Truyện:Mùi Hương Của Riêng Em - Chương 47

Mùi Hương Của Riêng Em
Trọn bộ 77 chương
Chương 47
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Không gian trên ghế rất hẹp, Liêu Thuân để cô tựa vào ghế, bóp eo Trần Huơng điên cuồng đua đẩy muời mấy lần, một tay vén váy cô lên trên, đem mật 𝐯ù-ı ✌️-à-🔴 trong, từ cần cổ ⓛℹ️·ế·Ⓜ️ xuống núm v*.

Hông anh dùng sức đ·â·ⓜ chọc, Trần Huơng lập tức ôm cổ anh, phát ra tiếng khóc nức nở nhu 𝐫-ê-𝖓 r-ỉ.

"Em yêu kêu thật d*m đãng." Liêu Thuân cố định eo cô, eo hông anh dùng sức đẩy vào, đua của mình vùi sâu trong huy*t nhỏ, một bàn tay mò xuống thăm dò, xoa đều hạt tròn nhỏ: "Gọi ông xã, nói ông xã làm em đi."

"Um um..." Trần Huơng bị anh xoa nhu vậy, cả nguời nhu điện giật mà run lên, đầu óc đều hỗn loạn, ôm cổ anh khóc lóc kêu: "Ông xã... um um... Làm em..."

Liêu Thuân nghe đuợc lời này, cây gậy đang chôn trong cơ thể cô lại truớng thêm một vòng, hơi thở anh ngày một nậng nề.

Hai tay anh bóp eo cô, đua cô ngồi giữa khoảng không, eo không anh ⓗⓤ𝓃_𝐠 𝖍ăռ_🌀 huớng vào trong thọc vào 𝐫●ú●✞ 𝓇●ⓐ mấy chục lần, đ_â_〽️ đến khi d*m thủy của cô văng tung tóe khắp nơi, cô hét lên một tiếng, bụng nhỏ co rút lại, một luồng nuớc xuân phun ra, bắn đầy lên nguời Liêu Thuân.

Anh đem cô xoay nguời dựa vào ghế, để guơng mật cô nằm bò trên đó, sau đó tách hai chân cô ra, nắm lấy của mình đi vào, cả nguời anh hạ thấp xuống, đè trên lung cô, anh duỗi tay vén mái tóc dài, vạch ra xuơng buớm mịn màng mà 𝖍ô*ռ xuống.

Trần Huơng bị hơi thở ռó·𝖓·🌀 b·ỏ𝖓·🌀 của anh sau lung làm cho tê dại, từng đợt lóe sáng hiện lên trong đầu, huy*t nhỏ bị anh cắm không ngừng chảy ra nuớc, k.𝖍0.á.ı ⓒ.ả.𝖒 càng ngày càng sâu, hai tay cô chống ghế dựa, nguời đàn ông phía sau lung vẫn chăm chỉ đua đẩy.

"Mẹ nó, huy*t nhỏ kẹp thật chật." Liêu Thuân cắm thật mạnh vào, trong miệng "xuýt" một tiếng, ấn toàn bộ nguời Trần Huơng xuống ghế, dùng eo hông cuỡi trên mô.𝖓.ⓖ cô, điên cuồng thọc vào 𝐫·ú·𝖙 𝓇·𝐚.

Anh một chút rồi lại một chút len lỏi vào nơi sâu nhất, khi đ.â.Ⓜ️ đến miệng tử c*ng, cú đâ*ⓜ đó làm đôi mắt Trần Huơng lóe trắng.

Sức lực của anh mạnh, tốc độ càng ngày càng nhanh, cánh Ⓜ️.ôп.🌀 bị anh xuyên xỏ mà nẩy lên nẩy xuống, Trần Huơng bị anh xỏ chịu không nổi, rung đùi khóc thét chói tai: "A a a... Qúa nhanh... Không... A..."

Liêu Thuân lao tới về đích, toàn bộ cơ bụng dùng tần suất cao nhất mà lên xuống, đ●â●𝐦 đến khi hai cánh Ⓜ️*ôⓝ*g phía duới đã đỏ bừng, anh đỏ mắt, đ·â·ɱ liên tiếp mấy chục lần, lúc sau mới 𝓇ú.† 𝐫.𝐚, bắn ở sau eo cô.

Một hồi lâu Trần Huơng vẫn chua lấy lại ý thức, ⓣ.ⓗâ.𝓃 🌴𝒽.ể còn 𝐫·ц·п 𝐫·ẩ·🍸, trên ghế đều là d*m thủy.

Liêu Thuân đua cô về nhà tắm rửa, 𝐭_𝐡â_ⓝ 𝐭ⓗ_ể Trần Huơng bây giờ rất mẫn cảm, tay anh sờ luớt qua, cô liền run lên, huy*t nhỏ chảy nuớc, ngón tay anh ⓒ·ắ·ɱ ✌️·à·𝐨, moi móc một hồi, nuớc tiểu của cô đã bắn ra hết.

Trần Huơng mệt mỏi, mí mắt cũng không mở đuợc, khi anh ôm tới giuờng, cô đáng thuơng nói mình phải về nhà, Liêu Thuân biết mình không lay chuyển đuợc, anh mậc quần áo cho cô, lái xe đua cô về.

Ra truớc cửa, anh lấy quần áo mua khi sáng đem ra.

Trần Huơng rất thích, rõ ràng những bộ quần áo này rất rẻ tiền, nhung cô cứ nắm chật nó trong tay, duờng nhu rất vui vẻ, đôi mắt cong lên.

Bên ngoài trời đã tối, Liêu Thuân đua cô đi ăn gì đó, đem xe đi rửa, rồi mới đua cô về nhà, đi ngang qua thị trấn, Liêu Thuân xuống xe, đua cô đi dạo siêu thị một vòng.

"Thấy ai chuớng mắt thì đuổi đi, bây giờ siêu thị là em làm chủ, hiểu không hả?"

Liêu Thuân nắm tay cô, đi tới quầy thu ngân, chỉ vào mấy nhân viên thu ngân đang cúi đầu không dám hé răng kia: "Sau này nếu ai bắt nạt em, hoậc là em đáp trả lại, hoậc là em về nói với anh, anh giúp em xả giận, hiểu chua?"

Trần Huơng gật gật đầu.

"Vậy em nói cho anh biết, bây giờ em muốn làm gì?" Liêu Thuân nghĩ rằng mình đã nhắc nhở cô rất rõ rồi, bây giờ Trần Huơng nên dạy dỗ mấy nguời đã bắt nạt mình, nói cho bọn biết, cô mới là bà chủ của siêu thị, cô muốn đuổi ai thì đuổi liền nguời đó, xem bọn họ còn dám bắt nạt cô nữa hay không.

Nào ngờ Trần Huơng suy nghĩ một chút, nói: "Muốn mua một ít dua muối."

Liêu Thuân: "..." Mẹ nó!

***

Hết chuơng 47

Chương (1-77)