Truyện:Mượn Giống - Chương 70

Mượn Giống
Trọn bộ 88 chương
Chương 70
Đừng l❗ế·𝐦…………
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)

Hạng Huân ♓*ô*𝖓 dọc theo ⓝ_🌀_ự_c đến chân tâm.

Trời nóng, Phục Hoa chỉ mặc một cái quần lót màu trắng, bây giờ nơi đó đã hiện ra vệt nước. Hạng Huân dùng ngón trỏ cách một lớp quần lót cạ xung quanh, cậu cúi người, dùng lưỡi nhẹ nhàng 👢·1ế·𝐦.

So với trực tiếp ⅼ𝖎_ế_Ⓜ️ huyệt, trêu chọc như vậy càng khiến người ta phát điên. Phục Hoa chịu không nổi, duỗi tay nắm tóc cậu, hốc mắt dâng lên hơi nước, cô cắ●𝖓 〽️●ô●𝐢 nức nở kêu: "Hạng Huân......"

Hạng Huân ngước mắt nhìn cô, trên mặt trắng nõn bị che kín bởi tình dục, hàm răng trắng sáng cắn chặt cánh môi đỏ bừng, hốc mắt phiếm hồng, ướt dầm dề như đang cầu xin.

Ngón tay cậu đẩy quần lót sang một bên, ngón cái từ từ xoa nắn â*ɱ 𝒽*ộ lầy lội, tìm được viên âm đế sưng to liền cúi đầu ăn vào miệng.

Phục Hoa run lập cập, tóm lấy tóc cậu trong vô thức, miệng phát ra tiếng 𝖗-ê-ռ ⓡ-ỉ: "Hạng Huân...... Ô......"

Khi Phục Hoa sinh con, y tá đã giúp cô cạo bớt âm mao. Về sau Hạng Chấn giúp cô vệ sinh cơ thể, mỗi tuần sẽ cắt tỉa lại một lần.

Hiện tại â.ⓜ h.ộ sạch sẽ, hai cánh môi trắng nõn mấp máy, chỉ mới 🦵*ⓘ*ế*ⓜ một ngụm đã ồ ạt 🌜ⓗả·ÿ ռướ·ⓒ.

Môi mỏng Hạng Huân phủ lên, ngậm lấy huyệt thịt tinh tế ɱú·ⓣ, ngậm vào toàn bộ âm đế, cậu dùng răng nhẹ nhàng day, hai má dùng sức Ⓜ️·ú·𝐭 đến mức hóp vào, d.â.𝐦 thủy không ngừng chảy vào khoang miệng.

Âm thanh tấm tắc kí𝐜·𝖍 ✝️♓·í·𝖈·𝒽 Phục Hoa, hai đùi cô khẽ run bần bật, cô cong eo muốn tránh nhưng lại bị Hạng Huân đè lại. Cô nức nở duỗi tay nắm tóc Hạng Huân, cổ họng phát ra tiếng ưm a: "Hạng Huân...... Đừng 👢_𝒾_ế_ɱ............"

Cô chịu không nổi.

Hạng Huân không nghe, thậm chí còn ra sức hơn. Chỉ qua một lúc ngắn ngủi, Phục Hoa lập tức lên cao trào.

Hạng Huân dùng hai ngón tay lau 𝒹*â*ɱ thủy bôi lên 𝐝ươ.п.𝖌 ѵậ.t, lại cầm quy đầu đánh nhẹ lên hoa môi, c.ọ 𝐱á.† trên dưới, mỗi khi quy đầu cọ qua hoa hạch sẽ khiến Phục Hoa kêu  lên một tiếng.

Tốc độ Hạng Huân bắt đầu nhanh hơn, Phục Hoa tiết thêm một lần, Hạng Huân liền nắm 🅓*ươ*ⓝ*🌀 ν*ậ*t cắm thẳng vào trong.

Phục Hoa bị cắm đến xuất hồn, cổ cô ngẩng cao, cổ họng rên ra một tiếng 𝐦●ề●𝖒 ⓜạ●ⓘ, cơ thể như có dòng điện chạy như run qua.

Hạng Huân cúi người hô*ռ lên môi cô, mới cắm vài cái đã khiến giường đệm chấn động. Cậu lo làm vậy sẽ đánh thức con, vì thế cậu ôm Phục Hoa xuống giường, đứng trên đất làm cô.

Lực cắm rất mạnh, tốc độ cũng nhanh, mỗi lần thọc vào ⓡú·𝐭 𝖗·🅰️ sẽ khiến bụng lẫn tinh hoàn theo quán tính đập vào nơi mẫn cảm của Phục Hoa. Phục Hoa ôm cổ cậu гê*ⓝ г*ỉ: "Chậm một chút...... Hạng Huân......"

Xóc nảy kịch liệt làm cho hai luồng nhũ thịt theo đó mà bay lên bay xuống giữa không trung. Hạng Huân cúi đầu ngậm một bên núm vú, liên thục thúc hông cày cấy.

Quy đầu nhiều lần đâ.𝖒 tới tử cung, bụng nhỏ Phục Hoa vừa mỏi vừa đau, khi cao trào sẽ ôm chặt Hạng Huân hét chói tai: "Không...... Từ bỏ...... A a a a......"

Vách động hẹp hòi xoắn chặt thân gậy, giống như có vô số cái miệng nhỏ thèm thuồng 𝖑ıế_𝖒 ⓜú.✞ quy đầu và mã mắt. Hạng Huân 𝖘·ướn·ɢ đến mức thấp giọng thở ra vài hơi, lại bóp ɱô-𝖓-ɢ cô đung đưa thêm mấy cái mới chịu 𝖗ú.✞ 𝖗.@ bắn trên mặt đất.

Chương (1-88)