Vì người yêu mà bại gia 4
← Ch.1711 | Ch.1713 → |
Đây nhất định là lực lượng bộ đội đặc chủng nước Mỹ, chỉ là không biết là cái đội ngũ nào, theo lý thuyết là trung đội 19 lĩnh nhiệm vụ qua đây, bọn họ sẽ không gửi đội ngũ thứ hai chi nhánh bộ đội đặc chủng, nếu không phải Nolan chỉ huy, chuyện này liền dễ giải quyết hơn.
"Tới nhanh như vậy?" Lục Trăn nghi hoặc, chuyển một kênh hỏi An Tiêu Dao cụ thể tin tức, vừa mới hỏi xong, An Tiêu Dao liền nói, "Vừa mới nhận được tin tức, trung đội 5 cùng với trung đội 19 đi làm nhiệm vụ. Tôi đã gửi người tiếp viện, uh, tới có chút chậm, các anh trước đứng vững."
"Chà, anh thu là cái tình báo gì. Lúc này mới cho tôi tin tức người đến." Lục ca ca cười mắng một tiếng, lại bắt đầu bố trí một lần nữa.
An Tiêu Dao, "..."
Một lần nữa bố trí, đó là một chuyện rất khó khăn, Lục Trăn vốn là muốn phân tán kẻ thủ, đem đoàn lính đánh thuê lân cận đi và sau tập trung lại hỏa lực đối phó Hồng Sư, bây giờ thêm trung đội 5 người, có vẻ như chủ lực tiên phong lớn còn chưa tới, đây là vấn đề lớn.
Lục Trăn quyết định thật nhanh, thay đổi sách lược.
Anh nói thì thầm vào tai Morgan, nói mấy câu, Morgan trợn tròn cặp mắt, "Cái này cũng được?"
"Vì sao không được?" Lục Trăn nhíu mày, "Chờ Nolan cùng trung đội 19 vừa đến, cái gì đều chậm, cậu nhanh lên đi chuẩn bị một chút, tôi phái người liên hệ."
"Tốt."
Nửa giờ sau, một thân đồng phục ngụy trang Lục Trăn xuất hiện ở trong đại căn cứ của phần tử khủng bố, đây là Morgan phái người cấp tốc phá bỏ một cái một cửa sau liền đi lên đất, nơi trú ẩn của bọn họ cũng rất tốt, dễ dàng phòng thủ, trang bị cũng tốt.
Ba mặt được bào quanh bởi biển, một mặt núi vây quanh, bọn họ thì ở trên đỉnh núi, có một con đường có thể nối thẳng một cảng bí mật, bây giờ cảng này đã bị phong tỏa, bọn họ trở nên tuyệt vọng, chỉ có thể bị nhốt ở trên đỉnh núi. Tất cả bộ đội đặc chủng đều ở dưới chân núi chờ vây đánh bọn họ, dứt khoát bọn họ không thể khởi động vũ lực, bằng không có thể trực tiếp dùng vũ lực đem người mang đi, một khi khởi động vũ lực, thành phần không trung viện trợ quân đội Iran cũng sẽ xuất động, cuối cùng là cục diện lưỡng bại câu thương. (cả hai bên cùng thiệt hại)
Lục Trăn đơn thân độc mã, đi vào phần tử khủng bố đại căn cứ, cũng biểu lộ thân phận, mang theo một bộ mặt nạ ôn nhã như vậy, cười rộ lên làm một người phần tử khủng bố Hoa kiều nghĩ đến một từ ngữ.
Mặt Cười hồ ly.
Lục Trăn cũng rất kinh ngạc, trong những phần tử khủng bố này, thậm chí có gương mặt người châu Á, nhóm phần tử khủng bố này nhìn một cái là nhóm khủng bố hoạt động ở châu Phi và khu vực Trung Đông, trên người mang theo một loại hơi thở hung hăng.
Lục Trăn đứng chắp tay, đứng ở trước mặt bọn họ, giống như một người du khách du sơn ngoạn thủy, khí chất cao nhã, quý khí bức người, mặc kệ anh mang cái mặt nạ dạng gì, có chút khí chất thế nào đều che giấu không được.
Bọn họ cũng không ngờ, người đứng đầu tổ chức khủng bố Vương Bài, trẻ tuổi như vậy, bất ngờ xuất hiện ở ngoài.
Một loạt họng súng đều chỉ vào Lục Trăn.
"Đem họng súng của các anh lấy ra, tiểu sinh đối với đồ chơi này có chút mẫn cảm." Lục Trăn đạm đạm nhất tiếu, ung dung ngồi trên ghế, hoàn toàn không sợ bọn họ chỉ mấy chục họng súng đen thùi đều nhắm vào anh, người khác thoạt nhìn, kế hoạch khôn ngoan, khiến cho nhóm phần tử khủng bố này cũng không biết anh là có ý gì.
Cũng không xác định được thân phận của anh.
Lục Trăn ném cho anh ta một cứng nhắc, làm cho anh ta và người liên lạc liên lạc của Vương Bài ở Trung Đông, tự nhiên nhận biết thân phận của anh, người chỉ đạo phần tử khủng bố là người trung niên, có lẽ là người địa phương Iran, nói tiếng Anh giọng Iran rất nặng.
← Ch. 1711 | Ch. 1713 → |