Hoạn nạn thấy thật lòng 1
← Ch.1864 | Ch.1866 → |
"Đây là đạn A-911 vương bài sản xuất năm ngoái, toàn bộ bán cho mafia nước Nga, bởi vì loại mảnh đạn này chỉ được dùng cho súng lục chanh, mà loại súng lục này cũng chỉ có mafia Nga mới mua."
Long Tứ vừa nghe Cố Thất Thất nói như vậy, lập tức gọi điện thoại cho Lục Trăn, nhờ anh xem lại một chút ghi chép, năm phút đồng hồ sau Lục Trăn hồi âm tức thì, oại này ngoài bán cho mafia Nga thì còn bán cho một danh sát thủ.
Vương bài làm ăn có một chỗ quỷ dị là chỉ cần là người mua có nhu cầu, mặc kệ bán đông tây người mua là ai, tam giáo cửu lưu không sao cả.
Vương bài lại không như nhau, ai mua súng ống, mua bao nhiêu, bọn họ cũng sẽ lập hồ sơ, một tra khởi đến phương tiệnđặc biệt.
Long Tứ nói, "Ra lệnh cho người bên phòng tin tức tra theo hai hướng này xem có đầu mối gì không."
"Được, mọi người cẩn thận một chút." Lục Trăn cũng rất bận, vô tâm nói chuyện, cúp điện thoại.
Nửa giờ sau, nữ đặc công nhận được tin tức rằng đã tìm thấy xe của An Tiêu Dao ở cách nơi bọn họ 60 km, vệ tinh toàn cầu định vị tra ra xe cũng không phải là việc khó, Long Tứ lập tức lái xe qua đó.
Xe dừng ở bên dìa đường, bị biến hình nghiêm trọng. Kính xe ở phía trước cùng phía sau đã vỡ nát, trên thân xe đều là vết đạn, Long Tứ nhìn theo độ biến hình của xe có thể nhìn ra lúc đó bọn họ chạy thoát thân có bao nhiêu gian khổ.
Tối thiểu có bốn xe khác giáp công bọn họ.
Trên tay lái có nhiều vết máu loang lổ, cả bên phía chỗ tài xế ngồi cũng có. Xem ra bọn họ bị thương rất nghiêm trọng, cách đó không xa có mảnh nhỏ dấu vết, cách đó một trăm mét có mấy chiếc xe sắt vụn, Cố Thất Thất nheo mắt lại.
Long Tứ nhíu mày kết luận, "Bị bắt đi."
"Chính xác!" Cố Thất Thất thở dài.
Nếu không phải bị bắt, xe sẽ không dừng ở đây. Họ đã bị bắt, chứng tỏ tính mạng tạm thời không có nguy hiểm.
Cố Thất Thất cảm thấy kỳ quái, vì sao bọn họ lại bị bắt đi, mục đích của đối phương là cái gì.
Tiêu Dao cùng Hạ Thanh đồng thời bị đưa đi, tình huống rất không ổn.
Trong xe, Hạ Thanh nhẫn nhịn đau nhức, dựa vào đống đồ trên khoang xe nghỉ ngơi. An Tiêu Dao tựa ở một mặt khác của đống đồ nghỉ ngơi. Hai sắc mặt cũng không phải là quá tốt. Trên cánh tay Hạ Thanh có hai vết thương do đạn bắn, trên vai An Tiêu Dao có một vết thương do đạn bắn, hai người bị còng tay khảo ở thùng xe đáng tin thượng.
Thùng xe rung rung lắc lắc, lại rất ồn, họ cơ bản nghe không được âm thanh gì bên từ phía bên ngoài cả. An Tiêu Dao chỉ phán đoán bọn họ đã đi qua một trạm xăng dầu, bởi vì anh nghe được đoạn đối thoại của người phía bên ngoài, anh tính toán cởi còng tay ra.
Thế nhưng, đối phương rất có kỹ xảo, anh không thể đụng tới tay kia của mình.
Anh và Hạ Thanh mỗi người một bên, cũng không có biện pháp tương hỗ nhau.
"Lão tử thật là xui xẻo, không nên nghe lời Thất Thất mà lưu lại nơi này dưỡng thương. Đúng là họa vô đơn chí mà, tai bay vạ gió mà." Hạ Thanh bất mãn kháng nghị, An Tiêu Dao thuận tiện liếc mắt một cái, vẻ mặt toàn là lỗi của ngươi biểu tình.
An Tiêu Dao nói, "Ai bị ai liên lụy còn chưa biết đâu, đừng có kết luận sớm như vậy."
"Anh là người lãnh đạo vương bài, tôi là đặc công nước Mỹ, người ta nghĩ muốn giết sẽ giết người như anh chứ tôi là một công dân tốt đẹp thì ai muốn giết chứ? Chẳng lẽ là do tôi gây nên hận thù?" Hạ Thanh nhíu mày, không thể tin tưởng nhìn An Tiêu Dao.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai là người gây nên thù oán.
Cô là đặc công của chính phủ, cũng sẽ có người trả thù.
Nhưng trên thế giới này có không biết bao nhiêu người muốn mệnh của người lãnh đạo vương bài, đương nhiên là hướng về phía An Tiêu Dao rồi.
An Tiêu Dao cũng biết, hơn phân nửa là nhằm tới anh, chỉ là thấy Hạ Thanh kiêu ngạo như thế nên anh không nhịn được mà phản bác lại "Biết vậy tôi đã không cứu cô mang về, cho cô sớm biến thành quỷ, xem bây giờ còn có thể mắng chửi người khác nữa không."
← Ch. 1864 | Ch. 1866 → |