Nếu không thì thế nào
← Ch.132 | Ch.134 → |
Viêm Kinh Vũ mở miệng ngăn cản, hoàn toàn là từ bản năng, mặc dù anh ta không để ý sống chết của thuộc hạ, nhưng sẽ không trơ mắt nhìn thuộc hạ chết ở trước mặt của mình, nếu không về sau ai còn dám bán mạng vì anh ta? Nhưng lời vừa ra khỏi miệng anh ta lại hối hận, chính bản thân anh ta nói hai người này chính là hung thủ, Trình Du Nhiên giết bọn họ là hợp tình hợp lý, mình căn bản không có lý do gì để phản bác, trong lúc nhất thời, sắc mặt của anh ta trở nên khó coi.
Trình Du Nhiên cười lạnh trong lòng, này Viêm Kinh Vũ cũng là tự chuốc phiền, anh ta sử dụng thuộc hạ của mình tới giả mạo sát thủ, mặc dù tránh khỏi một chút ngoài ý muốn không đáng, nhưng cũng kéo anh ta vào bên trong, nếu anh ta muốn gây chuyện, cô cũng sẽ không khách khí, trước tiênbức tử hai người này rồi nói.
Trình Du Nhiên nhíu mày, tiếp tục nói: "Thất thiếu gia bắt được hai hung thủ giết người giúp nhà họ Mộ chúng tôi, trên dưới nhà họ Mộ vô cùng cảm kích, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, hôm nay là tang lễ của em trai tôi, dĩ nhiên vừa lúc giết bọn họ để tế linh hồn em tôi."
Mọi người đang ngồi đồng thời trợn trắng mắt, người phụ nữ này nói dối cũng không cần viết nháp, mới vừa rồi còn có dáng vẻ tới gây rối, hiện tại lại là em trai? Cũng không thấy người chị này đi lên nhìn thi thể em trai một cái.
Mặc dù Viêm Kinh Vũ không nho nhã như Viêm Hạo Thừa, khí phách như Viêm Dạ Tước, nhưng cũng có sức quyến rũ cuồng dã, cũng có lực hút đối với mấy quý phụ nhân cả ngày không có việc gì làm, một quý phụ nhân tương đối tốt với Vạn Tuyết Cầm đột nhiên không nhịn được nói: "Thất thiếu gia cũng là tốt tính, nếu hai người này là hung thủ giết người, nên giao cho cảnh sát xử lý mới đúng."
Trình Du Nhiên bật cười khì khì, quý phụ nhân này thật sự quá cực phẩm luôn chứ lị, chẳng lẽ cô ta không biết kẻ đang đứng trước mặt mình chính là con em Hắc bang lớn nhất trên thế giới, bảo anh ta giao người cho cảnh sát, chuyện thế mà cô ta cũng nghĩ ra được.
Vạn Tuyết Cầm thầm mắng một tiếng ngu ngốc, sớm biết những người này không dùng được, chẳng những không giúp được gì còn càng thêm phiền, trong lòng cũng có chút tức giận đối với Viêm Kinh Vũ, nếu như không phải là anh ta tự làm chủ, cũng sẽ không trở nên phải đâm lao thì phải theo lao như hiện tại.
Chú Trung vẫn ngồi ở góc tường mở miệng van xin: "Tiểu thư, có thể nhường cơ hội này cho tôi hay không, hai tên súc sinh này giết chết thiếu gia, tôi muốn báo thù cho thiếu gia." Nói xong, lắc lư thân thể muốn đứng lên, nhưng lúc trước ông té xỉu qua lại lâu chưa ăn cái gì, nào còn có hơi sức đứng lên.
Lúc này, dì Trương rốt cuộc không nhịn được, vội mở miệng nói: "Thiếu gia là ruột thịt máu mủ của phu nhân, xử trí như thế nào nên do phu nhân quyết định."
Vạn Tuyết Cầm cũng biết, tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ bà ta không bằng một quản gia già, đây căn bản không phải là biểu hiện của một người mẹ nên có, hung ác trợn mắt nhìn Viêm Kinh Vũ một cái, sau móc súng lục để ngang hông ra, tràn đầy sát ý nói: "Không tệ, muốn giết cũng phải do chính tôi làm."
Cảm nhận được sát ý truyền tới từ trên người Vạn Tuyết Cầm, hai diễn viên tạm thời kia bỗng sợ hết hồn, không phải thiếu gia nói chỉ cần hai người bọn họ tùy tiện biểu hiện một chút sẽ bảo người dẫn đi ư, sao hiện tại biến thành bắn chết?
Vừa muốn xoay đầu về phía Viêm Kinh Vũ, Vạn Tuyết Cầm bóp cò không chút khách khí, mặc dù bà ta chưa từng giết người, nhưng đã từng học bắn súng, khoảng cách gần như thế muốn bắn trúng hai người là chuyện rất dễ dàng.
Pằng pằng, hai tiếng súng liên tục vang lên, hai người một bị bắn trúng ngực, một bắn vào bụng, đều là gương mặt khó có thể tin, ngay sau đó đạn liên tiếp bay tới, máu tươi cuồn cuộn chảy ra sàn nhà. Hai người ngay cả cơ hội gào thét cũng không có, trực tiếp té xuống đất, bốn con mắt mở thật to nhìn phía Viêm Kinh Vũ.
Từ phương hướng Trình Du Nhiên nhìn, giờ phút này vẻ mặt Vạn Tuyết Cầm có chút dọa người, tựa như thật sự có thâm thù đại hận cùng hai người này, nhưng cô biết, đoán chừng Vạn Tuyết Cầm tưởng tượng hai người này thành cô, hai kẻ đáng thương, chỉ có thể ở trong lòng mặc niệm vì bọn họ.
Mặc dù người chết, nhưng người ngồi trong chỗ này có ai chưa từng thấy qua, càng không cần phải nói tới mấy gia tộc lớn, cho nên tiếng súng của Vạn Tuyết Cầm cũng không đưa tới phản ứng gì, rất nhanh có mấy người đi lên muốn xử lý thi thể.
Đều là Trình Du Nhiên đáng chết! Sắc mặt Viêm Kinh Vũ tái xanh, vốn còn muốn mượn cơ hội chèn ép Trình Du Nhiên một lần, hiện tại chẳng những chuyện không thành, ngược lại khiến hai thuộc hạ bắn chết ngay trước mắt anh ta, đây quả thực là đang tát vào mặt anh ta, cắn răng, đem lửa giận trong lồng ngực ép bình thường lại, thù này sớm muộn gì anh ta cũng sẽ báo, nhưng cũng không phải là bây giờ.
"Thật đúng là trùng hợp, không ngờ Vũ thiếu gia bắt được hung thủ giết người." Văn Long là người của Viêm Dạ Tước, anh ta gọi Viêm Kinh Vũ là Vũ thiếu gia, mà không phải giống như người khác gọi là Thất thiếu gia, chỉ nghe anh ta sâu kín nói: "Nhưng mà hình như lão đại chúng tôi chộp được một người, bọn họ cũng thừa nhận là hung thủ giết chết Mộ Quân Nhiên."
Uy danh của Viêm Dạ Tước quả nhiên không tầm thường, vừa nghe Văn Long nhắc tới lão đại của mình, mọi người nhất thời tập trung tinh thần, ngay từ lúc vào cửa Morgan vẫn híp mắt chờ người nói chuyện mấy gia tộc lớn cũng đồng thời đưa mắt quay đầu sang, đối với Viêm Dạ Tước, không người nào dám không coi trọng.
Lúc này Trình Du Nhiên muốn cười phá lên, trước kia thật đúng là không phát hiện, người này thế nhưng một bụng đầy ý nghĩ xấu, hung thủ thật sự rõ ràng đang ở trong tay anh ta, ngược lại chờ Vạn Tuyết Cầm bắn chết thuộc hạ của Viêm Kinh Vũ mới nói, đoán chừng bây giờ nét mặt Viêm Kinh Vũ khẳng định vô cùng đặc sắc.
Quả nhiên, gò má nhìn lên, mặt Viêm Kinh Vũ gần như bị chọc giận tím, tay phải hơi run rẩy, hiển nhiên là hận không thể rút súng tới bắn Văn Long một phát chết toi.
Cậu nhóc ngoan, rất có tiền đồ, len lén giơ ngón tay cái lên hướng Văn Long, lúc này cô đột nhiên phát lên, hình như cô cũng không biết chuyện người bị bắt, hơn nữa mới vừa rồi Văn Long còn nhắc tới Viêm Dạ Tước, chẳng lẽ anh cũng tới?
Dường như lần này lại là cô len lén chạy đến? Nghĩ đến vấn đề này, Trình Du Nhiên nhất thời bị sợ đến khẽ run rẩy, mắt chuyển động nhìn khắp mọi nơi, suy nghĩ có phải nên thừa dịp Viêm Dạ Tước còn chưa xuất hiện mà len lén rời đi hay không, cô vô cùng quen thuộc biệt thự nhà họ Mộ, nhưng mà điều này cũng chỉ có thể tưởng tượng, chung quy là mình chạy không khỏi bàn tay của anh, xem ra lại phải tiếp nhận trừng phạt.
Sắc mặt chị dâu lúc trắng lúc đó, làm sao có thể tránh được ánh mắt của Văn Long, trong lòng càng thêm phục sát đất đối với lão đại, lúc người còn chưa có xuất hiện, chị dâu cũng đã đàng hoàng hơn.
Cặp mắt hung ác nhìn chằm chằm Văn Long, Viêm Kinh Vũ lạnh lùng nói: "Cậu không phải chỉ là con chó của nhà họ Viêm thôi sao, nơi này nào đến phần cậu nói."
Đối với vũ nhục của Viêm Kinh Vũ, Văn Long lơ đễnh, cười lạnh một tiếng nói: "Văn Long là ai không cần Vũ thiếu gia tới phán xét, chỉ là giọng điệu của Vũ thiếu gia thật lớn, tôi là phụng lệnh lão đại đưa người tới, Vũ thiếu gia cũng muốn quản lý?" Anh ta cũng không tin, lúc này Viêm Kinh Vũ dám trắng trợn đối kháng với lão đại.
Viêm Kinh Vũ hừ lạnh một tiếng không ngăn trở nữa, dù sao Cory đã bị anh ta giấu đi, anh ta thật sự muốn xem Viêm Dạ Tước muốn giở trò gì.
Rất nhanh, hung thủ theo lời Văn Long bị dẫn lên, người tới có bề ngoài tốt hơn nhiều so với hai người trước, ít nhất quần áo xem ra sạch bóng, một đôi mắt màu xanh thẫm không dám ngẩng đầu nhìn người, trên cánh tay trói dây dày đặc, không thấy rõ vết thương.
"Cory?" Viêm Kinh Vũ khó có thể tin nhìn thuộc hạ bị hai người áp lên, trong lòng nhất thời cả kinh, không phải mình đã dặn dò cậu đi châu Úc tránh nạn ư, làm sao sẽ bị người của Viêm Dạ Tước bắt được, chẳng lẽ cậu ta phản bội mình?
Theo bản năng, tay phải của Viêm Kinh Vũ chạm vào súng lục bên hông.
"Xem ra Vũ thiếu gia biết người này." Văn Long cười cười, không biến sắc ngăn giữa Viêm Kinh Vũ và Cory, tránh cho anh ta đột nhiên hạ sát thủ, đồng thời mở miệng nói: "Đây chính là hung thủ lão đại phái người bắt được."
"Văn Long, là ai cho cậu lá gan lớn thế hả, dù là Viêm Dạ Tước, cũng không dám tự mình bắt người của tôi, lập tức thả cậu ta ra cho tôi, nếu không tôi --" Gương mặt Viêm Kinh Vũ tức giận, lần này trong lòng anh ta hoàn toàn luống cuống, không ngờ Viêm Dạ Tước có năng lượng lớn như vậy, ngay cả Cory cũng có thể tìm được.
"Nếu không cậu sẽ thế nào?" Một giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài truyền đến, nhất thời khiến trong phòng khách trở nên yên tĩnh, không có bất kỳ người nào dám nói chuyện nữa, cái giọng nói này, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng bọn họ.
Trình Du Nhiên nhếch nhếch miệng, mặt cười khổ, không ngờ nói đến là đến, bây giờ cô còn chưa có chuẩn bị xong đâu đấy, nhìn về cửa, mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng, bước nhanh đi vào, bên cạnh Đan Hùng và An Nhẫn theo sát, chỉ là không biết Bôn Lang và Phi Ưng chạy đi đâu, còn có Tiểu Nặc, cũng không thấy bóng dáng, vài ngày không gặp, cũng không biết cu cậu mập lên hay gầy đi.
Một ánh lạnh đột nhiên bắn qua, Trình Du Nhiên cảm thấy da đầu tê dại, vội cúi đầu xuống, hơn nữa tưởng tượng cô tự chủ trương, nhưng cũng là có nguyên nhân, hơn nữa nói chào hỏi trước, cũng không thể coi như là hoàn toàn chạy trốn, đúng, nếu không phải chạy trốn, tại sao cô phải sợ anh?
Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên ngẩng đầu lên, con mắt sáng ngời nhìn về phía nguồn gốc ánh lạnh, không chút khách khí nhìn nhau, vẫn không quên nhíu lông mày hướng Viêm Dạ Tước.
"Tước, cậu quả nhiên đến." Viêm Hạo Thừa khẽ mỉm cười, ưu nhã đứng dậy, anh ta đã sớm biết Viêm Dạ Tước nhất định sẽ đến, cho nên mới lựa chọn đưa thi thể Mộ Quân Nhiên về, bởi vì theo ý anh ta, Viêm Kinh Vũ phải thua là không thể nghi ngờ, anh ta muốn mượn tay Viêm Dạ Tước, để cho người ta thấy được kết quả của việc phản bội anh ta.
"Đúng vậy, Tước, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy." Morgan chống cái gậy mỉm cười nói, ngay sau đó Lâm, Lãnh Triệt mấy người nữa cũng đồng thời đứng dậy, cùng chào hỏi Viêm Dạ Tước.
Lúc này, mọi người mới ý thức được, không trách được hoàn cảnh như vậy lại có khả năng hấp dẫn mấy gia tộc lớn, hóa ra bọn họ đều biết vị lão đại này sẽ đến, chẳng lẽ bọn họ đã thương lượng xong?
Mấy gia tộc nhỏ đã bị Viêm Kinh Vũ thuyết phục nhìn lẫn nhau một cái, đều thấy vẻ mặt sợ hãi từ trong mắt đối phương, Viêm Dạ Tước kinh khủng cũng không phải là những người khác có thể vượt qua, hơn nữa lời đồn đãi về nhà họ Viêm bọn họ nghe được nhiều nhất chính là Viêm Dạ Tước, về phần Viêm Hạo Thừa, Viêm Kinh Vũ những người này bọn họ chỉ biết là con em nhà họ Viêm mà thôi, hiện tại chọc phải người sát thần này, gia tộc của bọn họ sợ rằng không tránh thoát.
Thu hồi "thâm tình nhìn thẳng vào mắt" với Trình Du Nhiên, Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Viêm Kinh Vũ, nếu không thì chú định thế nào?"
← Ch. 132 | Ch. 134 → |