Mất tiền
← Ch.257 | Ch.259 → |
"Ông nhà cũng đừng sốt ruột, ta bán được hai mươi đồng đó, có thể cắt một khối thịt heo về, ta hầm thịt kho tàu cho ông ăn, không phải ông nhà thích ăn thịt kho tàu nhất sao?"
"Ngươi bán bao nhiêu tiền?" Bạch Nhị Ngưu cất cao giọng hơn mấy lần.
"Hai mươi đồng ..." Trương thị nhìn dáng vẻ này của Bạch Nhị Ngưu, mặt trắng bệch, "Sao..."
"Một rổ củ mài này, lão tử mua hết 30 đồng đó!"
Bạch Nhị Ngưu tức đến tím mặt, chỉ thẳng vào mặt Trương thị mắng "Đồ đàn bà phá của, bảo ngươi làm chuyện gì ngươi không làm, cứ gây ra chuyện xấu, bán được hai mươi đồng còn đứng đó mà vui quên trời đất, có biết ném mất bao nhiêu tiền ra ngoài hay không?"
"Ngươi không nghĩ vì sao thím Mã đồng ý mua sao, bà già ấy là người tinh khôn, bà ấy rõ ràng chẳng tính toán chuyện này với ngươi, thế mà ngươi còn tính rẻ cho bà ấy, ngươi không dùng đầu óc ngẫm lại à!"
Trương thị bị mắng mỏ đến mức ngẩn ngơ tại chỗ, nhưng có một việc nàng hiểu được, chính là mất tiền.
Chuyện này nàng không thể chấp nhận được.
"Ta ta ta......" Môi của Trương thị hơi trắng bệch, "Ta sẽ đi tìm thím ấy đòi củ mài về!"
Bạch Nhị Ngưu không hé răng.
Không đồng ý, nhưng cũng không phản đối.
Trương thị thấy thế, xách rổ tre theo, đi về phía nhà của Mã thị.
Mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, bầu trời phía tây nhanh chóng trở nên đỏ rực.
Hôm nay là một ngày nắng, lại đúng thời điểm mười lăm trăng tròn, mặc dù mặt trời lặn hoàn toàn, ánh trăng sáng ngời, chiếu sáng mọi vật không khác gì lúc sáng sớm.
Các hộ gia đình hôm nay đều ăn cơm muội, vì vừa ăn cơm vừa ngắm trăng.
Tô Mộc Lam cùng đám đầu củ cải ở trong sân vừa ăn cơm vừa ngắm trăng giống những nhà khác.
Cua hấp, rau trộn váng đậu, cơm cháy thơm lừng ăn kèm với món ăn thủy sản tươi mát đậm đà, tôm sông xào lá hẹ.
Món ăn chính thơm mát, ngon miệng là sủi cảo nhân hành tây và thịt heo.
Bên cạnh đó lại kết hợp với những chiếc bánh trung thu da tuyết hương vị cực ngon với đủ màu sắc khác nhau.
Có thể nói bữa cơm này vô cùng phong phú.
"Con cua to thật." Đây là lần đầu tiên Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu ăn con cua, tay cầm được con cua, ngoài việc cảm thán con cua to ra, nhìn vỏ cua cứng rắn như vậy không thể nào xé ra được.
Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ đều đã từng ăn, có điều thời gian đã qua lâu nên không nhớ rõ nữa, chỉ biết bẻ chân cua xuống, đập vỡ rồi ăn thịt bên trong càng cua.
"Được rồi, để ta dạy các con ăn như thế nào." Tô Mộc Lam tự mình cầm một con cua ra, cạy mai cua ra rồi chỉ cho đám đầu củ cải cách ăn.
"Chỗ này là phổi, chỗ này là tim, những chỗ này đều không thể ăn, chỗ này là gạch cua, chỗ đầu này là thịt cua..."
Tô Mộc Lam bẻ ra, cẩn thận giảng giải một lượt.
Bốn đứa đầu củ cái làm theo hướng dẫn, đào gạch cua hoặc lấy thịt cua ăn, chấm nhẹ vào nước sốt mà Tô Mộc Lam tự mình điều chế, cho vào trong miệng.
Con cua tính hàn, nước sốt dùng gừng băm để trung hòa, có thể khử bớt độ lạnh của cua, hơn nữa càng có thể kích thích sự tươi ngon của thịt cua.
"Ăn ngon."
"Ăn ngon thật."
"Chẳng trách con cua này không trông thấy nhiều, đúng là ăn ngon thật."
Bốn đứa đầu củ cải vừa hưởng thụ món cua mỹ vị, vừa xúc động khen.
Tô Mộc Lam cũng hơi gật gật đầu.
Không thể không nói, con cua này đúng là ngon thật, còn tươi ngon hơn nhiều so với lúc ăn ở thời hiện đại.
Có thể thấy được nguyên liệu nấu ăn có nguồn gốc tự nhiên, không ô nhiễm quả nhiên là tốt nhất.
Có điều mặc dù ăn ngon, nhưng cái răng phải hơi tốn sức một chút.
Sau khi Tô Mộc Lam gặm xong một con cua liền cảm thấy cái răng tê đến mức dường như không còn là của mình nữa.
← Ch. 257 | Ch. 259 → |