← Ch.185 | Ch.187 → |
Nếu thích ăn đậm miệng, bên cạnh còn đặt một đĩa nhỏ đựng ớt bột.
Ớt bột này là do đại cô thái thái mang đến từ Lăng Thành, lần này ra ngoài du xuân, Ôn Diệp cũng để Đào Chi lấy ra bày biện thêm cho phong phú.
Còn lại mấy nắm rau dại đào được để làm nước sốt, làm thành rau dại trộn.
Mớ rau dại còn sót lại Ôn Diệp chuẩn bị mang về để làm sủi cảo nhân thịt heo tể thái, hoặc làm bánh bao cũng được.
Muốn làm món rau dại trộn không thể thiếu dâu mè, chỉ cần nhỏ vài giọt, sau đó trộn một chút là siêu thơm.
Tiết Tĩnh Dao thấy Ôn Diệp liên tục gắp cá nhỏ, cũng tò mò nếm thử một cái, sau khi ăn xong cảm thấy không tệ, gắp cho Tiết Tĩnh Nhàn một miếng nói: "Tỷ, tỷ cũng nếm thử đi."
Tiết Tĩnh Dao ăn không chứ không chấm thêm ớt bột, chỉ là lúc gắp cho Tiết Tĩnh Nhàn thì lại chấm một chút.
Thấy muội muội chủ động gắp thức ăn, Tiết Tĩnh Nhàn cắn một miếng nhỏ, cẩn thận nếm thử rồi nói: "Mùi vị rất ngon, chỉ là hơi cay."
Ôn Diệp giải thích: "Ớt này do Lăng Thành sản xuất, cay hơn Thịnh Kinh một chút."
Tiết Tĩnh Nhàn giật mình: "Khó trách."
Ôn Diệp cười cười, sau đó thấp giọng dặn Vân Chi đi bưng một đĩa đồ ăn không cay tới.
Vốn tưởng rằng nàng là người duy nhất trong bàn thích ăn cay, nên trên bàn chỉ có một đĩa đồ ăn bỏ ớt cay vừa đủ cho nàng.
Hôm nay xem ra, Tiết Tĩnh Nhàn hẳn là cũng thích ăn đồ cay một chút, chỉ là độ cay có hạn chứ không bằng Ôn Diệp.
Nếu tỷ tỷ đã không thích, Tiết Tĩnh Dao cũng không gắp thêm nữa.
Dùng bữa trưa xong, thấy canh giờ còn sớm nên mọi người cũng không vội trở về, trên thôn trang có một vườn trái cây, hiện giờ đang là thời tiết nở hoa, vừa vặn có thể đi thưởng thức.
Trong vườn trái cây có một cái đình nhỏ, bàn đá cùng ghế đá đều có đủ, rất thích hợp để ngồi uống trà, ngắm cảnh và trò chuyện.
Diêu thị cảm thán nói: "Nơi này thật đẹp!"
Cuối cùng nàng ấy cũng cảm nhận được niềm vui của bà bà rồi.
Văn thị và Tiết Tĩnh Nhàn đều đồng ý: "Đúng vậy."
Tuy rằng ra phủ du ngoạn cũng chỉ có thể là đi dạo chung quanh, hái chút hoa dại rau dại hoặc câu cá, chuyện có thể làm cũng không nhiều, nhưng cho dù như vậy thì so với ở trong phủ hoặc ra ngoài xã giao vẫn thoải mái tùy ý hơn nhiều.
Phong cảnh thanh thản yên bình, nhìn khắp núi trải đầy phấn trắng của tuyết.
Tiết Tĩnh Nhàn rất lâu cũng chưa đi xa nhà, cũng đã lâu không có tâm trạng thoải mái, vui vẻ như hôm nay, nàng ấy nhìn muội muội cách đó không xa đang xách chiếc giỏ nhỏ nhặt những cánh hoa bị gió thổi bay, đôi mắt nàng ấy tràn ngập nụ cười. Văn thị bên cạnh nói: "Tĩnh Dao sang năm là cập kê rồi à?"
Tiết Tĩnh Nhàn cảm khái: "Đúng vậy, chớp mắt đã lớn như vậy rồi."
Văn thị quay đầu: "Không biết Tiết phu nhân đã biết chưa?"
Nàng ấy hỏi một cách khéo léo.
Tiết Tĩnh Nhàn lắc đầu: "Ta chỉ lo lắng, tính tình Tĩnh Dao không ổn định, vạn nhất gả tới... sợ là sẽ chịu ủy khuất."
Không có người ngoài, Tiết Tĩnh Nhàn ít nhiều tiết lộ một chút: "Ý trong nhà là chọn một gia đình gia phong đơn giản, con cháu trong nhà học hành tử tế, đến lúc đó có thể cho muội muội ta nhiều của hồi môn hơn."
Ngàn vạn lần đừng giống như nàng ấy, cho rằng gả vào gia đình thanh quý là có thể sống thoải mái.
Văn thị cũng thở dài theo: "Còn một hai năm nữa, cũng không cần quá gấp gáp."
Nói xong nàng ấy nhìn thoáng qua ngoài đình, Ôn Diệp nằm trên ghế trúc bất động.
Tiết Tĩnh Nhàn theo tâm mắt Văn thị nhìn qua, giờ phút này mới đột nhiên ý thức được, Ôn Diệp tựa hồ lớn hơn các nàng vài tuổi.
Văn thị khụ khụ nói: "Ngươi hiểu ý ta chứ?"
Tiết Tĩnh Nhan:
Thành thật mà nói, nàng ấy cũng không dám hiểu quá nhiều.
Không phải ai cũng may mắn như vậy.
Trên chiếc ghế trúc, Ôn Diệp nằm nhắm mắt lại, gió xuân khẽ vuốt ve, một lúc sau nàng mới cảm thấy buồn ngủ.
Ghế trúc là do trưởng tử của Trần trưởng thôn trang làm ra, rắn chắc lại vững vàng.
Tay nghề đan tre của Trần lão đại không tệ, ngoại trừ tiền Quốc Công phủ cấp hàng tháng, những nguồn thu nhập lớn khác trong nhà đều dựa vào những dụng cụ nan tre này.
Bao gồm cả cái ghế trúc này, Ôn Diệp còn mua một ít bàn nhỏ ghế nhỏ đều làm bằng trúc.
Trên mặt Ôn Diệp đắp một quyển thoại bản, trên người khoác áo choàng màu xanh nhạt, bên cạnh bàn trúc nhỏ đặt điểm tâm nước trà đầy đủ.
← Ch. 185 | Ch. 187 → |