Một mạng người
← Ch.393 | Ch.395 → |
"Chuyện này, thật không biết nên nói thế nào..."
Bạch Tam Thành thở dài, khuôn mặt tràn đầy vẻ do dự "Chẳng phải là chuyện lúc trước trong nhà thu hoạch xong lúa mạch, chưa kịp nhặt hạt mạch trong ruộng hay sao..."
"Sao, nhà thúc cũng bị người khác lục tìm à?"
"Cũng không sao." Bạch Tam Thành lại thở dài một hơi, "Nhưng không biết là ai nhặt, phải sớm tìm rba người này một chút mới được, nếu không có thể gặp phải họa lớn đó..."
"Sao lại nói thế? Chẳng qua chỉ nhặt hạt lúa mạch của nhà người ta mà thôi, sao lại gặp họa lớn chứ? Đối với những chuyện như thế này, kể cả trong nha môn, e là huyện thái gia còn chẳng muốn bận tâm đâu."
Dù sao chuyện bị mất hạt lúa mạch trên đồng ruộng này thực chất là họ nhặt từ mặt đất, chứ không phải là lấy từ bông lúa mì của nhà ngươi.
Nếu thực sự truy cứu, e là sẽ bị giảo biện là thấy hạt mạch rơi mà không ai nhặt, nghĩ rằng nhà ngươi từ bỏ nên nhặt.
Hơn nữa trong ruộng có bao nhiêu hạt lúa mạch rơi cũng khó mà cân đong đo đếm được, chỉ cần đối phương dù chết cũng chối cãi thì cũng không có chứng cứ.
Sao có thể mặc kệ như vậy chứ."
Bạch Tam Thành lắc đầu xua tay, sắc mặt cũng càng cau có hơn, "Nhắc đến chuyện này cũng trách ta, lúc trước bón phân chuồng cho cánh đồng lúa mạch, lúc gánh phân tưới nước vào đất, ta không cẩn thận làm rơi hạt Thiên Tiên Tử xuống đất, lúc ấy cũng không bận tâm, đến khi tưới xong rồi mới phát hiện."
"Nghĩa là trong đồng đất này có hạt Thiên Tiên Tử, ngoài hạt lúa mạch không chừng cũng có cả Thiên Tiên Tử, những hạt mạch rơi trên mặt đất kia chắc chắn cũng dính thứ này ..."
"Tam Thành thúc, Thiên Tiên Tử là cái gì thế?" Người nọ vội vàng truy vấn, "Sao lại có cảm giác là đồ vật khó lường thế?"
"Thiên Tiên Tử là một loại dược liệu, có tác dụng trị đau dạ dày, suyễn, điên cuồng, nhưng loại Thiên Tiên Tử là thuốc cũng là một loại độc, độc tính rất ác liệt, nếu ăn phải, không tới nửa canh giờ, người này sẽ có tình trạng miệng lưỡi khô khốc, yết hầu bỏng cháy, tiếp đó toàn thân sẽ bắt đầu run rẩy, hôn mê......"
"Không phải, Tam Thành thúc, thúc từ từ đã." Người nọ lập tức kinh hoảng, "Như thế chẳng phải là lúa mạch nhà thúc sau khi thu hoạch thì lúa mạch đều có độc hay sao?"
"Đúng thế, cho nên hiện tại nhà ta thu hoạch lúa mạch xong cũng chưa mang đến bãi đập để đập, chuẩn bị tự mình xử lý làm dược liệu.
Loại này làm thành thuốc thì phải nắm chắc liều lượng, căn cứ theo dáng vẻ này thì có lẽ chỉ ba hoặc bốn hạt lúa mạch là sẽ trúng độc.
Người nào mà ăn đến năm hạt thì chắc chắn sẽ chết chứ chẳng đùa ..."
Nghe Bạch Tam Thành nói với vẻ mặt chắc chắn và sầu lo như vậy, người nọ kinh hoảng trợn to mắt, sau một lúc lâu cũng không hồi phục tinh thần lại.
Chờ đến khi tinh thần hồi phục lại, Bạch Tam Thành đã thở ngắn than dài mà đi về phía nhà của Bạch Khang Nguyên, nói là đến tìm lý chính nói một câu, xem chuyện này phải làm thế nào.
Chung quy lại là ai nhặt nhạnh hạt lúa mạch trong ruộng nhà ông ta, lát nữa có người ăn vào mà chết thì không ổn.
Người nọ không hề nghĩ ngợi, vội vàng nói với người khác câu chuyện kinh thiên động địa này.
Vì thế, không đến nửa ngày, toàn bộ người trong thôn Bạch Gia đều biết miếng đất kia của nhà Bạch Tam Thành bị nhiễm thảo dược có độc, thật sự không thể ăn, người nào mà nhặt nhạnh hạt lúa mạch trong đồng ruộng nhà ông quá xui xẻo.
"Cũng không biết là nhà ai nhặt, nhưng phải mau chóng nói cho người đó một câu không thể ăn được."
Lúc này nói e là đã chậm, người nọ trộm nhặt lúa mạch của nhiều nhà như vậy có lẽ căn bản chẳng nhớ rõ là đã nhặt của nhà ai."
"Mặc kệ chậm hay không chậm, tóm lại có thể biết được, ngộ nhỡ đã nghiền thành bột mì rồi, ăn vào thì chẳng phải là mất mạng hay sao?"
← Ch. 393 | Ch. 395 → |