Hiện trường tội phạm khủng bố
← Ch.024 | Ch.026 → |
Đây là một ngôi nhà của dân, phòng rất nhỏ, đi trên hành lang Đồng Nhan cũng có thể ngử thấy mùi ẩm mốc, giữa mùa đông đều có mùi này, đến mùa hè làm sao có thể chịu được?
Đồng Nhan bóp mũi, tay cầm camera tiếp tục đi vào bên trong, đi vào khoảng mười bước, quẹo trái vào một căn phòng bên trong có đầy cảnh sát, mới vừa vào đến nơi liền có một người vội vàng chạy ra luôn miệng nói xin lỗi.
Đồng Nhan bị bầu không khí ngột ngạt trong phòng dọa sợ, đây là lần đầu tiên cô tới hiện trường như thế này, đi vào liền nhìn thấy không ít người đeo bao tay đang tìm manh mối.
Trong nháy mắt Đồng Nhan cảm giác cô như đang cản trở công việc ở đây, ngay lập tức đứng ở cửa không dám lộn xộn, chỉ sợ không cẩn thận phá hư hiện trường.
Chỉ có thể đứng xa cầm camera ghi lại những hình ảnh kia để viết báo cáo, bên kia lập tức có người la to: "Chuyện gì xảy ra vậy, ai cho phóng viên vào."
Nghe tiếng quát Đồng Nhan bị dọa sợ thiếu chút nữa ném camera quay đầu bỏ chạy, âm thanh quá lớn, cả một Lỗ Trí Thâm.
Đồng Nhan lúng túng cười: "Tổng biên muốn tôi đến xem một chút......."
"Đây là hiện trường mới nhất, cô không biết rằng trước khi phá được án không cho phép đưa bất kỳ thông tin nào ra ngoài sao? Nếu như cô truyền ra ngoài, bị phần tử tội phạm biết được vậy làm sao chúng tôi phá án, nếu xảy ra chuyện gì cô có thể chịu trách nhiệm sao?"
Lúc này Đồng Nhan có thể thấy rõ người vừa mới la to như thế nào, không giống Lỗ Trí Thâm không khác là bao, dáng người không khác ba Đồng Nhan bộ mặt dữ tợn, bộ mặt râu ria, đôi mắt rất đáng sợ, luôn lươn trừng to khiến người ta hoảng sợ.
Đồng Nha bị dọa không dám nói lung tung, vốn dĩ bị dọa sợ bởi dáng người lại còn bộ đồng phục uy nghi, Đồng Nhan lập tức cảm thấy không biết có phải bản thân bị biến thành người trong diện tình nghi hay không.
Đang do dự không biết phải làm sao thì lúc này có một người từ ngoài đi vào, đứng ở cửa nhìn một lúc, Đồng Nhan không chú ý, ông ta không nhịn được bật cười: "Ông Tào, đừng dọa cô bé, người ta cũng vì chén cơm mà thôi, cũng không dễ dàng gì." Lúc này Đồng Nhan mới chú ý người đàn ông đứng phía sau lưng mình, vừa đúng lúc nhìn thấy nụ cười dịu dàng của ông, hai hàm răng trắng đều hiện ra, thoạt nhìn rất thoải mái, chuyển tầm mắt nhìn lên trên, lỗ mũ cao, đôi mắt dịu dàng, bởi vì nụ cười nên hơi nheo lại.
Mạnh Điềm Uy cười quan sát Đồng Nhan, mắt to mày rậm, khí thế bức người, một cô gái rất đẹp nhưng tại sao lại phải làm công việc như thế này
Nghĩ đến cảnh tượng ở bên trong, Mạnh Điềm Uy không nhịn được khẽ cau mày, phần tử tội phạm quá mức kinh người.
"cô...cô quay về đi thôi, nơi này thật sự không thích hợp cho phụ nữ xuất hiện."
Trái tim Đồng Nhan vừa chìm xuống bởi những lời của người mới vào, bây giờ mọi người lại nói như vậy, Đồng Nhan nghĩ nên quay về thôi.
Nhưng lại nghĩ cục xương này cô không gặm vậy lúc quay về thì ai có thể gặm chứ? đang do dự, ông Tào đứng bên kia mở miệng cười: "Được, tôi dịu dàng một chút, ông Mạnh, ông thấy cô gái nhỏ mắt liền sáng, nhưng ở tình huống này, ở nơi này...Thôi, cô phóng viên nhỏ kia, muốn chụp thì chụp đi, cô đứng từ xa chụp không rõ ràng là được, vào đi!"
không đợi Đồng Nhan phản ứng, không biết mình đã đứng ở trong hiện trường từ lúc nào rồi, bên cạnh cảnh sát lại tiếp tục công việc của mình.
Ở một nơi khác Tiếu Thâm tiếp tục gọi điện thoại, điện thoại của Đồng Nhan tắt máy, gọi điện thoại cho con trai cũng tắt máy, không chịu được lập tức lái xe đến toà soạn của Đồng Nhan.
Tổng biên tập run rẩy tiếp đãi hắn: "Hôm nay anh Tiếu sao lại có thời gian đến đây vậy?" không phải chỉ có hôm nay, mấy ngày nay đều như vậy.
Tiếu Thâm thoáng nhìn rồi kéo dài giọng hỏi: "Đồng Nhan đi đâu rồi?"
Tổng biên tập không dám nói: "đi XX làm nhiệm vụ." Biết vậy không nói là được, Tiếu Thâm vừa ngh liền đập bàn, nhíu mày: "Cái gì? Ông dám để cô ấy đến đó làm nhiệm vụ? không phải ông không biết ở đó sẽ xảy ra chuyện gì?"
Tổng biên sắp khóc: "Trong tòa soạn này Đồng Nhan là người làm nhiệm vụ tốt nhất, không có ai ngoài cô là có thể làm, cô ấy đi cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, điều này là đương nhiên..."
"Đương nhiên? cô ấy sẽ là vợ tôi, không phải ông nói một câu liền có thể" nói xong liền đi như bay.
Tổng biên bị hắn dọa sợ, xem như đó là vợ anh thì sao, tại sao không thể để vợ anh đi làm nhiệm vụ chứ?
Ông Tào đột nhiên cười ha hả nhìn Đồng Nhan, Đồng Nhan mới chụp hai tấm hình liền có tiếng bang sau lưng, quay đầu nhìn chính là khuôn mặt kỳ quái của ông Tào.
"Ha ha, cảnh sát Tào, ông yên tâm tôi tuyệt đối sẽ không đưa những tấm hình này ra ngoài, bảo đảm sẽ không làm ảnh hưởng chuyện các ông phá án."
Ai biết ông Tào lúc nãy còn hung hăng bây giờ lại rất dễ nói chuyện, phất tay một cái: "Tôi là một người hơi nóng tính, những lời vừa rồi cô đừng để ý, bên trong còn một phóng viên nữa cũng xảy ra một chút chuyện, có muốn đi vào chụp không?"
Đồng Nhan nhìn ông Tào cảm thấy ông ta thật dễ thương, những ấn tượng không tốt vừa rồi lập tức biến mất "Được". nói xong cầm camera muốn đi vào.
Ngược lại khi cô vừa nói "Được", ánh mắt ngược lại như đang thỏa mãn nhìn Đồng Nhan.
Kết quả Đồng Nhan đi vào liền nói không nên lời, hiện trường này là thế nào.
Máu tươi đầy đất, mùi hôi thối bốc lên, thịt vụn đầy trên đất kích thích ánh nhìn của người khác, có thể nói, vừa vào phòng này ánh mắt Đồng Nhan lập tức trở nên mù mờ.
Cũng gần giống như người mù, lúc Đồng Nhan đi vào nhìn thấy máu tươi đầy đất có chút không chịu được, đi lên phía trước hai bước, cảm giác dưới bàn chân hơi sền sệt, kỳ quái cúi đầu nhìn, lúc này ông Tào nhỏ giọng dặn: "Cẩn thận một chút, hiện trường này tương đối hỗn loạn, đừng phá hư." Đồng Nhan cười cười: "đã biết". Kết quả cúi đầu nhìn dưới chân, không biết là cái gì, năm nhánh giống nhau, tất cả đều hơi cuộn lại, giống như lúc đánh nhau đánh gãy...tay?
Tay?
Đồng Nhan nhìn vật ở dưới chân, mắt mở càng lúc càng lớn, cuối cùng không nhịn được: "A!"
không thể nói, giọng của Đồng Nhan rất vang, tất cả các cảnh sát đang làm việc đều kinh ngạc nhìn vào bên trong, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, một người phụ nữ kỳ quái, trước khi đến không phải cô đã biết sao, vừa mới thấy cô vui mừng như vậy đi vào còn tưởng rằng trời sinh cô thích xem hiện trường máu me bạo lực, ai biết vừa vào liền la to.
Đồng Nhan nhắm chặt mắt, hận không thể khiến hai mắt mù không nhìn thấy gì, lúc này phía sau có người đột nhiên ôm lấy cô an ủi: "Được rồi, làm xong việc rồi, chúng ta về nhà thôi, về nhà liền không có chuyện gì nữa."
Tiếu Thâm nhìn vợ mình bị dọa sợ thét chói tai đang đứng trước mặt, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn ông Tào, dám để cô nhìn thấy những thứ này, xem ra về sau ông không muốn tiếp tục làm việc nữa rồi.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |