Không sợ người tới
← Ch.378 | Ch.380 → |
Có điều sách mà tiên sinh đưa, ba đứa trẻ cũng coi là trân bảo, ngày thường mặc dù lật xem thì sẽ lần lượt từng đứa thay phiên nhau xem, sau khi xem xong thì cất đi vô cùng cẩn thận.
Nhiều ngày nay Tô Mộc Lam ngoài việc nấu một số bữa ăn bổ dưỡng và ngon miệng cho đám trẻ để dành sức cho việc học hành vất cả trong ngày xuân thì còn tìm người ở trong thôn tới để cưa đổ cây ngô đồng to kia.
Thứ nhất là vì việc của Trương Cốc trước đó nên Tô Mộc Lam không muốn một số người bụng dạ khó lường có cơ hội lợi dụng vấn đề này.
Thứ hai là, Tô Mộc Lam đã đề cập với Bạch Khang Nguyên về khoảng thời gian này muốn xây thêm mấy gian phòng nhỏ, cưa đổ cây ngô đồng này, để thợ mộc xử lý một thể, cũng có thể xẻ thành xà nhà.
Như vậy coi như có một chút tác dụng.
Cây bị cưa đổ, thân cây được dự phòng làm xà nhà, nhánh cây thì cho người hỗ trợ cưa cây mang về, sau khi phơi khô có thể dùng làm củi đun, coi như là thù lao cho những người tới vất vả tới cưa cây.
Cây ngô đồng không nhỏ, hai người phải dùng cưa gỗ lớn, cưa liên tục không ngừng nghỉ, phải mất nửa canh giờ mới cưa đổ cây ngô đồng này, chặt cành mất hơn một canh giờ, sau đó thợ mộc mới lôi đi và quay lại làm xà nhà.
Chuyện chặt cây đã xong thì cũng tới ngày Thất Lý Hương mở cửa buôn bán thử nghiệm.
Tô Mộc Lam nhận lời mời của Lục Văn Tình, sớm có mặt tại cửa hàng.
Thứ nhất đây là ngày buôn bán thử nghiệm, nàng với tư cách là nửa chủ nhân của cửa hiệu cũng phải đi xem lộc lá thế nào, giúp vui gì đó.
Thứ hai là Lục Văn Tình cảm thấy Tô Mộc Lam là người có suy nghĩ tỉ mỉ, hơn nữa khi làm việc vô cùng cẩn thận, cũng để nàng nhìn xem sau khi buôn bán thử nghiệm xong thì có cái gì thiếu sót hay không.
Chung quy lại là rất nhiều việc, nếu chỉ nghĩ là đã chuẩn bị đầy đủ hoàn toàn thì quá đơn giản, tóm lại rất nhiều việc có nghĩ cũng không nghĩ đến được, phải đến tận nơi nhìn thực tế một chút, cũng có khi phải chờ đến khi vận hành thực sự mới có thể biết được.
Tô Mộc Lam hiểu rõ ý định của Lục Văn Tình, cho nên cũng cẩn thận nhiệt tình mà làm tốt việc của chính mình.
Thuận Ý Trai sửa tên là Thất Lý Hương, một lần nữa khai trương, ở bên trong huyện thành tuy không thể nói là nổi sóng to gió lớn, nhưng cũng rất náo động.
Chung quy lại Thuận Ý Trai cũng là nhãn hiệu lâu đời của cửa hàng, lúc trước bởi vì điểm tâm mùi vị mỹ diệu, giá cả vừa phải, hợp lý nên được người ta tán tụng, rất nổi tiếng ở trong mắt mọi người.
Về sau này việc buôn bán xuống dốc, bị người ta lạnh nhạt, bàn tán, lúc này thay hình đổi dạng cũng bị người khác chú ý sát sao.
Hôm nay Thuận Ý Trai sửa tên thành Thất Lý Hương, rất nhiều người tự nhiên cũng tới xem chung vui.
Cửa hàng mới khai trương, không sợ có người tới, chỉ sợ không ai tới.
Mặc kệ là tới đây vì duyên cớ gì, nhưng chỉ cần người tới thì sẽ nhộn nhịp, có nhộn nhịp thì sẽ có khách ra vào, có khách ra vào thì sẽ có doanh thu.
Đặc biệt là Lục Văn Tình sai người làm một nồi thịt dê kho tộ đặt ở ngay vị trí cửa, chỗ dễ tiếp cận nhất, lửa cháy âm ỉ, tiểu nhị của cửa hàng cầm quạt hương bồ cẩn thận phe phẩy quạt.
Nếu hỏi kỹ thì đây là quạt than để lửa cháy mạnh hơn một chút, trên thực tế là muốn quạt mùi thơm của món thịt dê kho tộ này ra ngoài, khiến người ở bên ngoài ngửi thấy.
Thịt dê là món tươi sống hàng đầu, tự nhiên có vị tươi ngon đặc biệt, khi làm món thịt dê kho tộ này bởi vì được om cùng các loại gia vị nên hương vị thịt dê càng đậm đà hơn, lại dùng quạt để quạt như vậy ...
Người ở bên ngoài xem chung vui và tò mò đều không nhịn được hít hít cái mũi.
"Thật thơm."
"Đúng vậy, thơm quá, không biết bên trong Thất Lý Hương này đến tột cùng làm cái gì mà thơm như vậy chứ?"
"Này, này bên ngoài bảng ghi chép tạm thời không phải viết đấy sao, bán chính là thịt dê kho tộ..."
← Ch. 378 | Ch. 380 → |