Nhắc nhở
← Ch.212 | Ch.214 → |
Nhân cơ hội lúc Trương Môn Nghĩa đi ra ngoài gánh nước, hắn liền lén lút bò qua tường sân vào trong trộm một con dê, sau đó tự mình giết thịt, lột da, hầm thành một nồi thịt dê lớn để ăn.
Đêm đó, Trương Môn Nghĩa phát hiện thiếu một con dê, sau đó theo dấu chân tìm được ngay lúc đó đi tới trước cửa nhà của Trương Cốc Lai phát hiện nội tạng dê được chôn trước cửa, sau đó kết luận là dê đã bị Trương Cốc Lai trộm đi.
Trương Cốc Lai lại chơi xấu, chết sống cũng không thừa nhận, bị Trương Môn Nghĩa hung hăng đánh cho một trận, sau đó mới nói dê đã bị hắn ăn vào bụng, nhưng không có tiền để đền, ngay cả ba tỷ tỷ của hắn lúc sau tới cũng chỉ khóc lóc kêu trời.
Trương Môn Nghĩa thực sự không muốn dây dưa với những người này, nên chuyện này cũng tạm thời bị đè xuống không đề cập tới.
Nhưng tạm thời không nhắc lại, không có nghĩa là hắn không nhớ rõ việc này.
Còn Trương Cốc Lai cũng đuối lý trong việc này, lại nhớ kỹ nắm đấm của Trương Môn Nghĩa hung ác cỡ nào khi đánh hắn, vì thế bây giờ nghe thấy Trương Môn Nghĩa nhắc tới chuyện này, lập tức rụt cổ lại: "Ta đâu có tiền để đền cho ngươi?"
"Không có tiền cũng không sao cả, chúng ta đi tìm lý chính để nói chuyện, nếu không giải quyết được thì đi lên nha môn trên huyện tìm Huyện thái gia để nói rõ ràng chuyện này."
Trương Môn Nghĩa nói: "Con dê kia của ta còn là một con dê cái nhỏ, sau này có thể sinh được dê con, dê con sau khi lớn lên cũng sẽ sinh được dê con khác, con dê này nói thì chỉ có ba trăm đồng tiền nhưng nếu tính toán kỹ lưỡng thì ngươi phải đền cho ta một đàn dê mới đúng."
"Thật sự không có tiền cũng được, để cho ta đánh ngươi một trận, tốt nhất có thể đánh tới mức không xuống giường được, để cho ta trút giận một chút thì chuyện này coi như thanh toán xong, ngươi thấy sao?"
Trương Môn Nghĩa có dáng người cao lớn, nắm tay cũng không thua kém bao cát là mấy, nếu thực sự để cho hắn đánh một trận sảng khoái, thì sợ là thật sự không qua mười ngày nửa tháng thì không thể xuống được giường!
Trương Cốc Lai chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đau, hít sâu mấy ngụm khí lạnh, vẻ mặt cười làm lành: "Trời, Môn Nghĩa ca thật thích nói đùa, ngươi xem ta cũng thật không ra gì, không có chuyện gì lại chọc Môn Nghĩa ca không thoải mái làm gì?"
"Ta bây giờ sẽ nghe lời Môn Nghĩa ca, nhanh chóng đi cắt cỏ trong ruộng, sau đó lại thu dọn một chút tường quanh sân nhà." "Như vậy, không có việc gì, ta đi trước vậy..."
Vừa nói xong, Trương Cốc Lai lại liếc nhìn qua nắm tay đang lắc lư của Trương Môn Nghĩa, sau khi nói một câu như vậy liền lập tức vội vàng chạy đi.
Trong lúc hoảng loạn không nhìn đường vì thế suýt nữa đâm vào cái cây bên đường, sau khi đã ổn định cơ thể mới vội vàng bỏ chạy.
"Tên Trương Cốc Lai này."
Trương Môn Nghĩa hừ lạnh một tiếng: "Cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện trộm cướp, một chuyện đứng đắn cũng không chịu làm."
Rồi sau đó đè thấp giọng, nói với Tô Mộc Lam: "Hắn không phải là một nam nhân đàng hoàng, sau này ngươi cách hắn xa một chút."
Vừa rồi đang ở trong sân vắt sữa dê, Trương Môn Nghĩa đã nghe thấy những lời mà Trương Cốc Lai nói với Tô Mộc Lam.
Ngày thường hắn chưa bao giờ nghe thấy nhà Trương Cốc Lai và Tô Mộc Lam có cái gì qua lại, nếu nói có chuyện giữa hai nhà thì cũng là chuyện không hòa thuận giữa Trương thị và Tô Mộc Lam.
Nếu hai nhà không thân, Trương Cốc Lai còn trông mong mà đi tới trước mặt nàng, ra vẻ muốn giúp làm việc, dựa theo tính tình trước giờ của hắn thì người mù cũng có thể nhìn ra hắn muốn làm cái gì.
Chỉ là ở trước mặt Tô Mộc Lam, Trương Môn Nghĩa cũng ngượng ngùng nói quá rõ ràng, chỉ uyển chuyển nhắc nhở một câu.
"Cảm ơn Trương đại ca nhắc nhở, ta đã biết." Tô Mộc Lam trả lời.
Thấy Tô Mộc Lam hiểu được ý của hắn, Trương Môn Nghĩa cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ừm, ngươi nên để ý cẩn thận hơn, thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi nhanh về nhà đi." Tô Mộc Lam nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Trương Môn Nghĩa đứng ở cửa nhìn một lúc lâu.
← Ch. 212 | Ch. 214 → |