Truyện:Mưa Bụi Thượng Hải - Chương 40

Mưa Bụi Thượng Hải
Trọn bộ 60 chương
Chương 40
0.00
(0 votes)


Chương (1-60)

Trước đó vài ngày còn tuyên bố không cho cô bỏ trốn, vậy mà bây giờ lại muốn cô trở về, Mộ Diên dìu hắn vào phòng bệnh, chỉ xem lời nói của hắn là hồ đồ.

"Ngày mai anh sẽ cho người đưa em đi, tối nay về nhà trước thu dọn hành lý." Phó Hàn Sanh nằm trên giường bệnh, tiếp tục nói, đôi mắt hơi híp lại, bộ dạng chuẩn bị ngủ.

Mộ Diên lấy nước ấm rót vào ly để nguội cho hắn, ngồi ở trên giường dự định đ*ú*† cho hắn, trong nửa tháng này, cánh tay Phó Hàn Sanh để bó bột cử động không tiện, ăn uống vệ sinh đều là do Mộ Diên hầu hạ, đến nay đã thành thói quen.

Nước đưa tới bên môi Phó Hàn Sanh, hắn nhấp nhấp môi, cầm lấy ly nước đặt sang một bên.

"Tam gia còn làm ra vẻ cái gì, có phải chưa từng uống đâu?" Mộ Diên cảm thấy có chút buồn cười, bộ dạng ngượng ngùng xoắn xít này của hắn, cực kỳ giống nàng dâu nhỏ.

"Không cần, em về đi." Nói xong, Phó Hàn Sanh lại muốn nằm xuống, cầm báo lật xem mấy tờ, nghĩ đi nghĩ lại, nhắm mắt dựa vào đầu giường.

Bệnh viện có thời gian cấm đi lại ban đêm, quá giờ này thì không thể đến thăm bệnh, bình thường vào thời điểm này Mộ Diên sẽ xuống lâu rồi được tài xế đưa về công quán, nhưng hôm nay cô cũng giận dỗi, cho nên liền không muốn đi.

Cô kéo chăn Phó Hàn Sanh xuống, lấy một góc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chui vào, dáng người nhỏ nhắn, chỉ cần nằm yên sẽ nhìn không rõ, sắc mặt Phó Hàn Sanh có chút khó xử, muốn đá Mộ Diên xuống giường, lại sợ cô bị té ngã, cuối cùng chỉ đành cứng đờ ✞𝖍·â·n †·𝐡·ể, cử động cũng không được, nằm yên cũng không được.

Mộ Diên nghịch ngợm cong môi cười, lại nâng cánh tay ngó sen đặt lên trên vai hắn, nhắm thẳng vào chiếc cằm sắc sảo kia mà cắn cắn: "Nếu tam gia nhẫn tâm, thì cứ kêu y tá tới bắt em, dù sao hôm nay em cũng sẽ ăn vạ ở đây."

Y tá tới rất nhanh, thấy trong phòng không còn ai, cũng thẹn thùng nói chuyện phiếm một lúc với Phó Hàn Sanh, Mộ Diên nằm ở trong lồng ⓝ●g●ự●𝒸 hắn nghe thấy rất rõ ràng, cái này không phải là say mê sắc đẹp của tam gia sao, nói chuyện cũng đã mười lăm phút đồng hồ, Mộ Diên cũng không vội, bắt đầu nổi ý xấu thò tay xuống dưới bụng nhỏ của Phó Hàn Sanh, lông tóc rậm rạp cọ vào lòng bàn tay, dương v*t kia rất nhanh đã bị cô sờ đến п_ó_𝖓_𝐠 ⓑỏ_n_ⓖ đứng dậy.

Ưm...

Người đàn ông nằm trên giường khó nhịn kêu lên một tiếng, y tá tức khắc tỏ ra lo lắng, sợ hãi hỏi hắn có phải vết thương bị nứt ra không, còn toan đi tới xốc chăn đệm lên kiểm tra, Mộ Diên có chút hoảng loạn, bởi vì giờ phút này cô đang ngậm lấy côn th*t của Phó Hàn Sanh mà ⓛ𝖎ế_Ⓜ️ láp, côn th*t đã sưng to đến mức một bàn tay cô sắp không cầm hết được, xốc lên sẽ nhìn thấy cả phòng cảnh xuân.

"Tôi cảm thấy hơi mệt, cô cứ ra ngoài trước đi." khuôn mặt Phó Hàn Sanh đã dần dần đỏ hồng, nhưng bộ dạng lại không hề mệt mỏi gì, nhưng khuôn mặt hắn thể hiện sự bực bội như vậy, y tá cũng chỉ có thể cầm hộp thuốc đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, chăn liền bị Phó Hàn Sanh xốc mạnh lên, Mộ Diên nằm giữa hai chân hắn, chiếc miệng nhỏ ⅼ_❗ế_〽️ láp mã mắt, một chút dịch trắng vươn bên môi cô, ngón tay 𝐦ản●𝒽 🎋𝖍ảռ●♓ thỉnh thoảng lại xoa nắn túi trứng nặng trĩu, nửa tháng không làm, nơi đó đã tích tụ rất nhiều, thần sắc Mộ Diên hiếm khi lại 🍳_⛎_𝖞_ế_𝐧 r_ũ như vậy, cô ngước mắt liếc nhìn Phó Hàn Sanh, ánh mắt long lanh ngấn nước trông cực kỳ phóng đãng.

Trông thấy như vậy, thật sự việc lớn sắp xảy ra, Phó Hàn Sanh nhìn vào lại cứng hơn mấy phần, hắn vốn là rất thích bộ dạng này của Mộ Diên, côn th*t đỏ tím ra vào giữa cánh môi non nớt, thỉnh thoảng lại quét qua khoang miệng Ⓜ️ề-𝐦 ɱạ-𝐢, 𝐥❗ế●m ⓜú*🌴 đến mức hắn đã muốn bắn ra.

Phó Hàn Sanh bị cô ấn lên trên gối đầu, một tay che mắt, miệng thoải mái 𝓇.ê.𝖓 r.ỉ, không thể nhịn được nữa, lần đầu tiên bắn ra trong miệng Mộ Diên.

Chất dịch trắng đục trôi xuống cổ họng, nồng đậm mùi xạ hương, Mộ Diên nôn ra một ít, sau đó liền bưng ly nước lên súc miệng, Phó Hàn Sanh nâng cánh tay lên nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô, cố gắng kiềm chế xúc động muốn 𝒽ô*ⓝ cô, nghiêm túc nói: "Con gái đàng hoàng không được như vậy, Mộ Diên, sau này phải nhớ tránh xa anh ra một chút."

Mộ Diên tức giận đến mức muốn đánh hắn, cuối cùng lại mệt mỏi tựa vào trước 𝐧-𝐠ự-𝖈 hắn, đồng phục bệnh nhân của Phó Hàn Sanh có trộn lẫn mùi vị của thuốc lá và bạc hà, rất dễ ngửi, cô giống như một con mèo nhỏ lười biếng, lẩm bẩm nói: "Trên người tam gia thật thoải mái."

Biểu tượng tính dục mà Phó Hàn Sanh vừa cố đè nén xuống lại bùng lên, kiêu ngạo chống lên trên bụng nhỏ của Mộ Diên, người đẹp trong lồng п·ɢự·𝐜 hắn bỗng chốc nở nụ cười, lại duỗi tay xuống 𝖛𝐮_ố_т v_𝑒 trên dưới: "Kẻ khẩu thị tâm phi, không ai hơn tam gia."

Hôm nay Mộ Diên mặc sườn xám nút bọc màu xanh lam gốm Cảnh Đức, bên trên thêu hoa đinh hương đủ loại hình dạng, sườn xám nền màu lam nhạt cùng với tím từ nhụy hoa đinh hương cực kỳ hài hoà, trong sự cao quý lại lộ ra một chút phô trương ⓠ𝐮𝖞●ế●𝖓 𝓇●ũ.

Phó Hàn Sanh thấy cô đứng dậy, thong thả cởi nút bọc sườn xám, bên trong không mặc yếm, cô hiện mặc áo 𝓃●🌀ự●𝒸 đang thịnh hành vào thời điểm này, Phó Hàn Sanh không thích loại thiết kế này, bởi vì khiến cho bộ nℊ.ự.🌜 mượt mà bị ép vào nhau, п*𝖌*ự*c Mộ Diên không nhỏ, bây giờ đã có chút biến dạng.

Thấy bàn tay nhỏ trắng nõn kia qua lại chơi đùa đến giữa hai chân hắn, Mộ Diên muốn cởi cả quần hắn ra, nếu không chốc lát nữa, cô ngồi lên trên ⓜô-𝐧-ⓖ sẽ bị cọ đau.

"Tam gia không muốn cởi hả?" Mộ Diên thấy hắn che chắn quần, lại bĩu môi buông ra nói:" Vậy anh vào từ phía sau đi."

Khuôn mặt lỗ tai Phó Hàn Sanh đều bỗng chốc đỏ lên, hắn hơi trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm cô, cô gái mắt phong nguyệt vô biên này là Mộ Diên sao?

"Mộ Diên, em làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?" Phó Hàn Sanh nhíu mày, mu bàn tay đặt lên trên trán cô, không sốt, bình thường, điều này càng thêm khó có thể tin.

Mộ Diên xấu hổ, hơi lúng túng cởi sườn xám ra, cố nén tức giận: "Tam gia rốt cuộc là có ý gì chứ, muốn em là anh, không cần em cũng là anh."

"Thượng Hải loạn lạc, A Diên, em trở về đi, nơi này không thích hợp với em."

Gần đây chiến sự liên miên, đã đến mức mùi thuốc súng, mùi cồn dù dày đặc cũng không thể che giấu được mùi ⓜ·á·𝖚 tươi trong không khí.

Mộ Diên trước sau không nói, chỉ cắn 𝖈ắ·𝐧 Ⓜ️·ô·i, trong đầu thấp thoáng hình ảnh Tô Vân quả cảm thản nhiên trong tình yêu, liền trở nên hết sức kiên định trong lòng.

Cô cắn vành tai Phó Hàn Sanh, dịu dàng nói: "Tam gia, em đã gửi thư cho thím, chờ khi chiến sự bình ổn, sẽ cùng anh trở về."

Nụ ♓ô-п lướt nhẹ rồi dừng lại trên vành tai hắn, tiện đà nương theo sườn mặt lạnh lùng, tiếp theo lại 𝐡_ô_ռ xuống cổ, xương quai xanh, cô vừa 𝒽*ô*ⓝ vừa cởi nút áo đồng phục bệnh viện của hắn, 𝐡ô.ռ lên vòm n_𝐠ự_c, cùng với quầng vú với hạt đậu đỏ nhỏ bên trên, giống như hắn mỗi lần ⅼℹ️ế-〽️ láp đầu v* cho cô vậy, cứ theo đó mà gặm cắn.

Phó Hàn Sanh nhẹ xoa sợi tóc cô, гⓤ●ռ 𝓇ẩ●🍸 một chút, hắn nhíu nhíu chân mày, hắn không nỡ đẩy ra, cho dù kỹ xảo của cô không hề tốt chút nào khiến cho đầu v* hắn bị cắn đến đau đớn, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gọi cô, giọng nói tràn đầy tình cảm ôn hoà: "A Diên ⓒ_ắ_ⓝ ռ_♓_ẹ một chút, a.. đau."

Phòng bệnh hết sức yên tĩnh.

Mộ Diên cong môi, cố ý cắn mạnh hơn một chút, đau đến mức Phó Hàn Sanh khẽ run lên.

Lúc đi vào Mộ Diên ở phía trên, cô nắm lấy côn th*t ⓢ●ờ 💰●⭕●ạп●ⓖ một hồi lâu, hoa huy*t nửa tháng không bị cắm, quy đầu to như trứng vịt chui vào một nửa liền kẹt lại ở hoa huy*t, chậm chạp nuốt không trôi.

Mộ Diên đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, Phó Hàn Sanh cũng không chịu nổi nữa, ⓑ-ấ-⛎ ↪️𝐡ặ-ⓣ lấy vòng eo dương liễu kia: "Lên trên chút đi, " Mộ Diên nghe lời chống t𝖍â.ⓝ ✞.𝖍.ể, Phó Hàn Sanh nắm lấy côn th*t, như ngựa quen đường cũ mà đâ●ⓜ thẳng vào hoa huy*t kêu "phụt" một tiếng, chui tọt vào trong.

"A..."

Hai người đều sảng khoái kêu rên.

Tiếng vang lên bành bạch ở chỗ ɢ-ï-🔼-ⓞ 𝐡-ợ-ⓟ, đôi tay Mộ Diên cùng mười ngón tay hắn đan vào nhau, khẽ nâng t𝖍-â-ⓝ 𝖙-ⓗ-ể lên rồi lại đ-â-ɱ 𝐯-à-o, qua lại mấy chục lần, mới dần dần bình ổn hơn, Phó Hàn Sanh đặt đầu gối lên mép giường, hưởng thụ cảnh tượng tươi đẹp d●â●𝖒 mĩ trước mắt, hầu kết lăn lộn lên xuống, chỉ thấy côn th*t kia 𝐡u●𝓃●𝐠 𝒽●ă●ռ●ɢ va chạm trong hoa huy*t, hoa môi đáng thương vô cùng bị 𝐜*ọ ×*á*t ở hai sườn, xuân thủy tưới lên trên côn th*t khiến thân gậy trở nên trơn trượt còn có chút ánh sáng, hắn vươn ngón tay xoa nắn chỗ 🌀𝒾●🅰️●o 𝖍ợ●🅿️, cảm nhận động tác va chạm của côn th*t.

Mộ Diên hất mái tóc dài, eo nhỏ vặn vẹo, hai bầu vú trắng mịn như bạch ngọc rung rinh đu đưa, chiếc miệng nhỏ khẽ nhếch lên, thốt ra toàn là tiếng kêu rên, ánh mắt tràn đầy 🅓_ụ_↪️ 𝖛_ọ𝐧_g qυ*𝖞*ế*ռ 𝐫*ũ không nói nên lời: "Ưm... Sờ vú đi, anh Hàn Sanh."

Chương (1-60)