Không an phận
← Ch.211 | Ch.213 → |
Trương Môn Nghĩa vốn định mời Tô Mộc Lam vào nhà ngồi một lúc, dù sao cũng vừa qua buổi trưa, cứ đứng bên ngoài phơi nắng cũng không tốt lắm.
Nhưng lại nghĩ tới việc bản thân là người góa vợ, Tô Mộc Lam lại là quả phụ, vốn dĩ thân phận của mỗi người đều dễ dàng gây ra nhiều chuyện rắc rối, vì vậy không nên làm mấy chuyện tình ngay lý gian để gây thêm chuyện khiến người khác hiểu lầm, đành phải để Tô Mộc Lam chờ ở ngoài cửa.
Tô Mộc Lam thấy Trương Môn Nghĩa do dự một lúc mới nói ra những lời này, cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, gật đầu: "Được, ta cũng không sốt ruột, sẽ ở bên ngoài chờ một lát, "
Trương Môn Nghĩa cười cười, lấy băng ghế từ trong sân mang ra ngoài cho Tô Mộc Lam ngồi ở một chỗ râm mát một chút ngoài cửa, sau đó bản thân liền đi vào trong sân bận rộn.
Hai đồng tiền sữa dê cũng không phải là số lượng ít, tính theo thời gian trước đây đến mua sữa dê thì Tô Mộc Lam tính toán bản thân chắc cần chờ trong khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ.
Nhân lúc này, Tô Mộc Lam thấy một đám cỏ đuôi chó ở bên cạnh, mọc vô cùng tươi tốt, lập tức nảy ra ý nghĩ muốn cắt một bó to cỏ đuôi chó về nhà làm vài con thỏ nhồi bông cho bọn trẻ chơi.
"Ô, đây không phải là Tô tẩu tử sao, Tô tẩu tử ở chỗ này làm gì vậy?"
Tô Mộc Lam nghe được âm thanh, ngẩng đầu thì thấy Trương Cốc Lai đang cười tươi đi tới trước mặt.
Tô Mộc Lam biết Trương Cốc Lai là đệ đệ của Trương thị.
Trương thị ở thôn Bạch gia cũng được coi là người nổi tiếng, Trương Cốc Lai ở thôn Bạch gia cũng được coi là nhân vật nổi tiếng với việc dùng thủ đoạn để lười biếng nhàn hạ, ngày thường đều dựa vào sự giúp đỡ của ba tỷ tỷ, đã trưởng thành nhưng vẫn còn độc thân.
Đối với người có đánh giá không được tốt lắm như Trương Cốc Lai, biểu cảm trên mặt của Tô Mộc Lma lập tức nghiêm túc hơn rất nhiều: "Tới mua chút sữa dê, sao, ngươi có việc gì?"
"Không, không có việc gì."
Trương Cốc Lai cười ha ha: "Ta chỉ là thấy Tô tẩu tử một mình ngồi ở chỗ này, muốn tới nhìn một chút, hỏi Tô tẩu tử xem có chuyện gì cần ta giúp đỡ hay không."
"Tô tẩu tử cũng đừng khách khí, thân thể của ta rất cường tráng, toàn thân đều là sức lực, có công việc gì mệt mỏi bẩn thỉu cứ gọi ta làm là được."
Không có việc gì lại ân cần, nếu không phải là lừa đảo thì chắc chắn là trộm cướp.
"Không cần." Giọng nói của Tô Mộc Lam không mặn không nhạt, nhưng cũng từ chối triệt để.
"Trời, Tô tẩu tử đừng khách khí với ta."
Trương Cốc Lai bị từ chối cũng không tức giận, vẫn cười hì hì như cũ: "Tẩu thấy ta đang rất nhàn rỗi mà, nếu có thể giúp đỡ được gì cho tẩu thì quá tốt rồi, trong nhà của Tô tẩu tử cũng không có nam nhân, những việc nặng cần tốn sức lực thì sao có thể để cho Tô tẩu tử làm một mình được..."
"Nếu ngươi nhàn rỗi như vậy thì nên cắt hết cỏ trong ruộng nhà mình đi, cả thôn này không có nhà nào giống như nhà ngươi, cỏ đã mọc tới mức có thể ăn luôn cả hoa màu trong ruộng."
Trương Môn Nghĩa từ trong sân đi ra, thấy Trương Cốc Lai nên lập tức dằn mặt: "Nếu không thì dọn dẹp trong nhà của ngươi đi, nhìn xem tường sân nhà ngươi kìa đã sụp nửa tường rồi, còn ra bộ dạng gì nữa?"
Bị người trách mắng, hơn nữa lại còn ở trước mặt Tô Mộc Lam bị Trương Môn Nghĩa trách mắng, lại còn nói hết những việc xấu của hắn ra như vậy, vì thế mặt mũi Trương Cốc Lai cũng không nhịn được, kéo giọng hô lớn với Trương Môn Nghĩa.
"Bộ dạng của tường sân nhà ta thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi là thứ gì cũng dám ở chỗ này nói như vậy?"
"Không có chuyện gì liên quan đến ta hả? Vậy được, lần trước ngươi trộm dê nhà ta, bây giờ hai chúng ta tính kỹ lại xem như thế nào?"
Trương Môn Nghĩa nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Một cân thịt dê sống cũng coi như có giá sáu đồng tiền, ngươi lấy một con dê lớn như vậy, cũng phải bốn năm mươi cân, ngươi phải trả cho ta ba trăm đồng tiền mới đúng."
Lúc trước, Trương Cốc Lai thèm ăn nhưng trong nhà lại không có tiền, tới nhà của ba tỷ tỷ để đòi tiền nhưng cũng không có, nhìn thấy trong nhà Trương Môn Nghĩa có nhiều dê như vậy, vì thế trong lòng nổi lên suy nghĩ không an phận.
← Ch. 211 | Ch. 213 → |