Thì ra Tiếu Thâm tôi lại nghèo đến như vậy!
← Ch.043 | Ch.045 → |
Sau khi bà nói Chu Linh vốn dĩ còn đang dịu dàng mỉm cười lập tức thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng vang cao hơn "Cái gì". Sau đó cẩn thận nhìn bộ trang sức, càng nhìn càng thấy hoảng sợ.
"Nhan Nhan à, sao cháu có thể lấy bộ trang sức này ra đeo chứ, không biết rằng trước đám cưới không được đụng vào sao? Như vậy là điềm xấu, con bé này....... cháu....... . nếu cháu thiếu đồ trang sức thì hãy nói với mợ, sao lại đụng vào bộ trang sức này!" Vừa nói vừa làm bộ dáng "phải làm sao bây giờ"
Lúc này Đồng Nhan hoàn toàn hiểu rõ, chính mình tỏ ra khiêm tốn người ta lại không muốn nhất định phải bêu xấu cô trước mặt mọi người.
Đồng Nhan nhìn hai người phụ nữ khó dây dưa nhất nhà họ Tiếu, nhìn tới nhìn lui, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch, trong lòng thầm chửi "mẹ kiếp, bà đây không phải chỉ đeo có một bộ trang sức, hai người già này không có đức hạnh như vậy!"
Đồng Nhan hít sâu, mở mắt, xem ra hôm nay cô không phát huy tài ăn nói của mình thì đám phụ nữ này không biết sợ, bà đây không phát uy các người cho rằn bà đây chỉ là một con mèo nhỏ!
"Cô cùng mợ à, Tiếu Thâm cháu đây nghèo đến nỗi phải mượn đồ trang sức cho vợ đeo sao?" Đồng Nhan còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói của chồng mình vang lên.
Tiếu Thâm vẫn bình tĩnh, giọng điệu vững chắc, đôi mắt đào hoa nhìn xung quanh một vòng, nhìn những người nhà của mình: "Tập đoàn nhà họ Tiếu cộng thêm tập đoàn Danh Dương của cháu, thật sự cháu nghĩ không ram thì ra vợ của Tiếu Thâm lại nghèo như vậy."
Tiếu Thâm vừa nói những lời này ra những người đứng tại chỗ hơi sửng sốt, Đồng Nhan nghĩ, tập đoàn nhà họ Tiếu cùng với Danh Dương là hai tập đoàn lớn nhất thành phố A. Không ngờ một mình chồng cô lại nắm giữ hai công ty, thì ra cô lại gả cho một mỏ vàng!
Chu Linh, Tiếu Ngọc cùng hai người đàn ông chấn động nhất, Tiếu Thâm nói mình không có tiền, tự trách bản thân nắm giữ hai công ty nhưng vẫn không đủ tiền mua trang sức cho vợ mình, cho nên....... cho nên mấy công ty đầu tư vào công ty nên rút ra thôi, , mà bây giờ những công ty này đang kiếm tiền nhờ công ty của hắn. Tiếu Thâm nói như vậy, những người đứng tại chỗ không ai dám nói chuyện, chỉ sợ môt câu nói không đúng sẽ chọc giận đứa cháu đích tôn nàu, nếu hắn định đánh vào mấy công ty đầu tư vào công ty hắn vậy thì bọn họ sẽ tổn thất lớn.
Ông Tiếu yên lặng thở dài, con trai con gái của ông lại tranh giành công ty với cháu trai, chuyện này.......
Lúc này không khí đột nhiên yên lặng, Đồng Nhan không khỏi cảm thấy ngột ngạt, loại cảm giác ngột ngạt này xông thẳng vào tim cô, cùng lúc đó có một bàn tay ấm áp bao lấy tay cô, bàn tay đó từ từ nắm chặt như muốn nói "đừng sợ".
Đúng lúc này, cách đó không xa một giọng nói thanh thúy mà nghịch ngợm vang lên phá tan sự yên tĩnh, chỉ nghe thấy cô bé kia cười trêu: "Ông nội, ông đang đón cháu quay về sao nhưng mà mọi người sao lại ỉu xìu như vậy."
Đồng Nhan nghe thấy giọng nói này chỉ cảm thấy cảm giác u tối trong mình biến mất, giọng nói này giống như bẩm sinh có thể khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ.
Ngẩng đầu lên nhìn, một cô gái có mái tóc dài cùng làn da trắng đã đi tới, chợt nhìn chỉ cảm thấy cô gái này giống như một mỹ nữ ở thời cổ đại, phong cách ăn mặc mềm dịu làm cho người nhìn cảm thấy thoải mái.
Đây là một mỹ nữ!
Cảm xúc của những người đứng tại chỗ bị cô bé này xóa tan, hơn nữa Chu Linh cùng Tiếu Bỉnh Nham là người kích động nhất, chỉ nghe Chu Linh vui vẻ nói: "Tiếu Tiếu?Sao con đã quay về rồi, không phải con nói học phần năm nay rất nặng, không về được sao?"
Tiếu Tiếu nhìn mẹ mình, khẽ nở nụ cười: "Mẹ, con nhớ mọi người, nên cố gắng hoàn thành việc học, bây giờ con tốt nghiệp trước thời hạn một năm."
Bây giờ Đồng Nhan mới hiểu thì ra đây là Tiếu Tiếu con gái của mợ ba của nhà họ Thẩm!
Chỉ là không ngờ, trước mặt mọi người Chu Linh luôn thể hiện mình là một người lõi đời thế nhưng lại sinh ra một người con gái có khí chất như vậy. Tiếu Tiếu ôm mẹ cùng ba, sau đó nhìn ông nội cười duyên một cái rồi bước tới ôm ông, làm nũng nói: "Ông nội, đã lâu không gặp Tiếu Tiếu ông có nhớ cháu không?"
Mọi người thấy bộ dạng cô như vậy cũng không nhịn được cười, ông Tiếu cũng rất thương yêu đứa cháu gái này, cô bé là cháu gái duy nhất của nhà họ Tiếu cũng được mọi người nâng niu giống như bảo bối.
Lúc này ông Tiếu cười ha hả: "Nhớ chứ, ông cứ tưởng cháu chết ở đâu rồi, cháu thật là hư, ra ngoài đã lâu như vậy cũng không về thăm ông, có thể thấy ra ngoài liền quên đường về."
Tiếu Tiếu nói: "Cháu làm gì có."
Trong nháy mắt Đồng Nhan cảm thấy cô bé này thật xinh đẹp làm cho người ta không thích cũng không được, ngược lại nhìn một vòng những người đang vây quanh cô bé, Tiếu Thâm khẽ hừ lạnh, Đồng Nhan nghe thấy, nhíu chân mày.
Cô gái nhìn quanh một vòng liền dừng lại trên người Tiếu Thâm, nhoẻn miệng cười, vui sướng nhảy tới ôm tay Tiếu Thâm: "Anh họ, em rất nhớ anh."
Tiếu Thâm chỉ lười biếng liếc nhìn cô, khẽ "Uhm" Ngoài ra không nói gì.
Tiếu Tiếu không quan tâm, Đồng Nhan nghĩ, đã chào hỏi mọi người rồi nên bây giờ có lẽ nên tới chào hỏi cô chứ?
Vậy mà ánh mắt của người ta chỉ nhìn chằm chằm Tiếu Thâm, xem chị dâu là cô như không khí.
Tiếu Tiếu thấy Đồng Nhan nhưng ánh mắt hơi lóe sáng, khinh thường lướt qua.
"Anh vừa mới nói cái gì? Anh nghèo đến nỗi không mua nổi đồ trang sức cho vợ mình?" Tiếu Tiếu nói đến "vợ" mới liếc nhìn Đồng Nhan sau đó trêu Tiếu Thâm.
"Anh họ, anh như vậy là không được, hai công ty ở trong tay còn không kiếm được tiền, không nuôi nổi vợ mình, anh cũng không tránh khỏi quá....... hì hì." Cố ý không nói hết câu, ngược lại giống như một đứa trẻ cười hì hì. Đồng Nhan nhìn cô gái trước mặt này rõ ràng bộ dáng có vẻ như đang trêu ghẹo đùa giỡn với Tiếu Thâm nhưng những lời nói ra lại khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lúc này Đồng Nhan mới rõ ràng cảm thấy bàn tay nắm chặt tay cô càng thêm chặt.
Tiếu Tiếu làm như không thấy sắc mặt khó coi của Tiếu Thâm, đứng dậy đi tới bên cạnh ông Tiếu giống như một cô gái nhỏ: "Ông nội, biểu hiện của anh họ như vậy là không được, ông phải giám sát kỹ anh ấy phải kiếm nhiều tiền hơn."
Chu Linh đứng một bên hài lòng, hùa theo Tiếu Tiếu: "Đúng vậy, Tiếu Thâm nhà chúng ta giỏi nhất là kinh doanh, sáu năm trước quay về giống như lên đoạn đầu đài, bây giờ lại có thể ngồi vào ghế tổng giám đốc, thật thỏa mãn." Lời nói này giống như đang nịnh nọt một đứa trẻ, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Tiếu Thâm.
Tiếu Bỉnh Nham cũng bất đắc dĩ: "Tiếu Thâm, cháu cũng không còn nhỏ nữa, đã lớn rồi."
Tiếu Thâm còn chưa lên tiếng Chu Linh đã tiếp lời: "Ba cũng không còn phải lo lắng nữa, bây giờ Tiếu Tiếu đã tốt nghiệp quay về, theo lý thì nên về công ty giúp đỡ anh họ mới đúng."
Những lời này vừa nói ra liền đắc tội với một nhóm người, ai mà không biết sự tính toán trong lòng Chu Linh chứ.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |