Cố tình gây sự
← Ch.119 | Ch.121 → |
"Đến đây, vì cái gì không mang theo em? _
Cô bắt lấy tay anh, lời nói mang theo sự ai oán, bộ dáng nhu nhược khiến nhiều ánh mắt cực kì đồng tình.
Sắc mặt Mộ Diễn âm trầm, kéo cánh tay Tử Ca ra, hai mắt liếc về hướng Sở Luật, "Không có tôi, không phải cô cũng có người đi cùng rồi sao."
Tử Ca đứng thẳng, cô vẫn cầm tay Mộ Diễn nhưng tầm mắt rơi vào trên người Mộ Tình, "Có phải vì cô ta, cho nên anh coi thường tôi? Mộ Diễn, phụ nữ không thể ngoan ngoãn bởi tiền bạc của anh được?"
Mộ Tình khẽ giật mình, thần sắc có chút hờn giận, "Tử Ca, cô nói cái gì, ca ca chỉ mang tôi đi cùng mà thôi".
"Ca ca?" Tử Ca khinh thường, "Cô không biết xấu hổ sao? Gọi là ca ca? Đừng lôi hai từ ca ca ra nói là xong hết mọi chuyện, chỉ là cái vẻ ngoài mà thôi.... ."
"Đủ rồi, chuyện này liên quan gì đến Tình Nhi?" Bên cạnh mọi người đứng rất đông, Thanh âm của anh lại càng lạnh "Hạ Hạ, cô nhất định phải làm loạn ở đây?"
"Làm loạn? Anh cho là tôi đang làm loạn ở đây sao?" Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, ánh mắt mang theo sự bi thương giả dối "Mộ Diễn, tôi không nghĩ muốn làm loạn, là anh biến tôi thành như vậy, tôi quý trọng anh, nhưng anh coi tôi là cái gì?"
Thanh âm xì xào bàn tán vang lên, Tử Ca giống như không nghe thấy, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt
"Tử Ca, cô làm cái gì vậy, ca ca đối với cô rất tốt, cô đừng làm loạn ở đây." Mộ Tình xen mồm, lời của cô ta đậm chất của một tiểu thư có ăn có học.
Trong lòng Tử Ca lạnh lùng cười, mang cái thai ra uy hiếp tôi rời đi bây giờ lại nói thế, thật sự cô là loại người hai mặt.
"Cô trưng bộ dáng này ra cho ai xem? Đừng ở trước mặt tôi giả bộ thánh thiện, ghê tởm" Lời nói của cô càng ngày càng nghiêm trọng, nhất thời sắc mặt Mộ Tình trở nên trắng xanh. Người đàn ông bên cạnh, sự nhẫn nhịn đã lên tới đỉnh.
"Hạ Hạ, từ khi nào cô không phân rõ phải trái rồi hả?"
Trong đám người, ba người trở thành tâm điểm, đàn ông đều sĩ diện, Mộ Diễn cũng không ngoại lệ, Tử Ca lại càng ầm ĩ, "Đúng, tôi không phân rõ phải trái, cái gì cũng đều sai, nếu như vậy, vì cái gì không nuôi dưỡng cô ta đi, trong lòng anh bây giờ cũng đâu có tôi"
Bóng dáng cao lớn của anh khiến người khác không thở nổi, Mộ Tình thấy cô tranh cãi ầm ĩ, trong lòng đã âm thầm đắc ý, phải đi trước một bước, cô ta kéo tay Tử Ca, "Chúng tôi thực không có gì, cô muốn ầm ĩ, cũng nên trở về......"
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị Tử Ca đẩy ngã, dĩ nhiên đây là phát tiết.
"Cô nháo đủ chưa?" Người đàn ông cực kì tức giận rống to.
Tử Ca xoay người, trong lời nói có sự bi ai, "Mộ Diễn, anh nói sẽ tốt với tôi, tôi theo anh, cái gì cũng không có, vì cái gì lúc tôi quyết định sẽ cùng anh làm lại từ đầu, anh lại đối xử với tôi như vậy? Trong lòng anh rõ ràng đã có cô ta, vì cái gì còn tới trêu chọc tôi?"
Ngữ khí như vậy, khiến ai nghe xong trong lòng cũng như bị chà chút giấm, Mộ Diễn nheo hai tròng mắt, "Tử Ca, cô quá tham lam rồi"
"Không phải tôi tham, mà anh chưa từng cho tôi một lần được tham, " Cô thu hồi tầm mắt, khi yêu đàn bà là vậy, thật sự chỉ nhận được toàn khổ đau, "Nếu như không muốn nói đến chuyện tình cảm, anh nghĩ tôi sẽ phải làm như thế nào đây?"
Mâu quang Mộ Diễn như đuốc, nhìn chăm chú khuôn mặt này, chẳng lẽ cuối cùng đàn bà đều trở nên như vậy sao? Truyện được cập nhật nhanh nhất tại
Cho dù là cô, cũng không ngoại lệ.
"Tôi cho cô hưởng thụ cuộc sống xa hoa, cô cho tôi thân thể của cô, Tử Ca, giữa chúng ta vốn là giao dịch, cô quên rồi sao?"
Lời nói của anh, vô tình như con dao đâm vào ngực cô, máu chảy đầm đìa. Tim.... đau quá.
Mộ Tình đỡ cái bàn đứng lại, cô ta chỉ đụng nhẹ một cái, khóe miệng giấu không được nụ cười. Tử Ca đứng ở kia, trong lúc này khí thế của cô vì câu nói của anh mà giảm đi vạn phần, Mộ Diễn nhìn hai mắt cô ảm đạm rũ xuống, đang bình tĩnh đối mắt, anh lại cảm thấy trái tim rút mạnh một phen, loại cảm giác khác thường này, làm anh trở tay không kịp.
Nước mắt dọc theo gò má trợt xuống, nóng cả khuôn mặt, Tử Ca nhịn xuống tiếng khóc, ở trong lòng lần lượt nói, Hạ Tử Ca, đừng dễ dàng kích động, không có gì quan trọng bằng bản thân mình, không cần khóc vì người khác......
Trong lòng tức giận vô hạn Mộ Diễn nhưng khi nhìn thấy nước mắt của cả tất cả đều tan biến, vẫn đang đứng xem trò, đột nhiên Sở Luật đem Tử Ca kéo vào trong lòng, ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, đem mặt cô vùi vào trong bộ ngực của mình ngăn cách rất nhiều tầm mắt, "Mộ thiếu, thật có lỗi, quấy nhiễu hứng thú của mọi người.."
Một câu của hắn, giống như đem cô và hắn hoà vào một, ánh mắt Mộ Diễn híp híp nguy hiểm, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu ở trong ngực Sở Luật, đáy mắt nổi lên một trận gió bão. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại
Bước đi không hề dừng, quay đầu lại một cái cũng không. Mộ Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng của cô từ từ khuất xa, khuôn mặt tuấn tú che kín vẻ nham hiểm, ngay cả Mộ Tình cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Sở Luật không cho cô cơ hội được nói một câu, xả thân đi ra ngoài, Tử Ca cũng không vùng vẫy, mãi đến ra khỏi hội trường, cô mới đẩy Sở Luật ra, lấy khăn tay lau khô những giọt nước, sau khi khóc, đầu có chút lưu thông.
Mộ Diễn, đối với cô đã không còn một chút hi vọng nào.
Nếu như có thể dùng nhiều tâm tư hơn một chút, nếu anh thật sự để ý, có thể nhận ra cô tại sao lại chuyển biến nhanh như vậy. Chỉ là kết quả này, rất tốt, đúng là cô muốn, ít nhất đêm nay cô đã diễn trọn vai.
Ánh mắt cô vẫn sưng đỏ như cũ, trong ánh mắt lại không có sự bi thương. Sở Luật nhìn chằm chằm cô nửa ngày, hắn lấy ra một điếu thuốc, nuốt nhả hồi lâu mới mở miệng hỏi, "Cô diễn trò như vậy làm gì?"
Sở Luật dụi tắt điếu thuốc trong tay, nhẹ cười, "Thật sự chưa có ai khiến Mộ thiếu rớt đài được, cô thật lợi hại."
Tử Ca hít hít cái mũi, cô ngồi trên một chiếc ghế ngoài hội trường, tức giận mở miệng, "Không phải tôi nói anh đừng xen vào chuyện người khác sao?"
"hông phải cô mang thai sao, nếu như phát sinh xung đột......" Hắn giương mắt lướt qua bụng cô, Tử Ca trợn mắt nhìn hắn, qua thật lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của chính mình.
"Nếu anh thật sự muốn giúp tôi, coi như không biết chuyện này đi."
← Ch. 119 | Ch. 121 → |