← Ch.05 | Ch.07 → |
"Ha ha... Đến đây, đến đây, để cho ông ngoại nhìn xem Tiểu Bảo của ông có cao hơn không!
Ha ha..."
Cháu gái trở về làm cho hôm nay Vân lão gia rất vui vẻ, cố ý kêu đầu bếp chuẩn bị món rau Vân Tịch Dạ thích nhất, nhìn thấy con gái, con rể cùng thằng nhóc này, càng làm cho Vân lão gia thoải mái hơn.
"A... Ông ngoại, Tiểu Bảo rất nhớ ông đó."
Một tiểu soái ca tuấn tú, vào cửa nghe được thanh âm của Vân lão gia tử, giầy cũng không cởi đã rất nhanh chạy vào, nhào vào trong lòng, níu chặt bộ râu trắng tuyết của Vân lão gia, lớn tiếng la hét.
Vân Vi Nhi nhìn thấy hai ông cháu vui đùa ầm ĩ, không khỏi nhớ về một đứa con gái khác của mình, trong lòng một trận chua xót khổ sở, nếu như không vì mẹ mình, cô cũng sẽ giống như Tiểu Bảo, có một thời thơ ấu ngây thơ vui vẻ, mà không phải xa cha mẹ, một thân một mình ở nơi đất khách quê người từ khi còn bé.
Kiều Tuấn Dật nhìn thấy ánh mắt phiếm hồng của Vi Nhi, liền biết bà lại nghĩ tới Vân Tịch Dạ ở Anh quốc xa xôi, không nói gì, chỉ là ôm nhẹ bả vai của bà an ủi.
Nhìn thấy chồng cẩn thận săn sóc mình, Vân Vi Nhi lại một trận áy náy, năm đó cha có giới thiệu ông cho bà, khi đó ông rất thích bà, luôn luôn tìm cách theo đuổi bà, mà bà lại chỉ thích Lục Thành, phụ tâm ý của ông, hại ông đau lòng, ra nước ngoài nhiều năm mới trở lại.
Bây giờ quay về, ông hiểu rõ quá khứ của bà, lại làm việc nghĩa, không do dự mà cưới bà, lại thật tâm yêu bà, chăm sóc bà, làm cho bà chậm rãi từ trong quá khứ đau xót mà bước ra ngoài.
Kiều Tuấn Dật ôm lấy Vân Vi Nhi, hai người tới trước ông cháu vui đùa ầm ĩ, chào hỏi Vân lão gia, Vân Vi Nhi nghi hoặc nhìn phụ thân vui cười, hỏi: "Cha, hôm nay hình như cha rất vui, đã xảy ra chuyện gì vậy "Ha ha... Đương nhiên là vui, hôm nay là ngày đoàn tụ của Vân gia chúng ta, mười mấy năm qua lần đầu tiên có thể cùng nhau, không vui sao được."
Nhìn thấy con gái mình, đã hoàn toàn thoát khỏi quá khứ đau xót đó, Vân lão gia lại nhìn về phía con rể, ánh mắt càng phát ra tia ưng thuận, càng khẳng định con mắt lúc trước của mình không hề tệ hại.
Ai cũng cho rằng thiếu gia nhà giàu coi thường tình cảm, năm đó con gái ngây thơ của ông cũng không cho là thiếu gia nhà giàu Kiều Tuấn Dật là một người đàn ông tốt, trọng tình cảm, không để ý tới lời khuyên bảo của ông, một mực gả cho Lục Thành.
Nhưng sự thực chứng minh con mắt năm đó của ông, thật không phụ ông ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy.
"Cha..."
Vân Vi Nhi nghe phụ thân nói, nhất thời mơ hồ, mở miệng muốn hỏi lại nghe thấy một tiếng gọi từ xa, một giọt nước mắt rơi xuống tấm thảm trên mặt đất rồi nhanh chóng biến mất.
"Mẹ, Kiều thúc thúc."
Một tiếng nữ thanh vang lên, cắt ngang câu hỏi Vân Vi Nhi vừa muốn nói ra.
Vân Vi Nhi ngẩng đầu nhìn, rồi mỉm cười ưu nhã với tuấn mỹ 'Thiếu niên' đang ở trên cầu thang từng bước một đi xuống, nước mắt giống như vòi nước vừa được mở, cứ thế chảy ra.
Vân Tịch Dạ đi tới trước mặt mẹ mình, một tay ôm lấy Vân Vi Nhi, một tay từ trong túi lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Vân Vi Nhi lệ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà an ủi.
Đồng thời ngẩng đầu nhìn Kiều Tuấn Dật lễ phép gật gật đầu "Cám ơn Kiều thúc thúc, những năm gần đây đã chăm sóc mẹ cháu."
"Đây là việc ta phải làm, mẹ cháu những năm gần đây vẫn luôn rất nhớ cháu."
Kiều Tuấn Dật vừa nhìn thấy Vân Tịch Dạ, trong lòng liền có một loại cảm giác không nói ra được, cô bé có một loại kiêu ngạo của người thành công, làm cho ông có cảm giác tiếc nuối vì mình không phải là cha ruột của cô, thế giới của cô bé này chắc chắn sẽ rất rộng.
Lúc này một tiểu tử đẹp trai đột nhiên chen vào cái ôm của Vân Tịch Dạ và Vi Nhi, ôm cánh tay Vân Vi Nhi lắc lắc, ánh mắt nhìn bà thị uy tựa như nhíu nhíu mày, rất đáng yêu."
Mẹ!
Hắn là ai?"
Nhìn thấy thằng nhóc thị uy tựa nhíu mày, Vân Tịch Dạ một trận không nói gì.
Vân Vi Nhi trông thấy động tác của con mình thật đáng yêu, con gái không nói gì, vẻ mặt cười ra tiếng, kéo tay của con gái đặt lên trên tay con trai."
Được rồi, Tiểu Bảo không thể không có lễ phép như vậy, đây là chị gái, chính là chị gái ở nước ngoài mẹ nói cho con biết đó."
"Mẹ, mẹ bị hắn lừa rồi, hắn là con trai sao lại là chị gái."
Tiểu Bảo đáng yêu của chúng ta đương nhiên là như thế, căn bản không tin tưởng lời nói của Vân Vi Nhi, tựa như ôm Vân Vi Nhi, quay đầu trừng mắt với Vân Tịch Dạ, nghiêm túc mà thiên chân vô tà đồng ngữ, làm cho mọi người cười ha ha một trận.
Nhìn thấy mọi người đều đang cười mình, Tiểu Bảo gấp đến mức chạy quanh, chạy đến bên người Vân lão gia, ôm lấy ông ngoại kêu la "Ông ngoại, mẹ bị tên kia me hoặc, không tin cháu!
Ông nhìn xem."
Đón được cháu ngoại chạy tới, Vân lão gia một trận cười to: "Ha ha.
Được rồi Tiểu Bảo, ông ngoại đã bảo Lý gia gia giúp cháu chuẩn bị, cháu thích ăn nhất cá hấp, nếu không đi ăn tí nữa cũng không còn!"
Nghe được có cá hấp mình thích ăn nhất, Kiều Tịch Mạch sáng như tuyết, giãy ra khỏi cái ôm của Vân lão gia chạy tới Lý quản gia đang bận rộn ở phòng ăn, còn không quên quay đầu lại trừng mắt với Vân Tịch Dạ, nhại Vân lão gia mắng to: "thằng nhóc".
Một bữa cơm ăn vô cùng ấm áp, Kiều Tịch Mạch ở giữa thỉnh thoảng nghi hoặc trừng mắt nhìn Vân Tịch Dạ, hỏi một câu 'Chị thật là con gái, không phải con trai?' làm cho mọi người thoải mái vô cùng.
Học viện quý tộc Hoa Ưng Từng chiếc xe thể thao một vội vã lái vào bãi đỗ xe của học viện, hoàn toàn thể hiện ra sự xa xỉ của ngôi trường này.
Lúc này một chiếc Lamborghini màu tím lái vào học viện, khiến cho học sinh chú ý, xe dừng lại, cửa xe từ từ mở ra, một vị soái ca từ ghế lái đi xuống, một đôi giày màu trắng, quần tây màu đen hưu nhàn, áo sơ mi tơ tằm màu tím, áo khoác nhất kiện màu lam, tay trái để ở túi quần, tay phải cầm một chiếc túi xách đen, mái tóc đen tuyền cắt ngắn không theo trật tự, tóc mái che khuất một con mắt, trong đôi mắt hồ ly hẹp dài tràn đầy đạm mạc, đôi môi độ dày vừa phải, cong lên tạo ra một nụ cười say lòng người, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh lùng lại không xa cách, khiến cho hoa ven đường si trận trận thét chói tai.
Đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, Vân Tịch Dạ nhẹ nhàng gõ gõ cửa, bên trong có người đáp.
Ngày hôm qua Tà giúp Vân Tịch Dạ giải quyết thủ tục nhập học, mới biết được thì ra An lão gia là hiệu trưởng danh dự của trường học này, Vân Tịch Dạ đẩy cánh cửa phòng hiệu trưởng ra, đi vào liền nhìn thấy một vị lão nhân ngồi ở bàn làm việc lật xem văn kiện.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn thấy Vân Tịch Dạ, hài lòng nói "Tiểu Dạ, còn nhớ ta không? Nhìn thấy nụ cười trên môi lão nhân, Vân Tịch Dạ bước lên ân cần thăm hỏi "Chào An gia gia, cháu vốn tính toán ngày nào đó tới nhà chào hỏi An gia gia, không nghĩ tới An gia gia lại là hiệu trưởng ở đây."
Từ trong chiếc túi màu đen, lấy ra một hộp trang sức màu đen, đặt lên trên bàn làm việc "Một món quà nhỏ, hi vọng An gia gia thích."
An lão gia tử hài lòng mở hộp, tâm tình vô cùng sung sướng"
Đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ vừa mới nhập vào Mỹ, Tiểu Dạ rất có tâm a!
Haiz...
Vẫn là cháu gái tốt!
Cái này cháu ta một chút cũng khong có được."
Lúc này tiếng đập cửa lại vang lên, tiến tới là một người đàn ông trung niên trên người tản mát ra khí chất nho nhã, người đó đi vào phòng hiệu trưởng thấy còn có người, dừng một chút nói: "Hiệu trưởng, ngài tìm tôi có việc?"
"À, Tiểu Trương à!
Tiểu Dạ đến đây ta giới thiệu chút, thầy giáo Trương- Trương Hâm.
Tiểu Trương, đây là Vân Tịch Dạ, sau này sẽ là học sinh trong lớp cậu."
An lão gia đứng lên kéo Vân Tịch Dạ đi tới trước mặt Trương Hâm, cười ha hả giới thiệu.
Vân Tịch Dạ mỉm cười hành lễ với Trương Hâm "Chào thầy giáo, sau này kính xin ban đạo chiếu cố nhiều."
Trương Hâm liếc nhìn Vân Tịch Dạ cười gật gật đầu, không nói gì thêm, chào hỏi cùng hiệu trưởng xong liền dẫn Vân Tịch Dạ đi ra khỏi đó.
Mỗi năm ở 'Hoa Ưng' đều có một lớp đặc biệt, có thể là học sinh của lớp này, trong nhà cơ bản phải phi phú tức quá Vân Tịch Dạ đi theo Trương Hâm, đứng ở ngoài cửa văn phòng ban học sinh, cúi đầu một chút, khẽ nhíu mày.
Thời gian đầu tiên nhìn thấy Vân Tịch Dạ, Trương Hâm cảm thấy đây cũng chỉ là một thiếu gia có tiền, cũng không đặc biệt chú ý, nhưng lúc Vân Tịch Dạ hành lễ vấn an mình, Trương Hâm mới cảm thấy đứa bé này cũng không tệ lắm, ít nhất còn biết lễ phép, bây giờ nhìn thấy hắn nghe được tiếng ồn ào ở phòng học mà nhíu mày, bất giác hiếu kỳ hỏi"
Ở trường học khác trước đây không có lớp học như vậy sao?"
Nghe được thanh âm của Trương Hâm, Vân Tịch Dạ hơi ngây người, thanh âm của người này rất êm tai, loại này là tiếng nói ôn nhuận của đàn ông trung niên, rất mê người."
À...
không phải vậy, chỉ là, này mấy phòng học ồn ào có điểm giống chợ bán thức ăn."
Nhún vai, Vân Tịch Dạ vẻ mặt đau đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vân Tịch Dạ, Trương Hâm cũng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ "Nhưng lớp đặc biệt tốt hơn những lớp khác rất nhiều.
Những học sinh hoàn hảo này mặc dù rất nhốn nháo, nhưng thành tích học tập cũng không tệ lắm."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |