Truyện:Mạn Mạn Quyến Rũ - Chương 37

Mạn Mạn Quyến Rũ
Trọn bộ 50 chương
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Ôn Mạn không dám kêu thành tiếng, bị anh chơi hai mắt ngấn đầy nước, cánh môi dưới hồng nhuận bị cắn đến trắng bệch, hai mắt vô thần.

Chu Khải vừa dùng sức thúc phạch phạch gậy thịt hung tợn vào trong l-ồ-𝐧 cô, đầu lưỡi còn ngậm lấy núm vú trước n●🌀●ự●𝒸 mà tận tình ⅼ.𝐢.ế.ɱ láp.

Rõ ràng đang trong thời tiết mùa đông giá lạnh, vậy mà cơ thể Ôn Mạn lại 𝐧ó𝐧.🌀 ⓑ.ừ𝓃.ℊ bừng, kể cả làn da lộ trong không khí cũng пón.🌀 𝖗🅰️.ⓝ.

Con chim nhỏ của Ôn Mạn cắn chặt cây hàng khủng, lại còn phải phân tâm quan sát xem có ai tới đây không, chẳng mấy chốc, cô thấy phía xa xa thấp thoáng bóng người đi tới đây.

"Có người...... Ưm.. ư...... Đừng chơi nữa...... Có người tới......" Ôn Mạn thiếu chút nữa thì khóc lên.

Động tác xoa bóp cánh 〽️ô𝖓*ⓖ cô của Chu Khải hơi dừng lại một chút, nhưng cây hàng đang đ_â_𝖒 thọc thì không hề ngừng, cứ cắm trong cơ thể cô quấy đảo, anh ôm sát cô vào п_🌀_ự_𝖈 mình hơn.

"Không sao đâu, em cứ gục trên người anh đừng động đậy, không ai nhìn ra được gì đâu." Chu Khải ⓛ·ï·ế·𝖒 ⓛ𝒾ế·Ⓜ️ hàm trên, ánh mắt sắc bén nhìn bóng người phía xa đang đi tới. Tay cầm đồ hốt rác và chổi, hẳn là cô lao công phụ trách quét dọn.

Bởi vì căng thẳng, ⅼ.ồ.п Ôn Mạn lại co rút càng chặt hơn, cắn chặt tới mức gậy thịt cảm thấy hơi đau.

"Thả lỏng nào." Chu Khải xoa xoa lưng cô.

"Ư.. ưm, không thả lỏng được." Giọng nói của Ôn Mạn cũng nức nở rồi.

Chu Khải cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ có thể nhìn chằm chằm cô lao công chậm rãi đi lại đây. Cảm giác 🎋í-𝐜-ⓗ ✞-𝖍-í-𝒸-𝐡 này làm con c* của anh cũng trướng to thêm không ít.

Nhưng mà, cô lao công cũng không đi qua đây, ở một giao lộ trước mặt, cô ấy rẽ vào một con đường khác.

Nhưng Ôn Mạn không biết, Chu Khải cũng chơi xấu không nói cho cô hay.

"◗â-ⓜ thuỷ của Mạn Mạn càng lúc chảy càng nhiều này." Chu Khải ác liệt đâ_m cô mấy cái, mỹ mãn nghe được tiếng г*ê*𝓃 𝓇*ỉ khó thể kiềm chế bật ra từ môi thơm. Sau đó cô hoảng loạn che miệng lại.

"Đừng...... Đừng nhúc nhích...... Sẽ bị phát hiện......" Ôn Mạn không tự giác ôm chặt lấy anh, dường như cảm thấy cô cách anh càng gần thì sẽ càng an toàn hơn.

Nhưng nào ngờ động tác này lại làm Chu Khải пứп_ɢ hơn, nhíu mi vùi hai bàn tay vào trong áo khoác cô, xoa bóp ⓜô𝐧·ℊ dày bắt đầu chinh chiến: "Không, giờ anh phải động."

Ác liệt chơi xấu như một thằng nhóc.

"A.. á...... a.. a...... A...... Không được...... sẽ bị phát hiện mất ......" Ôn Mạn liều mạng che lại miệng mình, gục trán lên vai thậm chí còn không dám nhìn xem người kia đã đi tới đâu rồi.

Thấy cô bị anh bắt nạt tàn nhẫn quá, Chu Khải động lòng an ủi, 𝒽ô*𝐧 hôn cô: "Người đã đi rồi."

"Thật sao?"

"Thật mà."

Mạn ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh thực sự không có ai mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó phần eo bị giam cầm lại, cây hàng trong động 🦵·ồ·n cô như phát điên mà giã không ngừng.

"A a a...... Sâu quá...... aaaaa...... nhanh quá......" Ôn Mạn chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một luồng ánh sáng trắng, cô ưm ưm kêu lên.

Chu Khải mặc kệ cô, chỉ cảm thấy cái 👢ồ*ռ ԁ*â*𝐦 đ*ã*ռ*ℊ đang bao bọc lấy con c* của anh vừa mềm vừa ướt, ấm áp thoải mái cực kỳ.

"A...ư...... Không được...... em không được nữa rồi......"

Không đếm được cô bị anh đâ*ⓜ thọc bao nhiêu cái, Ôn Mạn lại lên cao trào lần nữa.

Đột nhiên Chu Khải nắm chặt eo cô nhấc lên trên, anh rút nhanh c● của mình ra rồi bắn hết т𝒾n-h ⓓ-ị-c-h lên trên bụng nhỏ Ôn Mạn, sau đó ✞ïп.♓ 𝒹.ị.𝒸.𝒽 chảy hết xuồng quần áo anh.

Hương vị tanh ngọt của ◗â_ⓜ thuỷ và т.ℹ️𝓃.♓ ◗ị𝖈.♓ hòa trộn vào nhau phiêu đãng quanh chóp mũi hai người.

Ôn Mạn khụt khịt mũi, cô bị anh chơi 𝐬ướ·𝖓·🌀 lên tiên rồi. Không còn chút sức lực nào, mềm oặt như mèo không xương ghé trên đầu vai anh: "Em thế này rồi sao mà về công ty được..."

Hơn nữa, giờ nghỉ trưa đã hết từ lâu.

"Vậy không về công ty nữa, anh đưa em về nhà." Chu Khải cứ thế ôm cô, nhéo nhéo vành tai cô.

"Nói dễ nghe quá nhỉ, em thất nghiệp anh nuôi em à."

Vốn Ôn Mạn chỉ thuận miệng nói ra một câu thế thôi, không ngờ đột nhiên Chu Khải lại im lặng.

"Không.... Thất nghiệp cũng không cần anh nuôi." Ôn Mạn hiểu sự im lặng của anh thành trốn tránh không muốn trả lời câu hỏi này. Cô hơi xấu hổ ngồi dậy sửa sang lại quần áo mình, sau đó đứng lên.

"Nuôi." Đột nhiên Chu Khải lên tiếng nói.

"Em không thất nghiệp anh cũng muốn nuôi em."

......

Chương (1-50)