Phụ nữ mới gặp gỡ
← Ch.093 | Ch.095 → |
Đường Long rất ít có cơ hội đến công viên.
Thứ nhất là do công việc bận rộn, không có thời gian rãnh. Thứ hai là tâm tình buồn bực, không có lúc nào thoải mái. Hôm nay đưa cha đến công viên, cảm giác thấy mình thật sãng khoái.
Ngọn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua mặt hồ, bí mật trộm lấy một ít hương hoa bay đi. Mùi thơm ấy cũng có xen lẫn với mùi cá. Ngắm vừa hoa sen mập mạp, lại nhìn một chút đàn cá đang hí hửng bơi. Cảm giác căng thẳng lòng đã tan biến rất nhiều.
Trong công viên, có rất nhiều người già. Một ông lão đang luyện thái cực quyền, chắc do tuổi già sức yếu nên đứa con gái đứng một bên giúp ông vận động.
Đường Long bỗng nhiên có cảm giác chua xót.
Anh và cha, mặc dù là cha con. Nhưng không giống như những người khác hưởng thụ cuộc sống thanh thản này. Lúc anh còn nhỏ, ngày ngày cha đều bận chuyện trong bang hội. Anh và mẹ rất ít thấy ông ở nhà. Sau khi mẹ qua đời, cha vì an toàn của anh, đưa anh đến nước ngoài. cơ hội gặp mặt của hai cha con, đã ít lại càng ít thêm, bốn năm trước, anh nghe lời về nước, thay cha báo thù. mặc dù hai cha con gặp nhau, thế nhưng anh lại bận bịu công việc. Suy nghĩ đến cuộc sống ngắn ngủi, Đường Long bỗng nhiên có cảm giác muốn xin lỗi cha. Trong lòng anh âm thầm thề: nhất định phải dành thiều thời gian để chăm sóc cha mình.
Nếu như anh có con, anh nhất định sẽ dành nhiều thời gian hơn, để làm bạn với con. Tối thiểu, không thể để cho con cũng giống như mình được!
"Cha, ra ngoài hít thở không khí rất tốt! Về sau, con nhất định sẽ dành nhiều thời gian cùng cha."
Trong giọng nói của Đường Long, mang theo một loại áy náy mà nghẹn ngào. Mắt, cũng hơi đỏ lên.
"A Long, là lỗi của cha! Nếu như cha không nhảy vào xã hội đen, mẹ con sẽ không rời chúng ta sớm như vậy. Nếu như cha giống như người bình thường, cha con chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau. Bây giờ nhớ tới, thật sự là hối hận không kịp!" Đường Thương Long nhẹ thở dài.
"Cha, chuyện đã qua, đừng nhắc lại. Mẹ trên trời có linh, cũng không hi vọng cha sống một cuộc sống áy náy." Đường Long biết trong lòng cha rất áy náy và tiếc nuối. Nếu như cha không cảm thấy thẹn với mẹ, cũng đã không ở vậy cả đời!
"Mẹ con vẫn khuyên cha giải tán Thương Long. Nhưng lúc ấy, cha không có dũng khí! Nhiều anh em kiếm miếng cơm manh áo cùng cha lâu như vậy, cha mà giải tán Thương Long, bọn họ ăn cái gì? Cha vẫn băn khoăn vấn đề này, cho nên mới chậm chạp không ra quyết định. Khi mẹ con đi, cha mới cảm thấy ân hận, nhưng không thể làm gì được." Đường Thương Long nhắc tới chuyện cũ, không thể quên được."Con trai, nếu cha có sự kiên quyết giống con, chuyện cũng đâu đến bước này."
"Cha, lâu lâu mới có cơ hội ra ngoài dạo, cần gì phải nói về những chuyện cũ đây?" Đường Long muốn đổi đề tài để tránh cha đau lòng."Cha, cha có hẹn với hai đứa bé, sao chúng còn chưa tới?"
Đường Thương Long nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay, sau đó nhìn về cổng công viên xa xa. Hai đứa bé này, đến bảy giờ rưỡi sẽ xuất hiện ở trong công viên cùng với bà ngoại chúng. Bây giờ đã bảy giờ hai mươi lăm phút rồi, cũng sắp đến rồi chứ!
"Sắp đến rồi." Đường Thương Long nhìn con trai, nghi ngờ nói."A Long, hai đứa bé kia, rất giống con. Nhất là bé trai, cực kỳ giống luôn. Nếu như cha không biết rằng con không có phụ nữ bên ngoài, nhất định sẽ cho rằng đứa bé ấy là con của con đấy."
Hai đứa bé kia rất giống anh?
Nghe được lời của cha, lại nhớ đến vết nhăn trên bụng của Mật Đường. lòng của Đường Long sẽ rung lên! Chẳng lẽ, đứa bé kia là của anh cùng Mật Đường sinh ra?
Trong nháy mắt, anh vừa cười lắc đầu một cái.
Làm sao có thể chứ? Anh và Mật Đường, chỉ có quan hệ một lần, làm sao có thể sinh ra hai đứa bé? Nhất định là do anh nhạy cảm. Trên thế giới này, người giống người rất nhiều. Tại sao có thể lấy khuôn mặt để xác định con của Đường Long anh được!
"Cha, nhất định là cha muốn ôm cháu đến sốt ruột mới sinh ra ảo giác đấy!" Đường Long cười, nói."Nếu như cha thích hai đứa bé này, mà người nhà chúng cũng đồng ý, cha nhận chúng làm cháu nuôi! Để hai đứa bé thường xuyên ở cạnh cha, như vậy, cha sẽ không cô đơn."
"Đợi một lát nữa hỏi bà ngoại hai đứa có đồng ý không đã."
Đang lúc cha con nói chuyện phiếm, một giọng nói non nớt vang lên."Ông ơi, ông tới lâu chưa ạ?"
Ngay sau đó, một cô bé xinh xắn, chạy vào tầm mắt Đường Long. ánh mắt của Đường Long, bình tĩnh nhìn tinh linh đáng yêu này. gương mặt rất quen! Sao lại thấy quen như vậy? Rốt cuộc đã gặp qua đây nhỉ? A, anh nghĩ ra rồi. Đứa bé này rất giống Mật Đường. Chẳng lẽ, con bé này chính con của Mật Đường?
Tinh linh xinh đẹp, giống như rất quen với Đường Thương Long. Bé lập tức bò lên trên đùi Đường Thương Long, thân thiết ghé tai với ông."Ông ơi, cái chú sau lưng ông rất giống Thái tử Long! Chẳng lẽ, ông tìm cha cho bọn cháu sao?"
"Ha ha, Công chúa Phượng, cháu cũng thấy thái tử Long giống chú này à!" Đường Thương Long liếc mắt nhìn con trai bảo bối của ông, véo nhẹ cái mũi nhỏ của Công chúa Phượng.
Đường Long nghe mấy câu đối thoại giữa cha và con bé, bất giác đỏ bừng cả mặt. Tìm cha ư? Bất quá, tên con bé này cũng thật mới mẻ. Công chúa Phượng? Thái tử Long? Tên hay!
"Đúng vậy. Nhìn thế nào, cũng thấy chú rất giống Thái tử Long! Nếu thái tử Long nhận chú làm cha, nhất định sẽ không bị tên oắt con kia bắt nạt." công chúa Phượng len lén nhìn Đường Long, sau đó tiếp tục nói nhỏ bên tai Đường Thương Long.
Nghe giọng điệu con bé, nó không có cha? Bởi vì không có cha, nên bị con người khác bắt nạt sao? Đứa bé đáng yêu như vậy bị người ta bắt nạt, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đau lòng. chân mày Đường Long hơi cau lại. Tim của anh, cũng co quắp theo.
← Ch. 093 | Ch. 095 → |