Năm qua, bạc đầu (2)
← Ch.117 | Ch.119 → |
khu miền Nam nhờ họ để ý rồi. Sau đó, ca mổ của cậu bé cũng thành công rồi còn gì? Giờ cái túi măng khô để ở nhà mốc lên cũng có ai ăn đâu... ""
A Hoành thẫn thờ nhìn tuyết bay ngoài trời, cười vu vơ rồi khẽ nói:"" Mẹ, có thật mẹ coi con là con của mẹ không? Mẹ có biết con yêu mẹ đến nhường nào không? Con luôn cảm thấy mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất, trẻ trung nhất thế gian này, lần đầu tiên gặp được mẹ, con vẫn hỏi sao mẹ lại xinh đẹp như thế, sao con có thể là con gái của mẹ được. Nhưng tại sao mỗi lần con cố gắng để đến gần mẹ hơn thì mẹ lại luôn gạt con ra bằng một lí do con không thể từ chối. ""
Giọng cô rất nhỏ, nước mắt tuôn trào như suối. "" Mẹ ơi, nếu mẹ từng có một giây một phút yêu con bằng một phần vạn con yêu mẹ, nếu mẹ cũng cảm thấy lo lắng như khi con làm mẹ không vui thì mẹ có đặt vào cương vị của con để nghĩ cho con không? Mẹ bảo con trai nhà họ Vân chỉ là nắm cát ti tiện, có thể trong mắt mẹ, cậu ấy không đáng giá bằng túi măng khô mà cha mẹ nuôi con đã mất bao nhiêu công để làm, nhưng con gái ruột của mẹ lại là chị gái của nắm cát ti tiện ấy, thậm chí tại ngôi làng nhỏ ở vùng quê nghèo ấy, vì cậu ấy là con trai nên con còn không đáng giá bằng cậu ấy! Giống như việc Tư Hoán ra sức bảo vệ Tư Nhĩ, con cũng đã phải bật khóc, phải buồn vì xa đứa trẻ rất nhỏ mọn trong mắt mẹ đó, từ bỏ gia đình từng có của mình. Mẹ, nếu mẹ thực sự yêu con..."
Cô buông ống nghe xuống và hòa mình vào giữa màn tuyết, quả bóng buộc trên tay không biết đã mất ở đâu vào lúc nào.
Ống nghe treo lủng lẳng trên giá điện thoại, loáng thoáng có tiếng gọi buồn bã vọng ra:"" A Hoành..."
A Hoành. A Hoành...
A Hoành không biết mình quay về kí túc xá như thế nào. Cô thay quần áo rồi chui vào chăn, lúc đầu thấy rất lạnh, sau đó lại nóng, cuối cùng ý thức rơi vào trạng thái mơ hồ. Lúc tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau.
Chị cả Vô Ảnh thấy A Hoành đã tỉnh, bèn đưa tay sờ lên trán cô với vẻ lo lắng. "" Sốt cao lắm, vào viện nhé?""
A Hoành gật đầu bảo " ừ" nhưng giọng thì khản đặc, dường như bị viêm amidan.
Chị năm lắc đầu."Không được, đi là bị cách li một tháng đấy. Bọn mình vào phòng thí nghiệm kiếm ít thuốc, quay về tiêm cho nó là xong thôi mà, chưa đến 38 độ đúng không?""
Chị tư rút cặp nhiệt độ ra ngó: 38. 7 độ.
Chị ba liền giậm chân."Vớ vẩn, mấy cái chai nước của mình làm sao đỡ được, nó sốt đến đỏ cả mắt rồi, có mệnh hệ gì thì các cậu có đền được không?"
Chị cả cau mày, khoác áo choàng cho A Hoành rồi nói:" Thôi không bàn cãi nữa, bọn mình chia nhau hành động, cái tư lên xin giấy nghỉ ốm, tớ và cái ba đưa A Hoành ra viện, cái năm lên xin giáo sư Trịnh môn bệnh lí nghỉ học nhé."
A Hoành sốt cao nên khi vào viện trường phải nằm ở phòng dành riêng cho bệnh nhân có triệu chứng sốt, sau đó bị cách li, điều trị, đo nhiệt độ, quan sát...
Lần nào đến thăm cô, chị năm cũng phải đứng ngoài hàng rào sắt, cứ như đi thăm tù nhân vậy:" A Hoành, cậu có cần tớ nhắn với ông xã cậu đến thăm cậu một chuyến không?"
A Hoành liền nói:"" Anh ấy mà gọi đến phòng thì cậu cứ bảo anh ấy đi chết đi."
Chị năm: " Lẽ nào đồng chí ấy không thỏa mãn được nhu cầu của cậu, thế nên cậu mới sốt đùng đùng ư..."
A Hoành nhìn lên trần nói:"Cậu cũng chết đi cho xong."
Chị năm nói: " đừng như thế, tớ mà chết thì ai mang thạch rau câu và kẹo cho cậu? Tớ mới mua ôm qua đấy, ăn đi."
A Hoành vội " suỵt" một cái rồi liếc xung quanh, không có bác sĩ nào để ý, vội lấy chiếc áo bệnh nhân đang mặc trùm lên, giả vờ đau bụng, lom khom quay vào phòng bệnh. Cô chui lên giường, trùm chăn lại, bật đèn pin lên rồi bĩu môi, chị năm, tớ có thích ăn vị kem sữa đâu, tớ thích ăn vị pimpom cơ.
Cô nàng đang hậm hực thì bác sĩ gọi: " Số 53 có người tìm."
A Hoành vội bỏ chăn ra nhìn số giường, hóa ra là mình... số 53. Cô xuống giường đi dép, ngoan ngoãn theo bác sĩ ra gặp khách.
Trên đường đi, một người bạn cùng trường hỏi: " Chị ở đây bao lâu rồi?"
" Hai mươi ba ngày lẻ tám tiếng đồng hồ rồi."
" Ngưỡng mộ, chị sắp được về rồi hả?"
"Haizz, đúng vậy, cuối cùng cũng đã xong, còn cậu thì sao?"
" Haizz, em chưa đủ, còn mười lăm ngày lẻ bốn tiếng đồng hồ nữa."
Thế nên, nếu đổi ngày thành năm, đổi giờ thành tháng nghe sẽ thuận miệng hơn, sẽ có cảm giác giống ở trong tù hơn.
A Hoành mặc áo bệnh nhân ra trước hàng rào sắt, người đến thăm cô là Vân Tại.
Cậu cười nói:"" Chị giỏi thật đấy, mọi người trong phòng chị đều đang túm em chửi te tua đây, bảo vì nấu cơm cho em mà chị sốt 39 độ, em là thằng sống không có tình nghĩa, chưa thèm mò mặt đến thăm chị lần nào. Xin hỏi a tỷ có chỉ thị gì không?"
" A tỷ" là cách xưng hô cậu thường dùng hồi nhỏ, A hoành nghe mà thấy chói tai vô cùng.
Cô trân trân nhìn cậu rồi nói: " Tôi không xứng với câu a tỷ của cậu, từ nay trở đi đường ai nấy đi. Cậu ở bên tôi thời gian đó, ba trăm nghìn tệ cũng là đáng rồi. Từ nay về sau đừng bao giờ lại gần những người có tiền như tôi nữa, trò chơi của người giàu, cậu không có đủ khả năng để chơi đâu." Nói xong cô liền quay về phòng, chui vào chăn lại quệt nước mắt.
Chị yêu thương em biết bao, nhưng ngoài giá trị trao đổi ra còn dùng vào việc khác được nữa không? Chị thương em biết bao, vậy mà em sẵn sàng nhận ba trăm nghìn tệ của người khác chứ không muốn đón nhận sự chăm sóc của chị. em đã bao giờ thấy người giàu có nào một tháng ăn cơm với dưa để dành tiền mua thịt cho em chưa? Em có nỗi ấm ức của em, em muốn giành lại a tỷ của em, nhưng nếu để trả lại cho em quãng thời gian cũ, chẳng lẽ a tỷ đó không được lựa chọn bước chân vào nhà họ Ôn ư?
A Hoành lau nước mắt rồi ra trước cửa sổ, chiếc bóng của cậu thấp thoáng trong nắng giữa ngày đông.
Quãng thời gian cũ là một mỹ nhân, sao người ta có thể hận nó được.
A Hoành được nghỉ đông, Tư Hoán đến đón cô về, nói là Ngôn Hi có việc không đến được. A Hoành nghĩ bụng, không đến cũng tốt, nhìn thấy anh chàng chắc chắn cô sẽ không kiềm được mà cho anh chàng một trận. Cô ngày càng cảm thấy khó hiểu trước những suy nghĩ của anh, không hiểu rốt cuộc anh đang suy tính điều gì.
Tư Hoán vừa lái xe vừa nhìn đường cao tốc trước mặt, rụt rè hỏi:" A Hoành, em giận mẹ hả? Đứa con nhà họ Vân, à không, Vân Tại, không phải mẹ cố tình làm thế đâu. Đợt ấy em không có nhà, trước mặt mọi người, mẹ vẫn bịa ra lý do là em bị ốm nên đưa về miền Nam trị bệnh, học hành. Huống chi, mẹ không muốn em liên hệ với quá khứ, cứ sống mãi ở miền Nam để khỏi phải cuốn vào những rắc rối không đáng có. Hơn nữa từ đầu đến cuối, mẹ luôn cho rằng, Ngôn Hi..."
A Hoành liền tiếp lời: " Anh ấy và em vốn là hai thế giới khác nhau đúng không?" Cô cúi đầu, nói tiếp: " Em biết, anh ấy quá thông minh, đa mưu quỷ kế, còn em thì quá ngốc nghếch luôn luôn không bắt kịp anh ấy, từ lâu em vẫn biết điều này."
Tử Hoán cười buồn đáp: " Không phải, hoàn toàn không phải như thế. Điều mà họ lo lắng không phải chuyện ấy, họ sợ em quá thích cậu ấy."
Mặt cô thoắt đỏ thoắt tái, cụm từ " quá thích " có vẻ... lộ liễu quá.
Tư Hoán liếc cô rồi lắc đầu: " Em tưởng em giấu tượng quá kín đúng không, một người đơn giản như Tân Đạt Di còn nhận ra được điều đó. Khi bọn anh đi chơi, cậu ta thường hỏi đùa Ngôn Hi rằng bao giờ ăn hỏi?"
A Hoành xoa bờ má đỏ bừng nói: " Bây giờ mọi người đều biết bọn em đang yêu nhau, anh hỏi chuyện này không thấy ngại ư?"
Anh liền cười." Em biết cậu ta hỏi câu này khi nào không? Học kì hai năm lớp mười!"
Mặt A Hoành lại càng đỏ hơn.
Anh đánh lái nói: " A Hoành, mọi người đều biết em yêu Ngôn Hi, cả cậu ấy cũng biết. Mọi người cũng biết Ngôn Hi thương và chiều A Hoành, nhưng em biết đấy, điều đó không hẳn đồng nghĩa với việc yêu. A Hoành, cậu ta biết rõ giới hạn chịu đựng của em, nhưng em lại không hiểu rõ cậu ta đang nghĩ gì. A Hoành, nếu cái em cần là tình yêu của cậu ấy thì mãi mãi em sẽ là kẻ thua cuộc mà thôi."
A Hoành im lặng, dựa đầu vào cửa sổ đáp: " Tư Hoán, mặc dù những điều em nói với anh có hơi giả tạo, nhưng em vẫn đang nỗ lực để anh ấy lựa chọn em, không phải vì trả nợ, cũng không phải là để báo ân."
A Hoành thấy rất lạ, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trao đổi một cách bình tĩnh với anh về chuyện của Ngôn Hi như thế này, mặc dù cô và anh luôn giải thích định nghĩa này một cách mơ hồ, nhưng ngoài việc là anh em ra, họ còn là tình địch của nhau.
Tư Hoán liền cười nói: " Có nhiều lúc em cần phải vượt qua cả nhiều cái hơn cả Lục Lưu. Điều mà cậu ấy suy nghĩ đơn giản chỉ là giới tính mà thôi" Anh không lấy mình ra so sánh mà nhắc đến Lục Lưu, ẩn ý đằng sau câu nói này đã quá rõ ràng.
Điều mà cô phải vượt qua là tình yêu của Ngôn Hi, còn Lục Lưu ngoài vấn đề giới tính ra, rõ ràng là không có mối bận tâm đó. Từ đó, cũng đưa ra được kết luận: Người mà Ngôn Hi thích là Lục Lưu.
Cô mỉm cười nhưng nét mặt vẫn rất buồn, cô nói: " Anh đừng nói nữa, em sẽ coi như hôm nay chưa từng nghe thấy gì. Em có mục tiêu phấn đấu của riêng em, nhưng điều này chẳng liên quan gì đến Ngôn Hi cả. Ngoài việc đón nhận ra, anh ấy còn có lý do để từ chối. Nếu vì sợ em buồn mà anh ấy không nỡ chia tay với em thì chắc chắn anh ấy có yêu em. Anh không thể nói và cũng không hề có lý do nào nói rằng Ngôn Hi không yêu em. Anh ấy không phải là một người tốt bụng, cũng sẽ không vì yêu em mà trở nên tốt bụng, nhưng cách đối xử của anh ấy với em lại khiến cho em có cảm giác rằng, đây là một người đàn ông tốt nhất thế gian, điều này còn chưa đủ để chứng minh một số cái ư..."
Tư Hoán day day ấn đường, hít một hơi thật sâu rồi ngắt lời cô: " Nếu, anh chỉ nói là nếu thôi, cậu ấy vẫn hạ quyết tâm rời xa em thì em sẽ nghĩ thế nào và làm thế nào?"
Cô cúi đầu đếm ngón tay." Nếu anh ấy lựa chọn rời xa thì tức là anh ấy đang tâm. Đã đang tâm rồi thì có lẽ anh ấy cũng... cảm thấy không thể yêu em được."
Anh quay sang nhìn cô chăm chú." Em sẽ thế nào? Hãy nói cho anh biết."
A Hoành thẫn thờ đáp: " Thất tình, em sẽ khóc, sẽ uống rượu, những cái đó mà cũng phải nói cho anh biết ư? "
Tư Hoán phì cười, mắt ngân ngấn nước, văng tục: " Mẹ kiếp, giống hệt như thằng anh mày."
A Hoành liếc xéo anh rồi văng tục theo:"" Mẹ kiếp."
Bà Uẩn ở nhà đợi con trai, con gái mà hắt hơi hai cái liền.
Bà Trương nhặt cái túi măng khô ra những miếng còn có thể ăn được, lẩm bẩm: " Để bao nhiêu lâu rồi, sao giờ mới nhớ mang ra ăn, sớm thì không ăn."
Bà Uẩn ở nhà đợi con trai, con gái mà hắt hơi hai cái liền.
Bà Trương nhặt cái túi măng khô ra những miếng còn có thể ăn được, lẩm bẩm: " Để bao nhiêu lâu rồi, sao giờ mới nhớ mang ra ăn, sớm thì không ăn."
Ngôn Hi biết A Hoành đang giận anh, chỉ là gọi điện thoại đến phòng cô lần nào chị năm cũng đều nói vẻ áy náy: " Sorry, A Hoành đang đi vệ sinh." Có hôm anh gọi tám lần, cả tám lần đều ở trong phòng vệ sinh.
Sau đó anh đoán A Hoành chắc rất bận, bận đến mức không có thời gian trả lời điện thoại của anh. Anh vừa sờ cằm vừa than thầm, con gái lớn rồi, cũng cần có không gian riêng tư chứ. Khi nhắn tin cho Vân Tại nhắc cậu ta quan tâm đến A Hoành nhiều hơn, cậu ta nhắn cho anh một mặt cười kèm theo câu: Tôi tưởng anh yêu cô ấy nhiều lắm cơ mà. Giọng điệu rất mập mờ, rốt cuộc có ý đùa cợt hay mỉa mai.
Nếu là đùa thì nên dịch thế này: Ha ha, anh yêu cô ấy không nhiều bằng tôi yêu cô ấy. Nếu là mỉa mai thì dịch thế này: Hừ, nếu anh yêu cô ấy thật lòng thì việc gì phải tìm hiểu nhất cử nhất động của cô ấy thông qua tôi?
Ngôn Hi cảm thấy cả hai cách giải thích đều không xuôi tai, liền nhổ một bãi nước bọt nhắn lại một câu: Nhóc con, vì cậu là Vân Tại nên mới nhịn cậu đấy.
Gặp A Hoành ở nhà họ Ôn, thấy cô đã hòa nhập với mọi người trong nhà, anh rất mừng vì điều đó. Có điều, cô không thèm đếm xỉa gì đến anh, nhìn thấy thì cũng chỉ nói vài câu khách sáo rồi chui vào bếp, phòng khách, phòng ngủ, tóm lại là bất kì chỗ nào không có anh.
Anh quên mất, cũng có thể là có lý do khác không nhắc đến chuyện để A Hoành quay về nhà anh ở vài hôm. Mặc dù đối với A Hoành, nhà họ Ngôn giống với mái nhà của cô hơn.
Tư Nhĩ liền cười: " Sao anh tàn nhẫn vậy Ngôn Hi?"
Ngôn Hi liền nheo mắt, cất giọng hát theo con búp bê trên kênh thiếu nhi: " Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy thật nhanh, chạy thật nhanh, một chú không có tai, thật khôi hài, thật khôi hài..."
A Hoành vừa bịt tai vừa bổ sung nước dùng vào nồi lẩu, chỉ huyên thuyên, một con không có đuôi chứ, anh tưởng anh là máy học ngoại ngữ à?"
Tư Hoán không bị tai mà vẫn giữ phép lịch sự, nhưng quay mặt vào tường run bần bật, mắt đỏ hoe, bị Ngôn Hi đá cho một cái kèm thêm một cái lườm sắc như dao.
Cứ vào mùa đông là người dân ở thành phố B lại thích ăn lẩu, đặc biệt là bếp lẩu đồng đun than. Ống khối cao, đĩa thịt dê với từng lát mỏng cuộn tròn, cả nhà ngồi bên nhau, nhìn đã thấy ấm cúng. Nhưng không biết mua than sẽ sinh ra muội đen, ăn xong mặt ai cũng đen nhẻm, có lúc còn bắn ra tia lửa, nhìn mà sợ. Nhưng cả nhà đều thích nên bà Uẩn đành phải lo, trước tết mấy ngày lúc bận rộn một lúc lâu vì chuyện than.
Năm nay còn đỡ, một anh lính chuyển nghề trước là cấp dưới của ông Ôn đến biếu mấy túi than, nói vì biết lệ cũ của ông Ôn, mặc dù chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng ăn đồ nướng, lẩu đều phải dùng đến. Ngoài ra, anh ta còn mang theo một chiếc túi màu xanh lam, bảo là trong lúc dọn dẹp đã phát hiện ra di vật do ông Ôn để lại.
Bà Uẩn mở túi ra thì bên trong có một cuốn nhật kí dày bìa cứng và mấy lá thư chưa gửi đi, trong đó có một lá ghi người nhận là Ôn Hoành.
A Hoành đọc xong thư thì gấp lại gọn gàng và cất ở đáy ngăn kéo, sau đó viết thư hồi âm và đốt cho cha mình, cúi lạy ba cái trước bài vị của ông, cô dập đầu xuống đất rất mạnh, khiến Tư Nhĩ và Tư Hoán nhìn mà sởn gai ốc, làm như thế người đằng sau đọ sao nổi.
Đến lượt Tư Hoán, anh đành cắn răng dập đầu xuống sàn thật mạnh - cha, con cũng hiếu thảo như thường!
Lúc đứng dậy, trán sưng cục to tướng như quả ổi, A Hoành thắng một hiệp, Tư Nhĩ liếc xéo, nghĩ bụng: Đúng là tự hành mình!
A Hoành bất lực nói: " Em có chuyện riêng của em, hai người tị nạnh gì chứ?"
Ngôn Hi cầm một cái bát, bên trong có một ít thịt đã được nhúng chín, thò đầu vào hỏi: " Cúi lạy xong chưa, xong rồi thì ra ăn lẩu để tôi thắp nến hương."
Ba người lặng lẽ nhường chỗ.
Ngôn Hi cười khì rồi đặt bát sang một bên, châm hương quỳ lạy trước bài vị." Chú Ôn ạ, con chúc mừng năm mới chú, ở trên trời chú ăn ít thịt thôi không mỡ máu lại tăng đấy. Ngoài ra, tiện thể chú phù hộ cho con tiền vào như nước, người đẹp vây quanh, món sườn dồi dào, đặc biệt là cầu được ước thấy nhé."
Ai nấy đều sa sầm nét mặt.
Ngày hai mươi chín tết nhà họ Ôn và anh chàng họ Ngôn vừa ăn lẩu xong thì ngoài trời tuyết bắt đầu rơi. Lúc đầu tuyết nhỏ, sau đó to dần, rơi cả buổi chiều mới ngừng.
Tính trẻ con của Tân Đạt Di nổi lên, tuyết vừa ngừng liền gõ cửa nhà họ Ôn, kéo cả đám ra chơi ném tuyết.
Ngôn Hi nói: " Tôi là người nho nhã, không thích làm những chuyện ấu trĩ như thế này..."
Chưa dứt lời thì A Hoành ném một nắm tuyết trúng ngay đầu anh.
Ba người còn lại cười ngặt nghẽo:" Hê, nhìn người nho nhã kìa."
Ngôn Hi phủi tuyết trên đầu xuống, trợn mắt nói: " Cười hở mười cái răng." Chưa kịp giáo huấn thêm thì A Hoành lại ném một vốc khác vào người anh.
Cô đứng trong tuyết trắng, vì khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ nét mặt cô. Ngôn H hậm hực nghĩ, không biết đã đắc tội gì với cô nàng, về nhà chục ngày nay không nở một nụ cười nào với người ta, lại còn gây sự đủ điều. Người ta thương mình như thế mà dám báo đáp kiểu đó ư!
Anh ôm bụng tức, đang định phẩy tay đi vào thì cô lại ném một vốc tuyết trúng sau gáy. Lần này Ngôn Hi nổi trận lôi đình, anh vốc một nắm tuyết to ném về phía cô.
Tân Đạt Di không nhận ra trò mèo của hai người, bèn cười khùng khục nói " tôi cũng chơi ", sau đó vốc hai nắm tuyết ném về phía hai người, mỗi người một nắm, không hơn không kém. Sau đó phát hiện ra hình như có gì bất thường, hai người kia gần như không hề đếm xỉa gì đến cậu mà chỉ vừa ném tuyết vừa liếc mắt đưa tình, tốc độ và sức công phá có thể sánh với bom nguyên tử.
Mẹ kiếp, nhiệt tình quá, dâm đãng quá, không thể chịu nổi nữa!
Cậu đưa tay bịt mắt quay đầu lại nói với Tư Hoán và Tư Nhĩ: " Bọn cậu nhìn hai tên kia kìa, ánh mắt như muốn đốt cháy nhau vậy."
Tư Hoán thở dài: " Ừ, sắp đánh nhau rồi."
Tư Nhĩ kéo Tân Đạt Di nói: " Thôi Thôi, mình về trước đi, nhìn hai vị mắc hội chứng down đó em không chịu được."
Lúc này Ngôn Hi đang trốn góc nọ, lẻn góc kia để tránh tuyết, chạy nhiều nên nóng, mặt anh đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, anh vốc một nắm tuyết to, cười ranh mãnh rồi chạy lên ném vào người A Hoành.
A Hoành bị ném trúng mũi bèn ngồi thụp xuống bịt mũi, hồi lâu không thấy đứng dậy.
Ngôn Hi cười ha ha, vừa phủi tuyết trên người vừa lại gần, chống tay vào đầu gối nói:"Đáng đời chưa?" Rồi anh đưa tay định kéo cô đứng dậy thì cô đã lôi anh xuống, mất đà anh ngã lăng ra đất.
Anh bực bội ngẩng lên, nghiêng người, đầu gối lên tuyết: " Rốt cuộc thì anh đã làm gì em, kết án tử hình người ta thì cũng phải có lí do chứ!?"
A Hoành hắng giọng, nói ngắn gọn: " Ba trăm nghìn tệ."
Ngôn Hi lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước: " À, ba trăm nghìn tệ, ba trăm nghìn tệ là... nói một cách khách quan, đối với anh thì con số đó không quá lớn. Xét về mặt chủ quan, anh không có sáu trăm nghìn tệ, cũng không có tám trăm nghìn tệ nên nó là ba trăm nghìn..."
A Hoành mỉm cười nói: " Xét về mặt khách quan, những lời anh nói không phải là những lời của trái đất. Xét về mặt chủ quan, một người bình thường như em không thể hiểu được những gì anh nói."
Anh toát mồ hôi, tiu nghỉu hồi lâu nói: " Cậu ta... em.... bọn em..."
A Hoành mỉm cười, nằm xuống bên cạnh anh, gối đầu lên hai tay, nhìn bầu trời nói: " Bọn em rất ổn, cảm ơn ba trăm nghìn tệ của Ngôn thiếu gia."
Anh không nói gì, mùi tùng hương trên người cô thoang thoảng, một lúc sau anh cười nói: " Anh làm hỏng việc rồi phải không?"
A Hoành mỉm cười, nói như đang đùa nhưng tay vẫn nắm chặt vốc tuyết." Vâng, Ngôn Hi, em nói thật nhé, nếu anh dám hôn... ờ, môi em, thì em sẽ tha thứ cho anh và ba trăm nghìn tệ của anh, anh có chịu không?"
Cô đang đánh cược, thậm chí là đang thách thức, hành động này không hề liên quan gì đến vẻ dịu dàng của cô, nhưng đó lại là một bước ngoặt xé toạc dục vọng tự đáy lòng của cô.
Ngôn Hi sững lại, im lặng hồi lâu rồi mới chăm chú nhìn vào... môi của cô với ánh mắt khó hiểu. Anh biết tục ngữ có câu: Người môi mỏng thường bạc tình.
Môi A Hoành rất mỏng, mùa đông môi còn khá khô, nhưng cô có thể đăng kí tham gia cuộc thi nhị thập tứ hiếu, thanh niên ưu tú rõ ràng không có mối quan hệ nào với sự bạc tình.
Khi nói câu đó, miệng cô nhoẻn cười.
Cô muốn anh hôn cô.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, ngập ngừng do dự trong giây lát, rồi anh nhẹ nhàng vuốt ve lông mày, mắt, mũi, mơn trớn bờ môi cô, đầy vẻ yêu thương... nhưng mãi không chịu chạm vào môi cô.
Cô nàng ngốc nghếch của anh là một cô gái không biết xấu hổ. Đôi mắt trong veo, sáng ngời nhìn anh không chớp, vẻ thất vọng thoáng hiện trong ấy, cô nói:"" Ngôn Hi, em biết là anh không chịu hôn em, em biết..."
Anh nghĩ: Em biết gì và biết được bao nhiêu chứ?
Ngay lập tức, anh điên cuồng hôn lên môi cô, đầu lưỡi len vào miệng cô khám phá... Trong lúc mơ màng đó, anh nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch, lòng ngực như muốn nổ tung vì nụ hôn cháy bỏng của anh.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |