Truyện:Mạn Mạn Quyến Rũ - Chương 27

Mạn Mạn Quyến Rũ
Trọn bộ 50 chương
Chương 27
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Dây dưa trên cơ thể kéo theo ⓛ-i𝓃-𝐡 𝒽-ồ-ռ cũng được giao hòa, Ôn Mạn cam tâm tình nguyện 𝖈𝐡.ế.✝️ trong sự dịu dàng của Chu Khải.

Cô vặn vẹo 𝐞·o 𝖙𝐡·🔴·п phối hợp với sự ra vào của Chu Khải, ⓚ.♓⭕á.ⓘ cả.ⓜ tầng tầng lớp lớp chồng chất. Lỗ 🅓*â*Ⓜ️ của Ôn Mạn bị đu đến nỗi vừa rát vừa tê dại.

"𝐌ô-ռ-g nhỏ mềm thật." Chu Khải ôm Ôn Mạn vào lồng 𝖓*🌀ự*𝒸, để hai chân cô vòng lấy eo anh, sau lưng anh hơi tựa lên đầu giường, ở tư thế này gậy thịt đâ.〽️ 𝖛à.0 càng sâu hơn.

Bàn tay to của anh xoa bóp Ⓜ️_ôⓝ_ɢ tròn của Ôn Mạn, xúc cảm 𝖒·ề·Ⓜ️ ⓜạ·i đàn hồi làm anh yêu thích không nỡ buông tay.

"Bép" một tiếng, ✞𝒽●â●п т●♓●ể vốn ↪️●ọ 𝐱●á●✝️ bành bạch đột nhiên xuất hiện một tiếng tét 〽️ôռ.𝖌 vang dội, Ôn Mạn "A" một tiếng hét lên sợ hãi: "Sao anh lại tét ɱô𝓃-g em?"

Chu Khải thấp giọng cười khẽ, nâng 𝐦-ôռ-𝖌 cô lên để mặc cô ngồi trên cây hàng của mình vặn vẹo vòng eo, còn tét bem bép lên 〽️ôⓝ-g cô nữa.

"A... Đừng đánh... ư... A... Đau..." Ôn Mạn ngưỡng cao cổ, mỗi lần Chu Khải tét 𝖒_ôռ_𝐠 cô, đi cùng cảm giác hơi đau rát là k.ⓗ0.á.𝐢 ↪️ả.〽️ lạ lùng làm 🦵-ồ-n của cô nhịn không được mà co rút lại liên tục, c● anh cắm trong cơ thể cô cũng theo đó mà căng trướng lớn hơn.

Chu Khải thuận thế cắn lên cần cổ cô, 𝐥●𝒾ế●𝖒 ɱú-🌴 👢·iế·𝐦 láp ở đó. Những dấu vết mập mờ sáng nay anh để lại còn chưa biến mất, giờ lại thêm vết mới. Anh thỏa mãn chôn mặt vào cổ cô, hơi thở trầm trầm phả lên đó, khiến toàn thân cô tê dại.

"Ư... A.... Đừng đánh... A... a.... Không được.... Sâu qua, ...💲-ướ-𝐧-🌀 quá.... A Khải..."

Một tiếng A Khải đổi lấy Chu Khải bất mãn tét liên tục như trừng phạt cô.

Ôn Mạn vội sửa miệng ngay: "Ư... chồng à... ông xã tốt ơi... đừng đánh mà... đau... A... a...chồng ơi"

Chu Khải đặt cô l-ê-𝖓 🌀❗-ư-ờ-𝓃-𝖌, c● anh thọc vào гú●✝️ r●a đầy gian lan, kéo theo tiếng nước dâ*Ⓜ️ xì ra một tiếng, 𝒹●â●𝐦 dịch văng tung tóe khắp nơi. Mỗi lần thọc vào anh đều ⓗ⛎·п·g ♓ă·𝐧·ℊ đ_â_Ⓜ️ sâu vào tận điểm G ⓚ●í●ⓒ●h ✞𝖍í↪️●𝐡 cô chẳng còn sức lực đâu mà vòng chân trên eo anh nữa, chỉ có thể bị động banh háng dạng chân ra tiếp nhận anh ⓗ*𝖚*𝓃*ℊ 𝒽ă*ⓝ*𝖌 giã phành phạch vào. Cẳng chân vì 𝐤-ⓗ🔴-á-𝒾 ↪️-ả-〽️ trào lên không ngừng mà căng ra thẳng tắp.

"Ư ha.. giỏi quá... chồng... sâu quá.... Thật là giỏi... chồng đ_ vợ 🌜_h_ế_т mất thôi... A... a... şư_ớⓝ_🌀 quá... c_ của chồng .... Vừa to vừa dài... lần nào... cũng 𝖈-ắ-𝖒 ѵ-à-𝐨 hoa tâm cửa vợ... ư... ha...a...a...a.... giỏi quá...a.... a..."

Tiếng rên 𝐦ề●〽️ 𝖒●ạ●ⓘ ⓓâ.Ⓜ️ đ.ã.п.g trên giường của Ôn Mạn tựa như ❎_цâ_n 𝐝ượ_c thúc tình tốt nhất với Chu Khải, anh nắm lấy cẳng chân cô, gác một bên chân lên vai, m*ô𝐧*𝖌 cong 💰ï.ế.т 𝒸♓.ặ.✞ con c_ lớn nhanh chóng giã 𝖇●í●ɱ nhỏ của cô như vũ bão.

"A... a a... Không được...chồng ơi... Không được... em không được rồi...."

Ôn Mạn thét chói tai đạt cao trào, dâ-Ⓜ️ thuỷ chảy ra ướt đẫm ga giường, dư vị cao trào không lừng lan rộng ra từng mạch ⓜá*u, cơ thể cô nhịn không được rυ●𝖓 r●ẩ●ÿ không ngừng, hai mắt vô hồn nhìn Chu Khải.

Chu Khải nương theo ⓓ●â●ⓜ thuỷ tưới tắm khi Ôn Mạn lên cao trào, ♓*𝐮п*🌀 hăn*𝐠 ⓒ-ọ 𝖝-á-✞ trong cái non 〽️ề_𝐦 〽️ạ_ı ấm áp.

"A... không được... em từ bỏ... em ⓜ*ú*ⓣ cho anh ra... phía dưới không được nữa rồi..." Ôn Mạn giãy giụa muốn lùi về sau bỏ trốn, nhưng lại bị Chu Khải nắm cổ chân kéo ngược về lại, gậy thịt 🌜_ắ_𝐦 𝐯_à_ⓞ càng sâu hơn.

"A a a...." Không biết bị anh chơi tiếp bao lâu, kⓗ0á.ℹ️ ⓒ.ả.〽️ lại lần nữa bùng lên, đẩy Ôn Mạn ⅼ·ê·n đ·ỉ·𝖓·h 🌜-ự-𝐜 ⓚ𝒽-𝑜-á-ï, tiếng thét chói tai lại lần nữa thốt ra. Mà sau đó Chu Khải đang điên cuồng đ-â-ɱ rút trong cơ thể cô lại đột nhiên rút gậy thịt ra, bàn tay thon dài nắm lấy nó tuốt lên tuốt xuống vài cái, bắn lên trên 𝐧𝖌·ự·𝖈 cô.

"Ha... ư ha... Ha...." Ôn Mạn hết hơi thở phì phò, cơ thể không còn một chút sức lực nào. Sau khi vận động kịch liệt, hơi cồn thoát ra không ít, đầu óc cũng tỉnh táo lại một chút. Nhưng cô thà rằng lúc này mình vẫn còn đang say.

"Hu... hu... làm gì.. làm gì mà anh không chịu đi ra... tại sao anh lại vào đây ôm em..." Ôn Mạn ấm ức dùng cánh tay che khuất đôi mắt đang đỏ lên của mình, cái mũi khụt khịt, cơ thể toát lên sự đáng thương vô tận.

"Bởi vì anh thích em, có chia xa 3 năm anh vẫn thích em như cũ, hơn nữa sẽ vẫn luôn thích em." Chu Khải dịu dàng bế cô lên khỏi giường, đưa cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Chương (1-50)