Truyện:Mượn Giống - Chương 47

Mượn Giống
Trọn bộ 88 chương
Chương 47
Cắn thật chặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)

Hạng Chấn đi đến đứng trước bàn tiệc, phục vụ liền bưng gà nướng cùng táo đỏ nấm tuyết canh tới.

Anh nhận món ăn, nói cảm ơn với người phục vụ. Hạng Chấn ăn một miếng gà, uống một ngụm rượu không được bao lâu đã nghe thấy tiếng гê_ռ 𝓇_ỉ. Anh chợt cảm thấy gà nướng trong tay mình không còn ngon như vậy nữa.

Anh ăn không nổi.

Lúc nãy Hạng Chấn bày ra dáng vẻ rộng lượng nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu. Một bên là vợ, một bên là em trai ruột. Mà đầu sỏ gây tội chính là bản thân anh —— Là do anh chủ động để em trai mình làm điều đó.

Hạng Chấn nhất thời không biết nên căm ghét cậu hay là nên mắng chửi chính mình.

Tay anh dính nhiều dầu mỡ, Hạng Chấn muốn tìm giấy lau tay. Anh nương theo ánh sáng trên màn hình đi tới ngăn tủ bên cạnh. Hạng Chấn cho rằng trong đó có đặt khăn lau liền duỗi tay kéo ra.

Kết quả vừa mở ra, đập vào mắt anh chính là áo ngủ ren ⓖ●ợ●1 𝖈ả●〽️ và quần chữ Đinh (丁), phía dưới nữa là 💰*𝖊*✖️toy và áo mưa.

"......"

Thằng chó này!

Hạng Chấn cầm một cái quần chữ Đinh (丁) đi tìm Hạng Huân. Vừa đến trước mặt đã thấy Hạng Huân đang đè trên người Phục Hoa. Anh ném quần lót lên đầu Hạng Huân, mắng: "Mẹ mày! Hồng Môn Yến đúng không?"

Hạng Huân không có bất cứ ảnh hưởng gì. Cậu cầm quần chữ Đinh (丁) nhìn một cái, bụng dưới lại dùng lực đụng cô. Cậu nói với Hạng Chấn: "Anh đổi sang cái màu đen đi."

Hạng Chấn: "......"

Anh vì tức giận mà lồng ⓝg·ự·🌜 không ngừng phập phồng: "Ngay từ đầu mày mời bọn tao ăn cơm là để thực hiện ý đồ này đúng không?!"

Phục Hoa không biết có phải bị lời nói của Hạng Chấn 🎋í*ⓒ*h т*h*íc*♓ hay không, tiểu huyệt cô điên cuồng xoắn chặt. Gân xanh trên cổ Hạng Huân thi nhau nổi lên, cậu bóp eo Phục Hoa chậm rãi thúc hông, "Chị 〽️*ú*𝖙 chặt quá."

Phục Hoa lập tức cao trào. Cô không dám phát ra tiếng, chỉ có thể cắn mu bàn tay kiềm chế lại tiếng rên.

Hạng Chấn càng nghĩ càng tức: "Nếu vừa nãy tao không đồng ý, có phải mày định giấu tao làm?"

Hạng Huân không phủ nhận: "Đúng vậy."

"Mẹ mày!" Hạng Chấn hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Anh kéo ngăn tủ, vơ lấy quần chữ Đinh (丁) màu đen ném sang. Còn người vẫn đứng yên ở kia nhìn Hạng Huân thao Phục Hoa.

Hạng Huân đã ôm Phục Hoa đổi sang tư thế khác. Cậu xoay người Phục Hoa lại, để cô dựa vào ghế, Hạng Huân nắm lấy ɱôⓝ_ℊ cô ⓒắ·𝐦 νà·🅾️ từ phía sau.

Màn ảnh lúc sáng lúc tối dừng trên cơ thể hai người. Nhìn qua chỉ có thể mơ hồ thấy cơ bụng rắn chắc và hai cánh thịt 𝐦●ô●n●𝖌 trắng nõn đang không ngừng va chạm phát ra tiếng bạch bạch, còn có tiếng ⓡê*n 𝓇*ỉ của Phục Hoa bị đè nén và cả tiếng Hạng Huân 🌴♓*ở 𝒹*ố*c.

Hạng Chấn cảm thấy mình có bệnh, vậy mà anh lại đứng xem em trai ruột làm vợ mình, đã vậy còn càng xem càng cứng.

Hạng Huân rút 𝒹·ươ𝖓·g 𝐯·ậ·т ra khỏi cơ thể cô. Cậu giúp Phục Hoa mặc quần chữ Đinh (丁), sợi dây màu đen tinh tế bị giấu trong rãnh ɱôп-g. Hạng Huân bóp 𝐦ô𝖓·ⓖ cô thật mạnh, trên 〽️.ô.𝐧.ⓖ Phục Hoa xuất hiện dấu vết năm ngón tay rõ ràng.

Hạng Chấn nhìn đến đỏ mắt, anh móc 🅓_ươ𝖓_ɢ 𝖛ậ_т đang cứng như sắt thép, bất chấp tất cả đẩy Hạng Huân sang một bên. Hai tay anh bóp eo Phục Hoa sau đó nắm 𝖉ư●ơ𝓃●ℊ ✅●ậ●т 𝖈ắ·ⓜ ѵà·ο.

Tốc độ của anh và Hạng Huân không giống nhau. Xương cốt Phục Hoa đã mềm nhũn, toàn bộ nửa người trên đều mềm như bông. Mặt cô cọ lên ghế, trên mặt đều là nước mắt sinh lý.

Ⓓư.ơn.g v.ậ.🌴 liên tục ra vào trong cơ thể cô, ⓚ-𝖍-🔴á-ℹ️ 🌜-ả-m tầng tầng lớp lớp đổ lên đầu Phục Hoa, cô gần như khóc mà 𝐫ê·ⓝ ⓡ·ỉ, ngón tay bất lực nắm chặt đệm ghế.

Trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người, cô tưởng đó là Hạng Chấn. Nam sinh vươn tay giữ cằm cô, cậu mang theo hơi thở sạch sẽ ngọt ngào ♓-ô-ռ cô, ý thức Phục Hoa có chút hỗn loạn nhưng vẫn có thể khẳng định người trước mắt là Hạng Huân.

Phục Hoa muốn quay đầu nhìn người phía sau, Hạng Huân lại cầm d●ươ●𝖓●ℊ ѵ●ậ●𝐭 cứng rắn đặ●т 𝐥ê●п Ⓜ️ô●i cô.

Phục Hoa muốn nói chuyện, Hạng Chấn phía sau đã ♓·υⓝ·🌀 𝐡ă𝖓·ℊ đ●â●𝐦 về trước. Cô bị cắm đến không nói được gì. Vừa mới mở miệng, Hạng Huân ngay lập tức nhét dươ.n.𝖌 𝐯ậ.ⓣ vào, quy đầu thô to lập tức thọc vào má cô, Phục Hoa nức nở một tiếng, hàm răng cũng vô tình cạ vào thân gậy.

Hạng Huân xoa cằm cô, ⓣ𝒽●ở ⓗổ●n 𝐡●ể●ⓝ nói: "Chị dâu, 𝖈●ắ●ռ п♓●ẹ chút."

Chương (1-88)