Kịch hay ở nhà họ Đồng (1)
← Ch.011 | Ch.013 → |
Đồng Nhan lập tức thay đổi: "Ba muốn làm gì, thả Đồng Đồng ra, chuyện người lớn không liên quan đến con nít."
Vừa nói hết câu Tiếu Thâm cũng biến sắc, nháy mắt cho hai hộ vệ buông Đồng Nhan ra, Đồng Nhan vừa được thả lỏng đôi tay liền giật điện thoại trong tay Nghiêm Qua, sắc mặt nặng nề: "Rốt cuộc ba muốn làm gì?"
Đồng Thiên Bác nhìn Đồng Đồng ngồi đối diện, nở nụ cười hiền lành: "Đừng lo lắng, ba chỉ muốn thấy cháu trai thôi, khẩn trương như vậy làm gì."
Đồng Nhan có ngu ngốc mới tin là thật, hít sâu nói: "Bây giờ đang ở nhà họ Đồng sao? Con lập tức về."
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Nhan đứng ngây người một lúc, đôi lông mi che khuất hai mắt không thể biết được bộ dáng thế nào, Tiếu Thâm nghiêng đầu nhớ tới đứa trẻ có khuôn mặt giống như mình, không biết vì sao Tiếu Thâm luôn muốn ôm thằng bé.
"Thằng bé thế nào?"
Đồng Nhan ngẩng đầu nhìn Tiếu Thâm, mặt nghiêm túc, không còn là da mặt dày không chịu lép vế nư trước, hoàn toàn là bộ dáng lo lắng của một người mẹ "Tiếu Thâm, chuyện hôm nay thật xin lỗi, anh thu chiếc nhẫn này đi, bây giờ nhà tôi có chút việc phải đi, xin để tôi đi."
Tiếu Thâm nhìn Đồng Nhan không nói, khó có thể tưởng tượng, Đồng Nhan là người tự ái rất cao, bây giờ lại vì con trai bị ba đón đi lại lo lắng thành như vậy, hắn đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện kia nhưng không hiểu sao cô và cô lại kỳ quái như vậy?
Giống như kẻ thù vậy.
Đồng Nhan lo lắng nhìn vẻ mặt Tiếu Thâm, Tiếu Thâm không nhịn được gật đầu: "Được, cô đi đi, tôi sẽ thu chiếc nhẫn." Cuối cùng Đồng Nhan cảm ơn rời đi, Lãnh Diễm nhíu mày, sau khi người đã đi liền nói: "Chưa từng thấy qua cậu mất mặt như vậy, rõ ràng là ép buộc không cho người đi, bây giờ thì tốt rồi, chẳng những lấy được máy chụp hình thậm chí không nuốt chửng con mồi, không chỉ như thế còn quay đầu ban ơn, cậu thật lợi hại."
Nghe Lãnh Diễm ca ngợi, Tiếu Thâm gật gù hả hê "Đúng vậy, đúng vậy, đối với phụ nữ tôi luôn rất cao tay."
Nhưng nghĩ lại sắc mặt Đồng Nhan có gì đó không đúng, giống như muốn đối mặt với kẻ vô cùng ác độc, Tiếu Thâm nhíu mày: "Đồng Thiên Bác là người như thế nào?"
Nghiêm Qua không nhịn được cười: "Sao vậy, nhanh như vậy liền muốn hỏi thăm ba vợ tương lai rồi sao?"
Tiếu Thâm không nhịn được nhíu mày: "Ít nói nhảm, vừa rồi cậu cũng thấy Đồng Nhan là con gái ruột của Đồng Thiên Bác nhưng Đồng Đồng bị Đồng Thiên Bác đưa đi lại khiến Đồng Nhan lo lắng như vậy, xem ra, Đồng Thiên Bác cũng không phải là người tốt.
Nghiêm Qua vừa nghe cũng nhíu mày nhớ lại chuyện món hàng kia.
Không biết Tiếu Thâm nghĩ tới điều gì, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn cánh cửa đóng chặt nói: "Nhà họ Đồng hôm nay sẽ có kịch hay để xem."
Đồng Nhan ra khỏi cửa liền điên cuồng chạy thẳng tới nhà họ Đồng, đã sáu năm không đi con đường này, lần này lại đi trên con đường ấy Đồng Nhan có chút hoảng sợ, giống như sáu năm trước, cô trộm một chiếc xe rời khỏi nhà họ Đồng, bây giờ cô lại lái xe quay về, cảnh vật xen đường thoáng qua.
Trong đầu Đồng Nhan không tự chủ nhớ lại những chuyện trước kia.
Nhìn cánh cổng nhà họ Đồng từ từ mở ra, Đồng Nhan hít thở sâu, lấy lại bình tĩnh, cắn răng lái xe đi vào. Trong phòng khách nhà họ Đồng, Đồng Thiên Bác đang ngồi uống trà, bà Đồng ngồi bên cạnh khuôn mặt nhăn nhó, bà ta không hiểu tại sao lại muốn đưa đứa con gái thối tha đuổi khỏi nhà từ sáu năm trước quay về, thật tức chết.
Lúc Đồng Nhan đi vào không có một người giúp việc nào ở trong, thấy Đồng Thiên Bác đang uống trà Đồng Nhan gấp gáp: "Đồng Đồng đâu?"
Bàn tay bưng trà của Đồng Thiên Bác dừng một chút, cau mày không vui, ngước mắt nhìn Đồng Nhan: "Ba dạy con nói chuyện như vậy với ba mẹ sao?"
Đồng Nhan cắn răng, nén giận trong lòng: "Ba, xin hỏi Đồng Đồng ở đâu?"
Đồng Thiên Bác cười cười: "Đồng Đồng ở trong phòng ông nội, có vẻ ông nội rất thích thằng bé, sau này quay về đây ở đi, đến lúc đó cho Đồng Đồng ở cùng lầu với ông nội, như vậy ông nội sẽ rất vui."
Đồng Nhan nhớ ông nội, ánh mắt ảm đạm "Con đi thăm ông nội." Vừa muốn rời đi bà Đồng liền khinh miệt mở miệng: "Càng lớn càng không có quy củ, thấy tôi mà làm như không thấy, thật uổng công tôi nuôi cô nhiều năm như vậy."
Đồng Nhan dừng lại quay đầu nhìn bà Đồng, đầu tiên cắn răng nén giận trong lòng sau đó nở nụ cười nhìn khuôn mặt buồn bực của bà Đồng, Đồng Nhan nói: "Chào bà Đồng, sáu năm không gặp, bộ dáng vẫn không thay đổi nhiều, xem ra là tốn không ít công phu chăm sóc bảo dưỡng, đáng tiếc, bảo dưỡng tốt thì có ích lợi gì chứ? Tuổi tác vẫn cứ tăng, dù sao cũng không bằng mấy cô nương hai mươi mấy tuổi."
Đồng Nhan nói xong miệng cười như không cười rời đi, bà Đồng tức giận nhìn Đồng Nhan, con bé này miệng càng ngày càng độc, quay về liền đâm chọc bà ta, bỏ đi sáu năm quay lại liền ngoan độc hơn.
Trước khi Đồng Nhan lên lầu Đồng Thiên Bác gọi lại: "Đồng Nhan, không cần lên thăm ông gấp như vậy, ba con ta lâu rồi không gặp, đến đây chúng ta nói chuyện một chút."
Vừa nói vừa đặt chiếc cốc xuống ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan. Đồng Nhan nghĩ một lúc, vẫn xoay người lại tới ngồi nhìn Đồng Thiên Bác.
Ba có mục đích gì cứ nói thẳng, con không biết từ lúc nào thì quan hệ của ba và con có thể ngồi uống trà nói chuyện."
Cô vừa nói hết câu, Đồng Thiên Bác không vui giơ tay phải lên như muốn giáng xuống, bà Đồng ngồi một bên hả hê.
Đồng Nhan ngẩng mặt lên không chút sợ hãi lên tiếng: 'Đây mới mà ông Đồng mà con biết, một câu nói sai liền lập tức ra tay đánh người, đây không phải là ba sao?"
Đồng Thiên Bác sửng sốt, lập tức nhớ tới mục đích của mình, tay đã giơ lên nhưng không giáng xuống được nhưng nếu buông xuống ông ta cũng không còn mặt mũi.
"Ông Đồng thật là nóng tính." Giọng nói giống như ma quỷ của Tiếu Thâm vang lên trong phòng khách.
Biểu hiện trên mặt Đồng Thiên Bác càng thêm cứng đờ, trong đầu ông ta liền thoáng qua một ý nghĩ, Tiếu Thâm cũng xuất hiện ở nhà họ Đồng rồi, vậy thì thằng bé tám phần là con hắn.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |