← Ch.239 | Ch.241 → |
Một bữa cơm này đã giúp cho Ôn Diệp chiêm ngưỡng được dáng vẻ ngụy biện của nam nhân trước mặt là như thế nào.
Nếu Từ Nguyệt Gia khi trưởng thành là loại người ăn chơi trác táng thì chỉ sợ mười Từ Quốc Công cũng không đủ để cho hắn phá.
Ôn Diệp thở dài, ít nhất nàng và Lục thị vẫn tỷ muội tình thâm, còn Từ Quốc Công đã lấy được cái gì từ Từ Nguyệt Gia?
Có lẽ chỉ có sự im lặng vô tận đi?
Ôn Diệp đột nhiên cảm thấy nàng nên thay Từ Quốc Công mặc niệm.
Trước khi rời khỏi Tụ Hiền lâu, vị Đàm chưởng quỹ kia lại nghênh đón hai người lần nữa, vẻ mặt áy náy cười dâng lên một hộp thức ăn nói: "Đây là điểm tâm mới của tiểu điếm bên ta."
Không giống với bánh thanh mai bình thường, cái này có chút giống bánh trung thu băng mà Ôn Diệp ăn đời trước, lớp vỏ trắng, nếp và hơi mát được bọc trong nhân bánh có hương thanh mai.
Thanh mai chua chua ngọt ngọt, ngày hè ăn vào sẽ không làm cho người ta cảm thấy ngán.
Loại bánh nhân thanh mai da băng này, số lượng bán mỗi ngày so với bánh thanh mai bình thường còn ít hơn, Tụ Hiền lâu cũng là lần đầu bán, bởi vì tươi mới cho nên mấy ngày nay đang bán rất chạy, hiện tại có đặt trước thì cũng phải đợi hơn một tháng mới có thể ăn được.
Đàm chưởng quỹ cười lại nói: "Tâm ý nho nhỏ, không thành kính ý."
Ánh mắt Từ Nguyệt Gia dời khỏi mặt Ôn Diệp nhìn về phía Đàm chưởng quỹ, buông lời khách khí: "Đa tạ Đàm chưởng quỹ."
Đàm chưởng quỹ hơi khom người nói: "Chỉ là một hộp điểm tâm mà thôi, ngài và phu nhân không chê là tốt rồi."
Biết điểm tâm này là đưa đúng rồi, nụ cười trên mặt Đàm chưởng quầy càng chân thật hơn: "Từ nhị gia, Từ nhị phu nhân, hai vị đi thong thả."
Dĩ nhiên người cầm hộp thức ăn là Từ Nguyệt Gia rồi, thẳng đến khi lên kiệu, Ôn Diệp mới thấp giọng thúc giục: "Mau mở ra."
Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn bụng Ôn Diệp, nhất thời cảm thấy hoang mang: "Nàng vẫn còn có thể ăn được thêm sao?"
Ôn Diệp lấy tay che bụng nói: "Hôm nay ta không ăn điểm tâm khác, không sao."
Cái no là cái dạ dày uống rượu rồi ăn thức ăn.
Từ Nguyệt Gia đành phải mở nắp hộp thức ăn ra, tổng cộng có hai tầng, miếng điểm tâm không lớn, một khối chỉ lớn bằng lòng bàn tay trẻ con, một tầng chỉ có sáu khối.
Ôn Diệp lúc này nếm thử một miếng rồi nghiêm túc đánh giá: "Ngon."
Sau đó lại ăn thêm mấy khối nữa, sau khi ăn xong tầng thứ nhất, Ôn Diệp nhìn sáu khối còn lại, cân nhắc nói: "Những thứ này không bằng giữ lại cho tẩu tẩu đi?"
Từ Nguyệt Gia nghe xong lời này liền nhìn qua, không biết là nghĩ tới cái gì mà khóe môi khẽ nhúc nhích. Chỉ mong nàng thật sự có thể giữ lại.
*
Giờ Thân, phu thê hai người ngồi kiệu xe rốt cuộc cũng trở lại Từ Quốc Công phủ.
Ôn Diệp mang theo hộp thức ăn đi được nửa đường thì tách Từ Nguyệt Gia, nàng muốn đi chính viện một chuyến trước.
Đáng tiếc Lục thị giờ này cũng không ở trong phủ, thời tiết thuận lợi nên các phủ khác đưa tới yến thiếp rất nhiều, Lục thị đi dự tiệc còn chưa về phủ.
Ôn Diệp hiểu rõ liền đưa hộp điểm tâm giao cho Thanh Tuyết, cũng nói cho nàng ấy biết rằng đây là điểm tâm nàng đặc biệt mang về từ Ngọc Phương Viên.
Đồng thời còn lơ đãng nhắc tới chuyện hôm nay nàng cùng Từ Nguyệt Gia đi Tụ Hiền Lâu dùng bữa.
Ngọc Phương Viên cách Tụ Hiền Lâu cũng không gần. Lục thị hồi phủ muộn hơn Ôn Diệp gần hai khắc, hôm nay chính là tiệc thưởng sen của Tĩnh Viễn Hầu phu nhân.
Buổi tiệc xảy ra chút sự cố nên Lục thị mới trở về có chút muộn.
Cũng may mọi chuyện đều được giải quyết thỏa đáng.
Lục thị ngồi trong đại sảnh, Bạch Mai dâng trà, Thanh Tuyết đặt điểm tâm Ôn Diệp mang về lên bàn, nàng ấy vừa bưng tới liền nói: "Đây là điểm tâm Nhị phu nhân mang từ Ngọc Phương Viên về cho phu nhân."
Ôn Diệp hôm nay xuất phủ, Lục thị cũng không biết, nàng ấy nhất thời hỏi lại: "Nhị phu nhân hôm nay xuất môn?"
Thanh Tuyết cung kính nói: "Vâng, cùng Nhị gia đi Tụ Hiền Lâu, Nhị phu nhân nói là hồi phủ vừa lúc đi ngang qua Ngọc Phương viên, thế nên thuận tay mua một hộp về."
Lục thị liếc mắt nhìn điểm tâm trên bàn mà lòng tràn đầy cảm khái, nhưng mà nhị đệ vậy mà cũng xuất môn cùng Ôn Diệp, điều này làm cho Lục thị càng thêm kinh ngạc, nàng ấy nhớ rõ phu quân của mình từng nói Hình bộ gần đây rất bận rộn.
← Ch. 239 | Ch. 241 → |