← Ch.230 | Ch.232 → |
Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, trên đường về phủ Quốc công, trong xe, Ôn Diệp nhắm mắt trông rất an tĩnh, ngay cả thoại bản cũng không thèm xem.
Từ Ngọc Tuyên cũng rất quy củ khép hai chân lại, ngồi thẳng tắp dậy.
Thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Từ Nguyệt Gia hoặc Ôn Diệp.
Sau khi rời khỏi tiền sảnh của Ôn phủ, Kỷ ma ma liền nhắc lại sự tình kia, sau đó đã giải thích rất nhiều lần với cậu bé, Từ Ngọc Tuyên chỉ nhớ kỹ một điều, không thể ở trước mặt người ngoài đồng thời nói đến cả cha và nương.
Nếu không hai người họ sẽ tức giận và thất vọng về Tuyên nhi, người khác cũng sẽ cười trộm cả nhà họ.
Từ Ngọc Tuyên lại không biết vì sao không thể cười.
Cười không tốt sao?
Cậu bé ăn được điểm tâm ngon mà mình thích cũng cười mà, lúc không cần đọc sách, bản thân cũng sẽ cười trộm.
Sau khi hồi phủ, Ôn Diệp bảo Kỷ ma ma mang Từ Ngọc Tuyên về sườn viện trước.
Kỳ thật Kỷ ma ma cũng không biết rốt cuộc có phải là lão sư vỡ lòng của tiểu công tử nói những lời này với tiểu công tử hay không, bà ấy cũng không tiện hỏi.
Nhưng giờ phút này, sau khi quan sát thần thái cùng hành động của Nhị phu nhân một hồi, trong lòng bà ấy giống như thoáng cái mở ra.
Kỷ ma ma yên lặng ôm lấy tiểu công tử, xoay người đi về phía tây viện.
Đồng thời nội tâm nhịn không được thay Nhị phu nhân lo lắng. Từ Nguyệt Gia vào thư phòng phía tây, Ôn Diệp thấy vậy liền vẫy vẫy để tỳ nữ trong viện rời đi, trước khi để Đào Chi rời đi, nhân tiện còn đóng cửa lại, sau đó cũng phân phó cho Đào Chi rằng không có sự cho phép của nàng, ai cũng không thể tới quấy ray.
Làm xong hết thảy, Ôn Diệp đi vào thư phòng, lập tức nhận sai, lời nói rất cam đoan: "Lang quân yên tâm, sau này ta sẽ không bao giờ nói lung tung trước mặt Tuyên nhi nữa.
Nàng đi qua cẩn thận quan sát biểu tình của Từ Nguyệt Gia lúc này, sau đó còn lớn mật ôm cổ đối phương dựa sát vào, thấp giọng chịu thua nói: "Nếu chàng thật sự không tha thứ cho ta được, vậy đêm nay lang quân muốn ta cùng lang quân "chịu đòn nhận tội" mấy lân?"
Ánh mắt của Từ Nguyệt Gia lúc này mới chính thức dời về phía nàng, hắn không chút dao động đẩy hai bàn tay ở trên cổ của mình ra, ngữ khí hơi lạnh: "Nàng cho rằng ta là nàng à?"
Ôn Diệp hỏi: "Ta làm sao?"
Từ Nguyệt Gia liếc nàng: "Hơn một tháng trước, là ai nói bản thân muốn tu thân dưỡng tính, kết quả thì sao?"
Ôn Diệp hồi tưởng một chút, à, hình như là trong vòng một tháng gần đây, phải đến hơn phân nửa thời gian nàng đều phạm luật rồi.
Nam nhân không cho ôm cổ, Ôn Diệp liền thuận thế đi xuống, không được một tấc lại vẫn muốn tiến thêm một thước ôm lấy vòng eo gầy gò của Từ Nguyệt Gia. Thân thể Từ Nguyệt Gia vì cái ôm bất ngờ kia mà cứng đờ: "Nàng đừng vọng tưởng ta bỏ qua cho nàng."
Ôn Diệp vẫn không thèm nhúc nhích, nàng còn cười nói: "Lang quân nghĩ đi đâu vậy?"
Rõ ràng nàng đang hạ hỏa cho bản thân mà.
Lần này, Từ Nguyệt Gia không đẩy hai tay đang ở thắt lưng mình tùy thời có thể sẽ "không thành thật" ra nữa, hắn dùng ngữ khí chậm rã để nói chuyện: "Tuyên nhi đang ở độ tuổi học người khác nói chuyện, nàng lén lút nói như thế nào cũng được, chỉ cần đó là ở trước mặt ta. Nhưng đến chỗ Tuyên nhi, nàng vẫn nên thu liễm lại một chút thì hơn."
Ôn Diệp thấy hắn tựa hồ không có nhiều tức giận, nội tâm lập tức có tính toán: "Mọi chuyện đều nghe lời lang quân."
Sau đó nàng lại hỏi: "Vậy chuyện hôm nay lang quân đã giải quyết như thế nào?"
Từ Nguyệt Gia: "Chưa giải quyết được."
Ôn Diệp nghe xong liền cảm thấy khó hiểu.
Từ Nguyệt Gia lạnh nhạt nói: "Ta chỉ cùng cha của nàng nói lão sư vỡ lòng của Tuyên nhi là người như thế nào trước mặt mọi người mà thôi."
Còn lại, hắn nửa câu cũng không nói.
Về phần người khác sẽ tưởng tượng ra cái gì, bay bổng ra làm sao thì đó là chuyện của họ, không liên quan đến hắn.
Ôn Diệp hiểu được vì sao Từ Nguyệt Gia lại làm như thế, nàng làm bộ nghiêm túc nói: "Lang quân, chàng thay đổi rồi."
Từ Nguyệt Gia liếc nàng một cái, nói: "Gần mực thì đen."
Ôn Diệp hơi bĩu môi nhưng cũng không phản bác.
"Vậy lang quân còn giận ta không?" Ôn Diệp ung dung nói: "Chịu đòn nhận tội" cũng không cần giới hạn mỗi buổi tối đâu, ban ngày cũng được mà."
Từ Nguyệt Gia: "..."
Hắn vẫn nên tức giận thêm một lúc thì hơn.
Ôn Diệp lại to gan lớn mật tiến thêm một bước dụ dỗ hắn.
"Các tỳ nữ đều không có ở đây, Tuyên nhi cũng trở về viện của mình."
"Chỉ có hai người là ta và lang quân thôi nha."
"Lang quân, ái chà, vành tai chàng thật đỏ, sau gáy cũng vậy."
"Lang quân, ta thấy thân thể chàng có chút nóng, là không thoải mái sao?"
"Lang quân..."
← Ch. 230 | Ch. 232 → |