← Ch.08 | Ch.10 → |
Sau khi đến ga, Diệu Diệu nhanh chân ra cổng đứng chờ taxi.
Dù sao sau khi thất tình cô cũng không cần phải để ý xem người khác đánh giá mình thế nào nữa.
Ánh mắt cô lúc này vừa sưng vừa đỏ trông rất đáng sợ, nhưng cô nói được là làm được, một khi đã đến Thượng Hải thì quyết không rơi nước mắt vì bất cứ kẻ nào nữa.
Cách đó không xa, Bạch Lập Nhân cũng đang đứng chờ xe như cô.
Anh không có nhiều hành lý như Diệu Diệu, đi taxi chỉ vì anh không chịu được cảnh chen chúc trên xe bus mà thôi.
Tàu vừa đến ga nên cũng có rất nhiều hành khách cùng đứng chờ xe, Diệu Diệu đành đến chỗ Bạch Lập Nhân đang đứng, mở miệng hỏi: "Bạn học Bạch, chúng ta đi chung xe đi." Một công đôi việc, vừa có thể tiết kiệm tiền, vừa có thể giảm bớt lượng xe lưu thông trên đường, hơn nữa cô nghĩ mình trả tiền taxi, coi như trả tiền hộp cơm khi nãy anh mua.
"Không cần." Bạch Lập Nhân thản nhiên liếc cô một cái rồi lạnh lùng quay đi, tiếp tục chờ xe.
Anh không thích tiếp xúc nhiều với loại học sinh nữ như cô.
Cho dù khi ở trên tàu anh từng nghĩ Liêu Diệu Trăn thực ra cũng là một người dễ chịu.
Bị thái độ của anh làm cho xấu hổ, cô cũng hơi tức giận: "Bạn học Bạch, tôi nghĩ cậu rất rất nên đọc một quyển sách nổi tiếng!"
Anh lạnh lùng quay đầu lại nhìn.
"Kiêu hãnh và định kiến!"* Diệu Diệu nói.
Hửm? Anh nhíu mày.
Anh không cần tình yêu, đặc biệt là đối với dạng "hồng nhan họa thủy" như cô.
Nhưng Diệu Diệu lại nói: "Chúng ta còn trẻ, không cần miễn cưỡng bản thân bắt tay thân thiện với người mình ghét, mọi người đều có tự do của riêng mình. Nhưng kiêu ngạo và tự phụ có thể đem đến cho tuổi trẻ điều gì chứ? Vừa ra xã hội, nếu muốn được sống yên ổn, hai thứ đó chắc chắn sẽ trở thành chướng ngại vật, điều này chẳng nhẽ cậu không biết?"
Nói xong, Diệu Diệu giận đùng đùng kéo hành lý ra chỗ khác.
Bạch Lập Nhân kinh ngạc nhìn theo cô, không thể tin những lời này lại phát ra từ miệng của cô nàng mà mình vẫn cho là ngu ngốc ấy.
Ánh mắt anh bỗng chốc trở nên phức tạp.
Cảnh tượng chói mắt ở sân bay bỗng dưng xoẹt qua trong đầu Bạch Lập Nhân, cảnh Tiết Khiêm Quân khiêm tốn lễ độ chào tạm biệt từng người một ngày hôm đó.
Người phụ nữ kia trước đây từng dắt theo con mình hèn mọn đứng trước mặt anh và mẹ khẳng định không cần "người đó" chịu trách nhiệm, sau này bỗng nhiên trở thành "người một nhà" với bọn họ, rồi từng bước từng bước ăn mòn hạnh phúc gia đình anh, ngay cả mẹ cho dù là vợ hợp pháp địa vị cũng không bằng bà ta, cuối cùng bà ta còn hy vọng có được một thân phận thích hợp, thay cha anh sinh hai đứa trẻ.
Trong suốt cuộc tranh giành đó, Tiết Khiêm Quân đóng vai gì? Hắn tỏ ra ngoan ngoãn nhu thuận, vô cùng xuất sắc nổi trội, khiến cha anh hết lời khen ngợi, khiến ông cảm thấy đó chính là điều kiện tiên quyết để "chứng minh" rằng hắn cũng đủ khả năng để kế thừa sự nghiệp.
Mà anh thua hắn ở điểm nào? Anh thua bởi từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, bản tính đó khiến người khác cảm thấy không thoải mái!
Đúng lúc này, một chiếc xe taxi đỗ trước mặt Liêu Diệu Trăn, thấy cô mở cửa xe, Bạch Lập Nhân liền nhanh chóng bước qua, khuôn mặt hơi mất tự nhiên đề nghị: "Bạn học...vậy...cùng đi đi!"
Diệu Diệu nghĩ: đúng là đồ kì lạ.
....
Từ đó về sau, bắt đầu từ năm thứ hai đại học, Bạch Lập Nhân đột nhiên "đổi tính đổi nết", trở nên vô cùng năng nổ.
Anh tham gia rất nhiều tổ chức đoàn đội và câu lạc bộ, ngay cả các buổi diễn thuyết, các cuộc thi hùng biện lớn nhỏ cũng không hề bỏ qua, nhiều bản kế hoạch hoạt động của trường cũng đều do Bạch Lập Nhân một tay viết nên.
Dần dần, anh được rất nhiều người công nhận và khen ngợi, bạn bè ngày càng nhiều, mọi người từ nhận xét anh là một người "lạnh lùng kiêu ngạo", nay đều chuyển thành "năng động dễ gần", vô cùng thân thiện.
Mỗi một câu đều như thiên lôi giáng thẳng vào mặt Diệu Diệu, trong mắt cô, tên đó hẳn cũng giống mình, bị thất tình kích thích đến cả học kì cũng không vực dậy nổi.
Chẳng qua biểu hiện của anh ta có vẻ không giống người bình thường.
Nhưng cũng nhờ thế mà toàn bộ phòng cô được thơm lây.
Học kì đó, Ninh Ninh đột nhiên bị cơn gió mang tên "chân tình" tập kích, sau trận "anh hùng cứu mỹ nhân" lần nọ, cô nàng liền oanh liệt theo đuổi Bạch Lập Nhân, bắn tim toàn trường.
Vì vậy cuộc truy đuổi vang danh toàn trường của cô gái bị đứt dây thần kinh xấu hổ, chính thức bắt đầu.
Nếu là Bạch Lập Nhân của trước đây, nhất định sẽ cười nhạt, nhưng Bạch Lập Nhân bây giờ đã khác, tuy vẫn mang bộ dạng lịch sự xa cách, nhưng lại "hiền lành" nhỏ nhẹ với Ninh Ninh: "Bạn gì đó à, ngại quá, xin cậu đừng dựa sát như vậy, mũi tôi rất nhạy cảm."
Ý là, Ninh Ninh xịt nước hoa quá nồng.
OK! Vì "chân tình", không dùng nước hoa? Chuyện nhỏ!
Ninh Ninh nén nước mắt ném đi chai nước hoa yêu quý.
Nhưng...mấy ngày sau, vấn đề nhanh chóng nảy sinh.
"Bạn à? Cậu mấy ngày rồi không tắm sao?" Bạch Lập Nhân nhăn mặt, phun ra một câu khiến mặt mũi Ninh Ninh trở nên xanh mét.
Hôm đó sau khi cơm nước xong xuôi, thấy Diệu Diệu và hai người kia ôm chậu chuẩn bị đi tắm, Ninh Ninh liền hoang mang rối loạn thét gào: "Chị em! Chị em! Cùng nhau tắm!"
Về sau cũng không biết là người nào nhìn Ninh Ninh không thuận mắt, không có gì làm thì đi nói xấu cô nàng, ngặt cái hắn lại là bạn của Bạch Lập Nhân nên cứ thì thào vào tai anh: "Cái cô Ninh Ninh gì đó không bao giờ chịu giặt quần lót cả, nghe bọn con gái bảo mấy thứ đó đều do Liêu Diệu Trăn vì chịu hết nổi mới đem đi giặt hộ."
Lúc ấy Bạch Lập Nhân đang ăn cơm, suýt nữa bị sặc.
Từ đấy về sau, mỗi lần gặp Diệu Diệu và Ninh Ninh, ánh mắt Bạch Lập Nhân đều trở nên rất quái dị.
Ninh Ninh không biết từ đâu mà hay tin, bị kích thích đến khóc rống một hồi, từ đó rút ra kinh nghiệm xương máu.
Vì thế...
Những ngày tháng tốt đẹp ở kí túc xá cuối cùng cũng ló dạng, từ nay về sau cuộc sống bắt đầu trở nên thanh khiết sảng khoái rồi.
Hiểu Vũ và Hạ Thiên bắt đầu thấy thật ra tên Bạch Lập Nhân đó cũng không đến mức đáng ghét lắm, còn Diệu Diệu vốn bị Ninh Ninh độc chết thì...khỏi phải nói.
Chuyện thứ hai là, Hiểu Vũ và Tiểu Vĩ đang hẹn hò.
Tiểu Vĩ cùng phòng với Bạch Lập Nhân, vì vậy "hai nhà" thỉnh thoảng cũng tụ tập lại một chỗ, quan hệ cũng dần dần được cải thiện, nhất là Bạch Lập Nhân và Diệu Diệu, hiềm khích trước đây coi như được xóa bỏ.
*: Kiêu hãnh và định kiến: là tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn Anh Jane Austen. Tiểu thuyết được viết từ năm 1796 đến năm 1797 và xuất bản năm 1813.
Câu chuyện nói về tình yêu và hôn nhân của tầng lớp quý tộc nhỏ tại Anh vào đầu thế kỷ 19. Nhân vật chính là Elizabeth BeNinh Ninhet, một cô gái 20 tuổi xuất thân trong một gia đình trung lưu. Nội dung chính kể về sự đối đầu và sau này phát triển thành tình yêu giữa Elizabeth và Fitzwilliam Darcy, thuộc tầng lớp địa chủ. Tựa truyện nói về sự kiêu hãnh và các định kiến của nhân vật này đối với nhân vật kia. (Béo: như kiểu truyện này vậy)
*****
Ngày 13/7 âm lịch là sinh nhật của Diệu Diệu.
A Vu sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, thừa lúc mẹ Diệu Diệu đang chuẩn bị bữa ăn thì chuồn êm ra ngoài đến tìm chị Diệu Diệu chơi đùa.
Tháng bảy hàng năm, không khí nơi nơi đều rất u ám, đây chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất, thản nhiên nhất của đám quỷ con.
A Vu không tìm Diệu Diệu ngay mà đi xung quanh vui đùa, đi tới đi lui thế nào lại bị lạc đường, đến khu vực dành cho các đôi tình nhân.
Nó thấy nơi này có rất nhiều cặp đôi, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, A Vu ở trước mặt bọn họ hết ngồi rồi lại đi, cho dù làm bao nhiêu mặt quỷ bọn họ cũng không hề nhìn thấy.
Đương nhiên, mẹ Diệu Diệu vì có thể thông linh mới nhìn thấy nó được, còn chị Diệu Diệu thì có bí mật riêng, mắt trái của chị không giống với người bình thường, có thể nhìn thấy quỷ.
A Vu đi tới đi lui, đi đến phát mệt cũng không tìm được ai để trò chuyện. Nó là hồn ma không thể đầu thai, mẹ Triệu phải sử dụng thuật câu hồn Mao Sơn đại pháp mới có thể khiến hồn phách của nó nhập vào cái này cái kia mà tồn tại.
Chẳng qua nó rất cô đơn, vì nó không có bạn bè.
Từ sau khi chị Diệu Diệu rời đi, căn bản ngày nào cũng chỉ ngủ với ngủ, chỉ đến khi nào mẹ Diệu Diệu cần đến nó, mới niệm phù chú để đánh thức.
A Vu rất ngoan, nó luôn nghe lời, tuyệt đối không bao giờ cò kè mặc cả với mẹ Diệu Diệu, nhưng chuyện mà mẹ Diệu Diệu đồng ý với nó, chậm chạp mãi vẫn chưa thực hiện được.
Nhìn mọi người có đôi có cặp, A Vu cảm thấy thật buồn tẻ.
Nó cũng muốn tìm cho mình một cô dâu nhỏ, một người bạn.
Đột nhiên, A Vu cảm giác từ trường quanh mình rất dị thường, nó liếc mắt nhìn qua bờ hồ thì phát hiện có âm khí rất mạnh tỏa ra từ nơi đó.
Có đồng loại! Có đồng loại!
Cũng là một oan hồn chưa được đầu thai!
A Vu cực kì vui vẻ chạy qua.
Nhưng khi đến gần lại cực kì thất vọng.
Bên cạnh hồ là một cô gái còn rất trẻ, thoạt nhìn hình như cùng tuổi với chị Diệu Diệu, nó và cô ấy một lớn một nhỏ, hoàn toàn không "xứng đôi" chút nào.
Nhưng cô gái đó quả thực rất đẹp, A Vu chớp chớp mắt, hy vọng cô ấy có thể châm chước một chút, theo nó về nhà.
Cảm giác được "đồng loại", cô gái liền quay đầu nhìn người mới đến.
A Vu rụt đầu cố lấy dũng khí, đang định tiến tới hỏi xem cô ấy có thể nhỏ lại một chút hay không.
Bỗng nhiên cô ta trừng mắt, hốc mắt nứt ra, đôi mắt trắng đen rõ ràng lòi hẳn ra ngoài, môi đỏ như máu toác tận đến mang tai, khuôn mặt trắng toát trở nên vô cùng dữ tợn.
Hic.
"A A A, quỷ!!!" A Vu bị hù đến suýt ngất, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Là ác quỷ! Là ác quỷ mang oán khí rất nặng!
Cô gái hít sâu một hơi, A Vu càng chạy càng chậm, phía sau như có một lực hút hút nó trở lại.
"Chị, chị Diệu Diệu!!!" Nó thảm thiết kêu.
...
A Vu dường như đang khóc.
Diệu Diệu đang chuẩn bị chăn màn đi ngủ sớm, đột nhiên nổi da gà.
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến chuông gió bên giường kêu "đinh đang đinh đang".
Ninh Ninh đang lau chân, lau xong còn không quên nâng chân gác lên giường Diệu Diệu, một phát đá lá bùa hộ mệnh sang một bên, khiến nó rơi lung tung trên giường, cô thỏa mãn ngắm nghía chân mình, chỉ thiếu điều chưa đem nó so sánh với ánh trăng nữa thôi.
"Diệu Diệu, hôm nay sinh nhật mày đúng không?" Hạ Thiên hỏi.
"Ừ." Diệu Diệu bất an.
"Thật hả! Để tao gọi cho Hiểu Vũ bảo nó về sớm một chút, chúng ta mời thêm mấy người nữa đến tổ chức sinh nhật cho mày!" Hạ Thiên nói là làm, lập tức lấy di động.
"Nếu muốn tổ chức vậy mời đông đông chút đi, nhớ rủ cả đám trong phòng Tiểu Vĩ nữa nha!" Ninh Ninh mắt sáng rỡ, không chịu bỏ qua bất cứ cơ hội nào, thu chân vứt bùa hộ mệnh sang một bên, vừa đi vừa không ngừng lải nhải "nhớ mời cả phòng nhé."
Hạ Thiên trợn trắng mắt, bất quá nể mặt Ninh Ninh háo sắc kia một năm qua vô cùng "sạch sẽ", cũng không thèm so đo.
"Chị, chị...có quỷ, cứu A Vu, A Vu sợ quỷ! A Vu sợ quỷ!"
Diệu Diệu vẫn loáng thoáng nghe tiếng A Vu khóc lóc kêu cứu.
Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được cảnh A Vu toàn thân ướt sũng ở bờ hồ gần trường, trên lưng nó có một bóng đen bao phủ, đang rục rịch làm gì đó, giống như chuẩn bị kéo nó xuống hồ.
Là quỷ lớn ăn quỷ nhỏ!
Cô hốt hoảng.
Khi mới vào trường, cô từng được nghe mọi người kể về một truyền thuyết, rằng ở hồ nước gần trường từng có người chết.
N năm trước có một cô gái tự tử vì tình.
Những hồn phách vì tự tử mà chết ở địa phủ vô cùng bị xem thường, phải nói là cực kì thê thảm, không những không được đầu thai, mà còn phải chịu sự phỉ nhổ của người khác, loại hồn phách này thường chất chứa oán hận rất sâu, khi có cơ hội nhất định sẽ bỏ chạy đến những chỗ có tai nạn, ăn mất vài "thứ" cho hả dạ, đến khi nào bị đầu trâu mặt ngựa bắt trở về mới thôi.
Cho nên bình thường cô không bao giờ dám chạy lung tung, cho dù phải đi đường vòng cũng cố tránh đi qua cái hồ đó.
"Diệu Diệu, mày đi đâu vậy, không định tổ chức sinh nhật à??" Hạ Thiên í ới kêu.
Đã gọi điện rồi mà còn!
"Hiểu Vũ, hôm này là sinh nhật Diệu Diệu đó, tao mặc kệ! Mày rủ cả Tiểu Vĩ đi!" Từ nãy đến giờ có người ngồi bên cạnh cô không ngừng nháy mắt, Hạ Thiên đành tức giận nói: "Mà mày làm thế nào lôi được cả Bạch Lập Nhân đến thì làm, có đứa như hổ đói ngồi bên cạnh tao đây này!"
Diệu Diệu cũng nhát gan như mấy nữ sinh bình thường, vừa nhìn thấy quỷ thì chân tay bủn rủn.
Lúc A Vu mới đến, cô cũng sợ đến mức không dám ló mặt ra khỏi phòng, nhưng nhiều năm trôi qua, cô cũng xem nó như em trai mình mà đối xử.
Diệu Diệu cấp tốc chạy đến ven hồ, không quên đeo bùa hộ mệnh mẹ đưa lên cổ.
*****
Diệu Diệu vì sinh vào tháng bảy nên cơ thể thuộc dạng khí âm, rất dễ thu hút mấy thứ "này nọ".
Trước đây cô còn ngu ngơ không rõ lắm vì sao cứ đến tháng bảy, chung quanh mình liền xuất hiện rất nhiều mấy thứ "này nọ" bay qua bay lại.
Đến khi trưởng thành mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra do mình có một bên mắt rất đặc biệt.
Người thường quả nhiên không biết, đó là may mắn.
Cô chạy vội tới bên hồ, thấy A Vu đang bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Mà sau lưng nó là một oan hồn đang há to cái mồm đầy máu.
Quả nhiên có ác quỷ!
Quỷ cũng có hai loại, một loại chỉ thích bay tới bay lui, còn một loại...tàn ác đến mức luôn tìm đủ mọi cách để "ăn thịt" người.
Hiển nhiên bây giờ cô gặp phải loại thứ hai, là loại cô sợ nhất.
"Thiên linh linh địa linh linh, âm chết, dương về, yêu ma quỷ thần mau lui tán!" Diệu Diệu run run giơ bùa hộ mệnh ra, hô to chú ngữ.
Bùa hộ mệnh của cô do mẹ có thêm vào đó chú ngữ rất mạnh nên yêu ma quỷ quái bình thường không dám đến gần.
Dù gì nhà cô cũng làm nghề này, mưa dầm thấm đất, cô cũng có thể học được mấy chiêu.
Một tia sáng bắn ra đánh về phía ác quỷ kia, khiến tà khí bị dọa phải lùi lại vài bước.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Diệu mỉm cười.
Rắc! Rắc!
Việc lạ đột nhiên xảy ra.
Linh phù trong tay cô giống như đèn đường chớp tắt chớp tắt, ánh sáng chập chờn lúc sáng lúc tối.
Rồi dần dần tắt hẳn.
Chung quanh khôi phục một mảnh u ám, tháng bảy âm lịch, đương lúc thời tiết nóng nực lại trở nên lạnh đến thấu xương.
Diệu diệu cứng họng.
Trời ạ, sao lại thế này? Không để người khác sống sao! Linh phù cũng có hạn sử dụng á???
"A Vu, tỉnh! Tỉnh mau!" Diệu Diệu liều mạng lay A Vu.
Nhưng A Vu ướt sũng, lay kiểu gì cũng không tỉnh được.
Hồn phách một khi đã dính nước có nghĩa từ trường bảo vệ rất yếu, thậm chí còn biến mất.
Con quỷ khi nãy bị cô dọa đến mức đứng im bất động, vì tia sáng biến mất mà trở nên hưng phấn, tiếp tục bò về phía này.
Trong khi Diệu Diệu đang sốt ruột lay tỉnh A Vu, nó liền nhân cơ hội phun ra một cỗ khí mạnh mẽ thẳng hướng Diệu Diệu mà đánh.
Cô choáng váng.
Ảo giác bắt đầu xuất hiện, một đám yêu ma giống hệt nhau đồng loạt đánh về hướng Diệu Diệu, tiếng cười the thé ngày một gần, tiếng gió cũng như những mũi tên sắc nhọn bắn thẳng vào mặt cô.
Khí lạnh tản ra chung quanh cô.
Thân thể Diệu Diệu giống như mất đi khống chế, ngã mạnh trên mặt đất.
Tay chân cô không thể nhúc nhích, lồng ngực mỗi một lần hô hấp đều rất khó khăn.
Oan hồn kia nhẹ nhàng lại gần, đôi môi đỏ như máu rộng đến tận mang tai của cô ta mở ra, ra sức hút.
Diệu Diệu cảm thấy toàn thân đau như kim chích, lục phủ ngũ tạng như bị người khác cắn nuốt.
Oan hồn kia sớm đã đem ba hồn bảy vía của Diệu Diệu hút vào bụng.
Những người có tính cách ngay thẳng như cô hồn phách cũng rất sạch sẽ, mùi vị rất tinh khiết, khiến đám yêu ma quỷ quái vô cùng lưu luyến bay tới bay lui, một khi đã có thể chạm vào liền nổi lòng tham, một đôi tay khô héo tóm lấy Diệu Diệu, kéo cô xuống lòng đất âm u lạnh lẽo.
Xung quanh nồng nặc mùi máu tươi.
Cô thấy thân thể A Vu chậm rãi biến mất.
Tốt lắm, cô cuối cùng cũng kéo dài thời gian thành công, mẹ rốt cuộc cũng phát hiện A Vu mất tích, bắt đầu thi pháp chiêu quỷ.
Nhưng...
Hoàng tuyền, âm dương, cầu Nại Hà, bờ Vong Xuyên...
Đột nhiên, một tiếng ca lạnh lẽo mơ hồ truyền đến tai cô, làm hồn cô trầm luân, muốn tách ra khỏi cơ thể để đến đó, cô sắp sửa đến thế giới kia rồi sao...
Ai cứu cô, ai đó đến cứu cô với?...
...
← Ch. 08 | Ch. 10 → |