Truyện:Mẹ 17 Tuổi – Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc - Chương 1248

Mẹ 17 Tuổi – Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Trọn bộ 2628 chương
Chương 1248
Không mang theo tôi về nhà sao? 5 (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-2628)

"Được, tôi đây không phải là vì tổ chức hi sinh thôi sao?" Lục Trăn cười mỉm nói.

An Tiêu Dao hỏi, " Không có bắt được tin tức gì?"

Lục Trăn cười như yêu tinh, "Ca ca tôi là người như thế nào, nào có không chú ý tin tức chứ, tôi phát hiện một chuyện rất thú vị, thiếu tá Nolan cố ý ở trước mặt tôi nhắc tới, anh ta muốn đi căn cứ lục quân một chuyến."

"Anh ta hướng chúng ta truyền lại một tin tức, chống khủng bố cùng bộ quốc phòng liên hợp, đây là ý nghĩa, sau này chúng ta ở Trung Đông không thể lộng hành được sao?"

...

"Đây coi là tin tức gì." An Tiêu Dao nói, "Này với chúng ta mà nói cũng không tính là bí mật."

"A..."

An Tiêu Dao nói, "Anh chính là ham mỹ sắc của thiếu tá, không hỏi thăm ra tin tức cụ thể, tôi bên này bắt được một đặc công, truy ra tới tin tức so với anh còn nhiều hơn."

Lục Trăn nằm lăn trên mặt đất, "Vậy cũng không thể trách tôi a, tôi cũng rất sầu a, cũng không thể hạ thủ trên người Nolan, tôi cũng không có cách nào a a a, chẳng lẽ thật sự cho là tôi nên lấy sắc dụ anh ta?"

Mục Vân Sinh khóe môi cong lên, "Tôi cảm thấy đây là chủ ý không tệ."

An Tiêu Dao cũng không có ý tốt vuốt cằm, mắt ôn nhuận tất cả đều là tiếu ý, thật là tiếu lý tàng đao, "Lục Trăn, cậu cuối cùng cũng nói được một đề nghị chính xác, đi chấp hành đi."

"Các anh, những người này, thực sự là quá tà ác, tại sao có thể bắt nạt một con người thuần khiết như mây trắng tôi đây chứ?" Lục Trăn ai oán, ngược lại nghiêm túc nói, "Dù cho tôi có đi lấy sắc dụ anh ta, dự đoán anh ta cũng không giữ lời, tôi mới không đi tin loại người này."

An Tiêu Dao như có điều suy nghĩ, "Lục Trăn, theo lý thuyết yêu của anh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, đối phó ai cũng dễ như trở bàn tay, vì sao anh liền không đối phó được một Nolan?"

"Anh ta đối hạ thủ cũng đủ hắc, anh cứ thả như vậy?"

Lục Trăn nói một câu chi luận trái lương tâm, "Ai nói thiếu tá thích tôi đâu."

"Ôi uy, tôi nhớ năm ngoái tiểu công chúa trưởng gia a tù cũng nói thích anh, kết quả rốt cuộc cho người đi giết hại cậu, cậu phẫn heo ăn hổ, cậu đem toàn bộ tộc cô ấy hủy đi, hạ thủ tuyệt tình, thế nào sẽ không muốn thiếu tá cũng là thích cậu đi."

An Tiêu Dao có kết luận, "Thiếu tá là bất đồng đi?"

Lục Trăn nằm ở trên thảm, nghiêng đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, tầng lầu này trên cao, tầm nhìn trống trải, bên ngoài tất cả đều là trời xanh mây trắng, vô cùng coi được, mặt Lục Trăn chìm đắm ở một loại mơ hồ không rõ đang tiếc nuối cái gì.

Mục Vân Sinh lập tức có một loại dự cảm chẳng lành, "Lục Trăn, anh đừng thật sự thích Nolan, cẩn thận hài cốt của anh cũng không còn."

Đây không phải là một nam nhân đơn giản.

Nolan sẽ làm cho Lục Trăn bị thương thương tích đầy mình.

Lục Trăn mỉm cười hỏi, "Cậu cảm thấy tôi biết cái gì là thích sao? Cậu cảm thấy tôi cùng loại người này, xứng đôi yêu đương sao?"

Sắc mặt An Tiêu Dao hơi đổi, Lục Trăn nói, "Không, tôi không hiểu cái gì gọi thích, tôi chỉ biết cái gì gọi cướp đoạt, cho nên, tôi không xứng có được tình yêu."

An Tiêu Dao ngồi xổm người xuống, mỉm cười nhìn Lục Trăn, "Ai nói anh không hiểu cái gì gọi thích? Chúng tôi thích anh, anh cũng biết, ai nói anh không xứng được yêu, chúng tôi yêu anh, anh cũng là biết đến."

Lục Trăn ngẩn ra, ngược lại khoa trương cười rộ lên, đem cánh tay mình cho An Tiêu Dao nhìn, "Tiêu Dao ca ca, cậu xem, tôi nổi da gà rụng đầy đất này."

An Tiêu Dao kịp phản ứng, một quyền đánh ở trên ngực của Lục Trăn.

An Tiêu Dao lo lắng tên yêu tinh này vì chuyện tình cảm mà xảy ra vấn đề, thật sự là quá ngu xuẩn mà.

Lục Trăn như một con cá chép nằm trên đất, "Hứa hẹn đi."

Lục Trăn là một người có năng lực khôi phục đặc biệt tốt, mặc kệ phát sinh chuyện gì, năng lực tự chữa lành của anh ta đều rất cường đại, trước tiên phát huy tác dụng, có thể xua tan trong lòng anh ta, tất cả bực bội.

Lục Trăn lại đi tán tỉnh mấy minh tinh, bồi mấy người mẫu tẩu tú, cuồng hoan vài ngày sau, rốt cuộc cho ra một cái kết luận, nam nhân thích nữ nhân, thiên kinh địa nghĩa a, thế nhưng, vì sao lão tử gần đây đều không có hưng trí.

Thế là, Lục Trăn hỏi An Tiêu Dao, "Ai, cậu cảm thấy, Nolan thích tôi, thích tới trình độ nào?"

An Tiêu Dao sờ sờ trán Lục Trăn, Lục Trăn một tay đẩy ra, "Nghiêm túc một chút, ca ca nói chính sự."

"Tôi xem anh phát sốt, vấn đề này, anh hẳn là hỏi thiếu tá Nolan, anh hỏi tôi làm cái gì?" An Tiêu Dao bật cười, Lục Trăn bình thường mấy ngày, lại bắt đầu không bình thường, đề tài này cũng có thể hỏi ra lời.

"Tôi cũng không biết mới hỏi cậu."

"Tôi cũng không biết." An Tiêu Dao nói, "Trừ thiếu tá, không ai biết, bất quá Lục Trăn, tôi cảm thấy anh ta thích anh thời gian đã rất lâu rồi, nếu không, anh nói xem một người lạ sao có thể đột nhiên thích anh, thích như vậy không muốn sống nữa ư?"

"Có thể là ca ca sức quyến rũ vô biên." Lục Trăn làm một so sánh không giải thích được.

An Tiêu Dao, "..."

"Tiêu Dao, cậu đã từng biết qua luyến ái sao?" Lục Trăn đột nhiên hỏi.

An Tiêu Dao nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, Mục Vân Sinh thuộc về thành phần sinh ra chớ gần, nữ nhân trừ Lý Hoan Tình, cơ bản anh ta sẽ không thích nữ nhân khác, An Tiêu Dao đối với mỗi một vị nữ nhân đều giống như Lục Trăn đối với các cô gái đều như nhau.

Tôn trọng, bảo vệ.

Nhưng mà, Lục Trăn là thật tâm đem nữ nhân trở thành một đóa hoa để bảo vệ.

An Tiêu Dao lại là đạm mạc được chỉ là bảo trì lễ nghi, cũng không có cái gì đặc thù.

Lục Trăn đối với mỗi người đều tốt, mọi người đều có thể cảm thụ được.

An Tiêu Dao đối mỗi người đều cười, nhưng ai cũng không cảm giác được.

"Cuộc sống của cậu quá không thú vị." Lục Trăn châm chọc, "Cậu hẳn là nên tìm một nữ nhân nói một hồi luyến ái."

"Cút đi, tình cảm của mình còn xử lý không tốt, đừng để ý đến tôi." An Tiêu Dao bật cười.

Lục Trăn nắm tay, dốc lòng nói, "Tôi tính toán thử một lần, rốt cuộc Nolan yêu tôi hay không, thật tình đạt đến mấy phần."

An Tiêu Dao khẽ nói, "Tôi nhớ, anh chưa bao giờ thử loại chuyện này."

"Phân người." Lục Trăn yêu nghiệt cười, phong hoa tuyệt đại, "Bởi vì, tôi nghĩ tin tưởng Nolan."

"Sau đó thì sao?"

Lục Trăn môi giương lên, "Lại nói."

An Tiêu Dao hảo tâm dặn dò Lục Trăn một câu, "Cẩn thận nghịch lửa."

Lục Trăn trong đầu hiện lên một vài chuyện, anh cũng không vội vã đi xử lý, trước đi Las Vegas chơi một vòng, đây là thiên hạ điên cuồng, tiền tài bó lớn, mỹ nữ bó lớn, có người đã từng nói, Las Vegas chỉ có hai loại vật này.

Tiền cùng nữ nhân.

Đây là một tòa thành thị nóng bừng, Lục Trăn nhìn các mỹ nữ nóng bỏng lui tới bên người, trong lòng anh ta rít gào, tiểu sinh rốt cuộc đã bình thường hơn mọi ngày, với Lục Trăn mà nói, hàng ngày không có mỹ nữ để nhìn, đều là không bình thường.

Lục Trăn có một loại cảm giác vui sướng.

Trong sòng bạc, ôm mỹ nữ, tiêu tiền như nước, cái loại cảm giác này, dường như đã về tới nhà.

Lục Trăn chơi đã, lại chạy đến Hawaii phơi nắng hai ngày, lúc này mới chậm rì rì trở về New York, Mục Vân Sinh nhìn An Tiêu Dao mỗi ngày làm việc, không tiêu khiển, tất cả thời gian rảnh của cậu ta đều bị Lục Trăn hưởng thụ.

Mục Vân Sinh nhịn không được nói, "Kỳ thực, cậu hẳn là đem tên của cậu tặng cho Lục Trăn."

Người này thực sự là quá Tiêu Dao.

An Tiêu Dao cười, "Tiêu Dao khoái hoạt chỉ là một lúc, chờ xem, tôi có dự cảm, rất nhanh thì Lục Trăn có trò hay để nhìn, đến lúc đó, dự đoán anh ấy liền Tiêu Dao khoái hoạt không đứng dậy nổi, cứ để Lục Trăn cảm thụ tư vị vui vẻ này trước đi."

"Tôi cảm giác cậu đang muốn bày ra trò gì đó?"

An Tiêu Dao ý vị thâm trường cười, "Tôi có thể tính kế Lục Trăn cái gì? Tôi thế nhưng thích nhất Lục Trăn a."

Tiếu lý tàng đao, Mục Vân Sinh nghĩ, dù sao mình cũng nên thức thời, không bao giờ nên đắc tội An Tiêu Dao, cậu ta muốn ám toán ai, cũng không lên để trên đầu của mình, Lục Trăn kia thuần túy là đáng đời, Mục Vân Sinh một điểm đồng tình tâm cũng không có.

Lục Trăn ở bên này khoái hoạt, đồng thời, bên kia Thiếu tá Nolan dẫn đầu một đội chống khủng bố, cùng bộ quốc phòng xuyên quốc gia tác chiến, đánh vỡ một phần tử khủng bố ở Iran, lại đuổi một quả đạn hạt nhân, lập công lớn nhất, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất ở biểu hiện lần này hết sức xuất sắc.

Nolan giống như không có thời gian rảnh nhàn, Hạ Thanh có đôi khi đang suy nghĩ, Nolan tận tâm tận lực tiêu diệt phần tử khủng bố như vậy, rốt cuộc là vì sao? Hạ Thanh biết, Nolan rất yêu mẹ của anh ta.

Mẹ của anh ta bởi vì khủng bố tập kích mà chết, Nolan căm hận phần tử khủng bố, nhưng mà, bây giờ, người Nolan yêu nhất, cũng là một phần tử khủng bố, điều này thật sự là chuyện mâu thuẫn.

Thời gian không biết thân phận Lục Trăn, hành động của Nolan chưa từng có tránh tổ chức Vương Bài, có đôi khi cố ý nghênh đón, biết Lục Trăn là người của tổ chức Vương Bài, còn là người rất trọng yếu tất cả hành động của Nolan, đều tránh vương bài.

Hạ Thanh nhịn không được nghĩ, Nolan muốn buông xuôi nhiệt huyết nhiều năm như vậy sao?

Nolan vì đánh vỡ tổ chức Vương Bài, mất không biết bao nhiêu tâm huyết, cũng không biết xếp vào bao nhiêu mật thám, nằm vùng, có một số người, cô cùng Cố Thất Thất thậm chí cũng không biết, là trực tiếp Nolan liên hệ.

Liền vì đánh vỡ vương bài.

Vì thế, không biết Nolan đã trù tính bao lâu.

Hạ Thanh không tin, thiếu tá có thể buông tha.

Lục Trăn là người vô tâm vô phế, thiếu tá Nolan lại là người nhiệt huyết cuộn trào, Nolan đã dùng rất nhiều thời gian mới tra ra được chân tướng, thật không biết thời gian bất hòa của bọn họ sẽ ra sao.

Cố Thất Thất nghĩ, không có khả năng Nolan cùng Lục Trăn bất hòa.

Cố Thất Thất nói, "Thiếu tá là người cố chấp, anh ta yêu Lục Trăn như vậy, không giống như là diễn trò, anh ta sẽ không làm thương tổn người mình yêu."

Hạ Thanh tiếp nhận nói, "Thế nhưng, người anh ta yêu sẽ làm tổn thương trái tim của anh ta."

Cố Thất Thất cũng không biết phải nói gì.

Lục Trăn sau khi rong chơi mấy ngày, trở về lại biến thành làm việc điên cuồng, liên tục làm việc hai ngày, sắp tới năm mươi tiếng đồng hồ không có nghỉ ngơi, đầu óc đều có chút hỗn độn, anh ta không muốn ngồi trước máy vi tính tiếp tục công việc, cũng không muốn đi đàm phán với khách hàng.

Lục Trăn chỉ nghĩ thả lỏng một chút, anh ta lái xe, bất tri bất giác, chạy đến nơi Nolan ở.

Địa chỉ của Nolan, Lục Trăn đã sớm thuộc làu, đã sớm ghi nhớ ở trong lòng, chỉ là, chưa có tới quá, Lục Trăn không sợ trời không sợ đất, cũng không sợ hãi muốn đi chỗ nào, mặc kệ đi chỗ nào, anh ta cũng tự tin, chính mình không sợ hãi.

Không có bóng mờ.

Hôm nay, Lục Trăn đã cường đại đến mức cái gì cũng không sợ.

Nhưng mà, thời gian đến nơi ở của Nolan, Lục Trăn vẫn có chút cảm giác rất quái dị.

Lục Trăn là phần tử khủng bố, Nolan là chống khủng bố, quan hệ của bọn họ ái muội không rõ, dây dưa không rõ, mang theo vài phần quỷ dị, lúc này, Lục Trăn lại đến nơi Nolan ở giống như là tội phạm được thả ra, mới vừa đi ra khỏi ngục giam, vừa mới hít thở đến không khí tự do, lại bị nhốt vào trong ngục giam.

Loại cảm giác này là rất quái dị.

Đầu óc Lục Trăn có chút hỗn độn, lại muốn đảo trở lại, nhưng mà, vừa mới nghĩ như vậy, người lại không có ý chí của mình đã xuống xe.

Phòng ở của Nolan là nhà đơn, hai tầng lâu, rất sạch sẽ, cũng rất yên tĩnh, đây là vùng khó có được yên tĩnh nhất ở Manhattan. Lục Trăn xuống xe, do dự đủ hai mươi phút, nhấn chuông cửa.

Chuông cửa vừa mới vang lên hai tiếng đã có người ra mở cửa, một nữ nhân ra mở cửa.

Nữ nhân rất xinh đẹp, làn da màu đồng cổ, tóc màu đen, là người da đen, nhưng rất đẹp, hẳn là con lai, làn da có chút đen cũng không phải thuần người da đen, trên người mặc đồ công sở.

Mười mấy tiếng đồng hồ Lục Trăn không ngủ, đầu óc rất hỗn độn, nhưng chẳng sợ đầu óc hỗn độn, Lục Trăn cũng biết đây là một mỹ nhân, cho nên, anh điều chỉnh tư thế có sức quyến rũ tươi cười, "Hi, mỹ nữ, xin chào."

"Anh tìm ai?" Sắc mặt mỹ nữ băng lãnh, không lộ vẻ gì, Lục Trăn nghĩ thầm, Nolan miệng nói yêu mình, sẽ không không thành thật như thế chứ, còn để một nữ nhân ở nhà đi, nữ nhân còn chưa tính.

Thiên kiều bá mị hơn tốt, mà lại đưa tới một mỹ nhân băng lãnh, đây quả thực là nam bản Nolan thiếu tá a, chính Lục Trăn cũng sẽ không có cách ứng phó a.

"Tôi tìm Nolan." Lục Trăn cười híp mắt nói.

Tiểu mỹ nhân sắc mặt càng trầm, "Anh là ai, bằng hữu thiếu tá tôi đều biết, chưa từng thấy anh."

Lục Trăn nhíu mày, đều gặp, xem ra quan hệ không cạn, thiếu tá thực sự là thâm tàng bất lộ, Lục Trăn đã quá coi thường Nolan đi.

"June, là ai?" Nolan thanh âm nhàn nhạt truyền đến, người cũng nghiêng người qua đây, Nolan đang cắn một cây viết, trong tay còn cầm văn kiện, Lục Trăn lộ ra nụ cười sáng lạn, phất tay chào hỏi.

"Hi!"

Nụ cười của Lục Trăn có thể nói là phi thường hồn nhiên vô tội, bởi vì Lục Trăn đích xác có chút mơ hồ, dẫn đến anh ta nhìn thấy tự mình nghĩ nhìn người, sẽ lộ ra ánh mắt phi thường hồn nhiên, tựa như một cái đại hình Husky.

Nolan thiếu tá biến sắc, hô hấp cứng lại.

Hỗn đản này.

Cũng dám chạy đến trong nhà Nolan đi.

Nolan nghiến răng nghiến lợi, lại rất bất đắc dĩ, June nhìn thấy thiếu tá thay đổi sắc mặt, còn cho là bọn họ là cừu nhân, chính là đang nghĩ sẽ đuổi Lục Trăn ra, Nolan thiếu tá phá lệ quát một tiếng, "Tiến vào!"

Lục Trăn cười hắc hắc, vòng qua June tiến vào, Nolan thấy tình trạng đó, lạnh lùng hỏi, "Anh đã mấy ngày không ngủ?"

Lục Trăn vươn hai cái tay chỉ, đặc biệt so sánh hai cảm giác.

Chờ Lục Trăn đi vào mới phát hiện, trong phòng khách có khá nhiều người, tầm bảy, tám người, trên bàn có rất nhiều máy vi tính, ba nữ tử, cái khác toàn là nam nhân, một đống văn kiện ở trên bàn đôi, Lục Trăn mới hay, phải chăng là chuyện rất quan trọng nên Nolan mới không thể làm ở phòng làm việc chống khủng bố, còn dời đến trong nhà để làm?

Quá chuyên nghiệp.

Nolan nhàn nhạt nói, "Các đồng nghiệp, vị này chính là Jack."

Lục Trăn nhíu mày, anh lại có thêm một cái tên? Lục Trăn có chút suy nghĩ có nên nói cho Nolan, kỳ thực lão tử tên tiếng Anh là Neil, mặc dù mãn đường cái đều là Neil. Bất quá, quên đi, anh và các đồng nghiệp của Nolan trên cơ bản không có gì cùng xuất hiện.

Bọn họ có biết Lục Trăn hay không đều không sao cả.

Lục Trăn tinh thần trạng thái có chút sai, Nolan nhìn Lục Trăn như vậy thì cũng đã biết Lục Trăn chừng mấy ngày không ngủ, trong lòng mơ hồ không vui, "Đi lên lầu đi ngủ, chờ tôi hết bận."

"Soái ca các mỹ nữ, các bạn làm việc tiếp đi nhé." Lục Trăn điều ra nụ cười tốt đẹp nhất tươi cười chào hỏi, một thần thái phấn khởi kia, thoạt nhìn vẫn sức quyến rũ vô biên như cũ, quyết đoán hướng trên lầu đi, Lục Trăn chính là đến đi ngủ.

Mặc dù phòng này làm cho Lục Trăn có cảm giác cùng ngục giam không sai biệt lắm.

Mọi người trơ mắt nhìn Lục Trăn lên lầu, trơ mắt nhìn Lục Trăn đẩy cửa phòng ngủ Nolan, từng cái từng cái mắt muốn rơi xuống, này là tình hình thế nào? Đặc biệt là nữ các đồng nghiệp, mắt đều trợn tròn.

"Boss, anh ta là ai? Bằng hữu của anh, thế nào chúng tôi chưa từng thấy?" Đồng sự A hỏi.

Nolan làm việc sạch sẽ nhanh nhẹn, thậm chí có thể nói có chút lãnh huyết, làm người ta phi thường sợ hãi, trừ đồng nghiệp của Nolan, anh ta cơ bản không có bằng hữu, phi thường quái gở, cũng không gần nữ sắc, mọi người đều bàn tán thảo luận quá, Nolan thích nam nhân.

Nhưng Nolan đối với nam nhân cũng tránh còn không kịp.

Đột nhiên nhìn thấy Lục Trăn qua đây, mọi người đều phi thường kinh ngạc.

Chẳng lẽ có gian tình?

Nolan nhàn nhạt nói, "Một người bạn."

Đồng sự B hỏi, "Boss, cái gì bằng hữu?"

"Người quen biết từ nhỏ." Nolan ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Trăn một cái, có chút không rõ, Lục Trăn đến làm cái gì? Vành mắt thâm đen lớn như vậy, thoạt nhìn phờ phạc như vậy, hình như bộ dáng không ngủ đã bốn năm ngày.

Lục Trăn đã làm gì? Lại tới làm cái gì?

Nolan phát hiện, mình hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nhìn thấy Lục Trăn ở đây, trong lòng Nolan, có một tia cao hứng.

June nói, "Thiếu tá, anh ta thoạt nhìn rất a, làm cái gì? Không phải là đồng hành đi."

Đồng hành?

Nolan khóe môi giật giật, vẻ mặt nhăn nhó, nghĩ thầm thuộc hạ của mình cũng quá không biết nhìn người đi, Lục Trăn sao có thể cùng bọn họ là đồng hành, nếu là nói cho bọn họ biết, đây là Lục Trăn, , phần tử khủng bố số một, sợ rằng mọi người đều muốn nhảy lên.

Đồng thời cũng sẽ rất nghi hoặc, vì sao phần tử khủng bố lại không kiêng nể gì cả tiến phòng của Nolan đi ngủ.

"Các người không nên can thiệp quá sâu, tập trung làm việc đi." Nolan nhàn nhạt nói, cũng không trả lời thuộc hạ các vấn đề, anh ta lạnh lùng nói, "Chỉ còn lại có một phần cuối cùng, tình báo thu thập xong sẽ đưa đến bộ quốc phòng, còn lại sẽ do chúng ta quản."

"Được!"

Các đồng nghiệp lại khôi phục trạng thái làm việc, mặc dù mỗi người đều hiếu kỳ vô cùng......

Nữ đồng nghiệp miệng lại trương thành một hình chữ O.

Thiếu tá quá tri kỷ có hay không?

Vì sao các cô đều chưa từng thấy bạn tri kỷ của thiếu tá a.

Thần sắc June càng lạnh hơn.

Hạ Thanh điện thoại tới, chính là rảnh tay, báo cáo gần đây đích tình báo, các đồng nghiệp bắt đầu bàn tán chuyện thiếu tá cùng một người nam nhân, gian phòng ngủ thiếu tá, thiếu tá còn tri kỷ hầu hạ, hỏi Hạ Thanh có biết là ai hay không.

Bởi vì Hạ Thanh cùng Nolan thiếu tá có nhiều quen thuộc.

"Có phải nhìn đặc biệt coi được hay không, thân cao gầy, cười rộ lên cùng yêu tinh giống nhau." Hạ Thanh cười ha ha hỏi.

Mọi người đều nói đúng.

Hạ Thanh nói, "Kia là vận mệnh của Nolan, được rồi, hỏi ít thôi, tôi cùng Thất Thất đi trước, có tin tức gì, sẽ liên lạc lại."

Hạ Thanh rất thẳng thắn cúp điện thoại, chuyện của Nolan cùng Lục Trăn, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất giữ kín như bưng, bọn họ hiểu, thế nào đi ẩn giấu, cái gì cần giấu giếm, bất quá Hạ Thanh cũng nghĩ thầm, Lục Trăn lá gan thực sự là quá lớn.

Quá không kiêng nể gì cả.

Nolan đẩy cửa nhìn thấy Lục Trăn đã cởi bỏ áo khoác, mi tâm Nolan vừa nhíu, đem sữa cùng sandwich đặt xuống, "Ăn qua chút đồ ăn rồi hãy ngủ lại."

Lục Trăn còn không nói gì, Nolan đã đẩy cửa ra.

Lục Trăn nhìn chung quanh phòng ngủ này, thu thập đặc biệt sạch sẽ, so với nữ nhân còn muốn chỉn chu hơn, cái giường đen trắng, gia cụ đơn giản, trên cơ bản không có trang sức gì, trên vách tường có một bức tranh rất lớn.

Hoa sen.

Xung quanh hoa sen, tất cả đều là màu sắc tối, bức tranh thoạt nhìn đặc biệt kiềm chế, hắc ám, Lục Trăn thầm nghĩ, thiếu tá Nolan thích hoa sen như vậy sao? Rất nhiều người cũng không biết loài hoa này.

Lục Trăn đứng ở mặt trước bức tranh, như có điều suy nghĩ, dường như bị cái gì đoạt đi hồn phách.

Một lúc lâu, Lục Trăn thu hồi tâm tư của mình, uống sữa, ăn sandwich, bỏ y phục đi ngủ.

Chuyện gì cũng được, đợi khi tỉnh ngủ lại nói.

Ôm chăn Nolan thiếu tá, Lục Trăn phi thường quấn quýt, trên chăn này toàn là vị đạo của Nolan, phải nói, trong phòng này toàn là vị đạo của Nolan, ấm áp, lại có một chút mát lạnh.

Lục Trăn có chút mơ hồ.

Lục Trăn hôm nay là động kinh đi.

Cho nên mới đến tìm Nolan, nếu không phải không biết đến lợi hại, Lục Trăn là không đến nỗi a.

Quên đi, đầu óc rất mệt, lười nghĩ, gần đây đầu óc sử dụng quá độ, ở loại chuyện này, Lục Trăn liền lười suy nghĩ.

Dưới lầu, Nolan nói chuyện công việc một lúc, các đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, bởi vì đã là chạng vạng, đồng sự C nói, "Boss, dù sao cũng đã chậm, không như chúng ta vừa đi ăn cơm, đem bằng hữu của anh cũng gọi đi cùng được không?"

Đích xác đã rất trễ, Nolan giơ tay lên nhìn nhìn nói, "Không cần, mọi người đi đi."

Mọi người có chút thất vọng, vốn tưởng rằng có thể thiếu tá cùng bọn họ đi ăn, thuận tiện mang theo bằng hữu của anh ta, lấy tinh thần chuyên nghiệp của bọn họ, nhất định có thể đào ra tin tức giữa hai người đó.

Ai biết, thiếu tá không đi.

Các đồng nghiệp mặc dù thất vọng, nhưng là không ai dám yêu cầu Nolan nhất định phải đi, cũng không phải điên rồi, mệnh lệnh Nolan, người bình thường cũng không dám cãi lời.

Đồng nghiệp của Nolan rời đi.

Thiếu tá Nolan cầm chìa khóa xe, đến siêu thị phụ cận đi dạo qua một vòng, mua một ít rau dưa cùng hoa quả, mấy khối bò bít tết, mấy ngày nay toàn ở nhà, đồ ăn cơ bản là thức ăn nhanh.

Không có thời gian động thủ, nhiều người cũng lười động thủ.

Trở về nhà, còn là im ắng, Lục Trăn vẫn còn đang ngủ, khóe môi Nolan hơi vung lên, đến phòng bếp làm cơm, chờ Nolan làm xong bò bít tết, đầy bàn rau dưa, Lục Trăn còn chưa có dấu hiệu rời giường.

......

Chương (1-2628)