Một đóa vang vang hoa hồng 26
← Ch.1914 | Ch.1916 → |
Mặc dù cô cùng An Tiêu Dao từng có tư thù, nhưng cô lại nhìn không được có người nhục nhã anh như vậy. Anh bây giờ trông rất nhếch nhác, không còn lực mà đánh trả, trông như một danh tướng quân bị một danh binh lính càn quấy trả thù, cảm giác kia rất không tốt.
Đám người kia, chết chắc rồi!
Bọn họ ngồi ở nơi cản gió ăn đông ăn tây, uống nước, An Tiêu Dao một người hôn mê bất tỉnh nằm ở trên mặt tuyết, hai má cũng dán trong tuyết.
Hạ Thanh cắn răng, anh nằm như thế sẽ lạnh mà chết mất. Nếu người bị lạnh đến đông cứng thì làm sao bây giờ?
Đám người kia chỉ cần quan tâm là anh còn sống, cái khác cũng sẽ không để ý.
Không được, không thể đợi được nữa.
Bọn họ đã đi đến nơi này, dù cho là bò cô cũng có thể đem An Tiêu Dao mang ra khỏi núi tuyết. Cô sẽ không để cho bọn họ làm nhục anh như vậy nữa.
Hạ Thanh cúi đầu nhìn vết thương của chính mình, hơi nhíu mày, có một người muốn đi vệ sinh, tạm cách đoàn người, Hạ Thanh khom lưng, lén lút đi theo phía sau người này, chờ lúc anh ta cởi dây lưng ra, đột nhiên cô lủi đi lên, một tay bưng miệng, một tay vặn gãy đầu người này.
Cô kéo người đàn ông ra phía sau phiến đá, mọi việc xảy ra không một tiếng động, nhưng mà, Hạ Thanh cũng coi như xui xẻo, vừa mới đem người kéo tới phía sau liền nghe thấy một người đàn ông hô to, "Người phụ nữ kia còn sống, người phụ nữ kia còn sống..."
Cô giận dữ, quay người lại bắn phá một trận, nam nhân tránh né được mau, nhanh chóng nấp vào phía sau một phiến đá. Hạ Thanh nguyền rủa một tiếng, cũng nhanh chóng ẩn nấp. Cô không dám cứng đối cứng, bởi vì chân cô còn đang bị thương, không thích hợp vận động kịch liệt, nếu không chắc sẽ gãy lại.
Cô cắn răng một cái, từ trên mặt tuyết nhặt lên một tảng đá, hướng một phương hướng khác văng ra, lập tức có ba loạt đạn từ các phương hướng khác bay bắn tới phía đấy, bọn họ tạo thành một vòng vây, đem cô vây khốn.
Hạ Thanh cười lạnh, theo mặt khác hơi nghiêng vòng ra, có gió tuyết yểm hộ, kiên nhẫn ẩn mình, lúc này phái rất kiên trì, một điểm động tác cô cũng không dám có, không đầy một lát, phía sau tảng đá bên kia lộ ra một cái đầu.
Hạ Thanh một đòn đã đánh trúng đầu người đó, tiếng súng vừa vang lên, cô lập tức chạy đến chỗ núp bên cạnh. Đạn bắn phá tứ tung văng lên vô số hoa tuyết, một người trong nhóm đó có góc nhìn rất tốt, đuổi theo Hạ Thanh bắn phá, bởi vì quá phẫn nộ, khuôn mặt anh ta rất dữ tợn, đứng lên cuồng khiếu một trận bắn phá.
Đây là tối kỵ.
Hạ Thanh nằm ngửa ở trên mặt tuyết trượt ra, sau đó hướng anh ta bắn một phát súng trúng lồng ngực anh ta.
Sau đó, cô vội vàng đứng dậy, đuổi kịp một người khác, đột nhiên có một tảng đá đen từ phía trên rơi xuống, Hạ Thanh quay đầu lại nổ súng không kịp, bị đụng té trên mặt đất, súng ống bị đụng văng ra thật xa.
Họng súng cua người đàn ông này liền chỉ đúng vào đầu Hạ Thanh, đôi chân Hạ Thanh giơ lên, hướng tay anh ta đá một cái. Anh ta cảm thấy đau, họng súng mất chính xác, bay qua đầu của Hạ Thanh, Hạ Thanh một cước đá vào trong ngực anh ta.
Nhất thời cô quên mất, chân của cô còn đang bị trọng thương, một cước như thế, không đả thương người khác, tất cả lực lượng cũng phản thương chính mình, cô chợt cảm thấy chân tê rần, thiếu chút nữa đau ngất đi.
Một người khác nắm lấy cơ hội, họng súng chỉa về phía cô hô to, "Đừng cử động!"
Hạ Thanh ngồi xổm trên mặt đất, một tay chống tuyết.
Cô đang bị thương nên đánh nhau thật bất tiện. Cô thường thường sẽ quên chính mình đang bị thương, giờ đi đứng còn không thể động đậy được, hơi nhúc nhích cũng cảm thấy đau nhức vô cùng.
"Mạng cô thật lớn, hai người cũng không chết, chúng ta lại chết người nhiều như vậy." Một người trong đó không cam lòng nói, hơi cắn răng, ánh mắt nhìn Hạ Thanh đều là thống hận, An Tiêu Dao bị một người khác kèm hai bên.
Lúc này vậy mà anh lo lắng chuyển thành tỉnh.
← Ch. 1914 | Ch. 1916 → |