt tất cả đều là tức giận, nếu không phải là hôm nay phải trang nghiêm, những người này hận không thể chạy trước mặt hai người rồi bóp chết bọn họ!
Quý Tử Nhàn cúi đầu xuống bắt đầu khóc, nước mắt và không cần tiền nhỏ xuống dưới, một tay cô che miệng, một tay không biết làm sao cầm lấy vạt áo, nhìn qua vừa đáng thương lại bất lực, tất cả mọi người ở đây cơ hồ vô cùng đồng tình với cô, thực quá đáng thương!
Trương Nguyên kính, anh đứng thẳng tắp: "Quý phu nhân, tôi là luật sư, tôi có phẩm đức nghề nghiệp của mình, huống chi di chúc này có hai nhân chứng, mặc dù bọn họ không ở đây, nhưng bất cứ lúc nào mọi người cũng có thể liên lạc bọn họ, về phần tài sản Quý Huy tiên sinh, xác thực chỉ có như vậy, tài sản khác đã xử lí khi ông còn sống, điều này mọi người có thể hỏi Vu Kiều phu nhân."
Lúc này Vu Kiều mới đi phía trước, dõng dạc nói: "Tôi biết rõ mọi người không hài lòng di chúc này lắm, nhưng giả tạo di chúc như vậy Vu Kiều tôi không dám làm, tôi chính là công dân tốt, tuân theo pháp luật. Về tài sản khác của Quý Huy, sau khi chúng tôi kết hôn không lâu đã chuyển sang danh nghĩa của tôi rồi."
Cô nói đến đây, tất cả mọi người nghị luận rối rít, tất cả mọi người cảm thấy người đàn bà này rất có thủ đoạn, mới vừa kết hôn đã bắt đầu vơ vét của cải! Quý Huy thật sự là mắt bị mù, quả nhiên là già rồi hồ đồ!
Lại nhìn bộ dáng nói chuyện của người đàn bà này, vừa nói đã quăng mị nhãn, cũng không biết ở quăng cho ai xem! Đây chính là tang lễ, vô liêm sỉ!
Vu Kiều thở dài nói: "Các ngươi rất nhiều người cần phải cũng biết, dược nghiệp Vân Hải dược nghiệp vào mấy năm trước đã đi xuống, mấy năm liên tục hao tổn, cũng thiếu ngân hàng một số khoản lớn, khi đó chồng tôi xin mọi người giúp, trong đây không có một ai đồng ý chìa tay." Vu Kiều liếc nhìn mọi người, không ít người lẩn tránh ánh mắt cô, né tránh, trong lòng không phải là không chột dạ, năm đó không ít người cho Quý Huy đứng chờ ngoài cửa, châm chọc khiêu khích cũng không ít, vô cùng huyên náo.
"Sau khi tôi kết hôn với Quý Huy đã bỏ thêm tiền vốn, công ty có khởi sắc, sau đó Quý Huy liền chuyển 25% cổ phần công ty và bộ phận tư sản sang danh nghĩa tôi, tôi có công được nhiên được thụ lộc, nếu như không có tôi, Vân Hải sớm đã phá sản, Tử Nhàn kia một phân tiền cũng không có."
"Ha ha, người đã chết cô nói gì mà chẳng đúng, bỏ tiền vốn? Cô coi mình là gì!" Ngón tay Quý Xán hận không thể đâm chọt trên mặt Vu Kiều, "Có phải cô cho chúng tôi đều ngu ngốc? Cô lấy nhiều tiền như vậy ở đâu?! Hơn nữa anh tôi gửi ngân hàng tối thiểu phải có hai triệu, đừng nghĩ tôi không biết! Căn bản không giống số lượng trên di chúc!"
Vu Kiều khoát khoát tay ý bảo luật sư Trương nói chuyện.
Trương nguyên đẩy mắt kính nói: "Quý phu nhân, tôi nghĩ cô nên biết luật vợ chồng chung tài sản, tiền gửi ngân hàng đều là thu nhập sau khi Vu Kiều phu nhân và Quý Huy tiên sinh kết hôn, tổng cộng gần một triệu tám trăm ngàn, chín trăm nghìn của Vu Kiều phu nhân, Quý Huy tiên sinh không có quyền xử trí."
Mọi người nghe quả thực muốn phun một búng máu, chín trăm ngàn cộng thêm bảy ngàn năm trăm vạn, một mình Vu Kiều cầm hơn một tỷ, con gái là Quý Tử Nhàn này thậm chí một phần mười của Vu Kiều cũng không bằng! Quý Huy này có phải phát rồ hay không!
"Cô nói bậy!" Mặt Quý Xán cũng đỏ lên, "Luật sư Trương, làm người cần phải nói lương tâm, tôi không biết rõ họ Vu cấp anh bao nhiêu tiền, hay các người có giao dịch gì, nhưng nếu chuyện như vậy điều tra ra anh sẽ không chịu nổi, Tử Nhàn hiện đang không có cha, nhưng chúng tôi còn ở đây, đừng cho là chúng ta không có người thay nó làm chủ! Tôi không tin anh tôi có thể nhẫn tâm với con gái ruột như thế! Đứa nhỏ này chúng tôi đều sẽ giúp nó đòi lại những gì thuộc về nó!"
Mọi người rối rít phụ họa, nói Vu Kiều nói dối luyên thuyên không biết xấu hổ, ngầm chiếm tài sản Quý gia, tài sản này phải đưa cho Quý Tử Nhàn mới đúng, Vu Kiều - một người ngoài có tư cách gì mà giữ!
Hiện trường ầm ĩ nháo thành một đoàn, kỳ thật rất nhiều người đều có suy tính riêng, trong lòng bọn họ rất rõ ràng, Vu Kiều không họ Quý, hơn nữa vừa nhìn cũng không phải là dễ chọc, nói một cách rõ ràng, cô làm chủ quản gia e rằng bọn họ không có một chén canh. Quý Tử Nhàn lại khác, một cô gái ngoan ngoãn, trừ học cái gì cũng không hiểu, hơn nữa lại nghe lời và nhu thuận, sau khi thừa kế công ty còn không phải dựa vào thân thích bọn họ, huống chi sản nghiệp Quý gia vốn nên để người Quý gia xử lý, Vu Kiều - một người ngoài có tư cách gì nhúng tay!
Cũng không quan tâm di chúc này là thật hay giả, dù sao chính là muốn biến thành giả! Nếu không bọn họ thật là cái gì ngon ngọt cũng không có.
"Vậy các người đi kiện tôi đi." Mọi người ồn ào không ngừng, Vu Kiều không nhịn được, cô vốn là không phải là người hiền lành, những người này rõ ràng giả bộ hồ đồ, muốn cho cô xuất huyết, dựa vào cái gì!"Có bản lĩnh thì kiện tôi đi, tôi không có nghĩa vụ phải giao tài sản của tôi cho các người! Lúc Quý Huy sắp chết các người có đến gặp lần cuối, sau khi chết thì ai nấy đều chạy đến, bao nhiêu gương mặt! Đừng ở chỗ này nghị luận, có phải cảm thấy mắng tôi thêm vài câu là có thể chia tài sản? Nghĩ hay lắm! Tôi chính là xé cho lợn ăn cũng không cho các người!"
Ân Á Minh thiếu chút nữa bật cười, cho tới bây giờ anh cũng không biết một cô gái sẽ nói năng như vậy, xé cho heo ăn cũng không cho các người, ha ha ha ha ha ha ha, câu nói này thật mới mẻ làm sao.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |