XXOO trong rừng cây nhỏ
← Ch.34 | Ch.36 → |
Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Dọc theo hàng cây trong trường học, Tống Phi Vũ đi về phía trước, sinh viên xung quanh nhộn nhịp đi đi lại lại, vì vậy cô không biết người đàn ông đang đi theo phía sau.
Chu Chính dường như nhận ra vì sao cô gái này không muốn tiếp tục làm bạn giường với anh nữa, khi có đối tượng để nói chuyện yêu đương thì cần gì phải lãng phí thời gian với anh?
Thế anh thì sao? Lo lắng cô sẽ nghĩ anh đang đối xử lạnh nhạt với cô mà ngây ngốc chạy đến trường học.
Tống Phi Vũ đi tới bên hồ trong trường học, hôm nay là thứ tư, mọi người đều bận đi học, hơn nữa, thời tiết hiện tại đã chuyển lạnh, không có người nhàn nhã có hứng thú đi dạo quanh hồ, chỉ có một mình cô đứng ở bên hồ, ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm đàn cá dưới nước.
Chu Chính đi theo một đoạn đường xa như vậy, cô gái nhỏ cũng không phát hiện, không biết cậu thanh niên kia có sức hút đến đâu mà lại ngây ngốc như thế.
Tống Phi Vũ nhặt lên một cục đá, dùng sức ném mạnh xuống mặt hồ."Tõm"! Mặt hồ lay động làm đàn cá bị dọa, bơi đi hết rồi.
Chu Chính nhẹ bước chân không làm cô gái chú ý, từ phía sau ôm lấy vòng eo 𝐦ả𝓃_𝖍 k_𝐡_ảⓝ_♓.
"Ai?" Tống Phi Vũ sợ tới mức quay phắt đầu lại, cô nghĩ là ai cơ? Không ngờ lại là người đàn ông này.
"Nhìn cái gì mà nhìn!" Chu Chính giả vờ hung tợn.
"Tại sao anh lại ở đây?" Tống Phi Vũ hoảng loạn mà nhìn bốn phía, cũng may là không có người.
Chu Chính không hé răng, túm lấy tay cô gái, vừa lôi vừa kéo đi vào trong rừng cây nhỏ bên hồ.
"Anh làm gì thế?" Tống Phi Vũ cảm thấy người đàn ông này thật khó hiểu.
Cỏ dại mọc kín rừng cây nhỏ, cây cối rậm rạp, sau khi hai người chui vào, lập tức bị che giấu không còn tung tích.
"Tôi còn muốn hỏi em đấy, vừa rồi tôi thấy được toàn bộ rồi." Chu Chính đen mặt, rất không thoải mái.
"Hả? Anh theo dõi em à?" Tống Phi Vũ bị người đàn ông ấn trên một thân cây, cô đang đắn đo có nên giải thích hay không, nhưng anh đều đã nghĩ như vậy, giải thích cũng phí công vô ích.
"Tôi nhớ rõ đã nói với em, phải ngoan một chút." Chu Chính lần tay xuống dọc theo hai nhũ hoa căng tròn, lướt vòng bụng phẳng lì, bàn tay lộ rõ khớp xương linh hoạt di chuyển tới giữa hai chân, dùng đầu ngón tay chọc chọc một chút, 𝐭♓●â●𝖓 🌴h●ể cô gái lập tức căng thẳng lên.
"Anh muốn làm tại đây?" Tống Phi Vũ phát hiện ý đồ của người đàn ông.
"Nơi này rất thích hợp để 'bắn súng' đấy, em nhìn dưới chân tôi xem." Chu Chính dịch chân ra, một cái áo mưa lộ ra, bên trong còn có ⓣı𝐧-h 𝐝-ịⓒ-ⓗ đặc quánh.
"Nhưng em cũng không muốn ở nơi này." Tống Phi Vũ nghĩ mình phải từ chối, nhưng cũng đã chậm, người đàn ông túm lấy quần jean, trực tiếp kéo ra, lộ ra quần lót bên trong.
"Không phải do em quyết." Chu Chính ♓*ô*𝓃 Ⓜ️*ô*❗ cô, đầu lưỡi với vào khoang miệng, triền miên cắn Ⓜ️ú●†, sau đó tay trái thò vào quần lót, chuẩn tìm được vị trí của huyệt nhỏ, 𝒸-ắ-〽️ và-⭕ trong, tay phải thì đưa ra, kéo khóa quần xuống, móc cự vật ra ngoài.
"Ưm..." Tống Phi Vũ nắm lấy cổ tay người đàn ông, mặc dù kháng cự cũng không có ích gì, cô bị anh hung ác 𝒽ô·n ⓜô·ï, 𝐭𝒽·â·𝖓 🌴·𝐡·ể không biết xấu hổ mà mềm nhũn, hoa huyệt nuốt lấy ngón tay người đàn ông.
Ngón tay Chu Chính 𝖈ắ●m và●🅾️ г_ú_ⓣ г_🅰️ hoa huyệt, anh thấy màn dạo đầu đã đủ rồi, nhưng vẫn còn tiếp tục dây dưa môi lưỡi, anh nắm lấy côn thịt mà tuốt lên xuống, trên quy đầu dính mật dịch của phụ nữ, ◗ươ𝐧-ℊ νậ-𝐭 sưng to dữ tợn.
"Ưm..." Tống Phi Vũ bị ♓ô·𝓃 đến mức hít thở không thông, may mà người đàn ông kịp thời buông ra.
Chu Chính hơi nâng ɱô-𝓃-🌀, đem ◗ư*ơⓝ*ⓖ ☑️*ậ*𝐭 để môi â_Ⓜ️ ♓_ộ ướt sũng mật dịch, theo cái miệng nhỏ đang mở ra mà chậm rãi 𝒸ắ_𝖒 ѵà_𝖔.
"Ưm... Anh già rồi mà còn cầm thú như vậy." Huyệt nhỏ của Tống Phi Vũ lập tức bị ép căng ra hết cỡ, nhịn không nổi mà 𝓇_ê_𝓃 𝖗_ỉ ra tiếng.
"Già mà còn cầm thú? Tôi chưa già đâu." Chu Chính thẳng lưng, thọc vào r.ú.t 𝖗.ⓐ, anh đứng thẳng người lên, mặc một bộ tây trang màu đen tuyền, cũng không 𝖈ở●𝐢 ⓠ●𝖚●ầ●п áo, chỉ có côn thịt tím đen dữ tợn lộ ra đang dùng sức va chạm huyệt nhỏ của cô gái.
"Già muốn 🌜_ⓗế_t!" Tống Phi Vũ dựa vào trên thân cây, cô cũng đứng thẳng, tư thế như vậy quá chật vật, cô nhịn không được mà định vắt chân lên người anh, nhưng người đàn ông nhất quyết không bắt lấy, cô lại đành phải thả xuống dưới.
"Mẹ nó, vậy em cũng chỉ có thể bị tên già mà không nên nết này c●ắ●ⓜ ✅à●𝐨!" Chu Chính tàn nhẫn mà đ-â-ⓜ thọc, toàn thân chỉ có vòng eo tận lực dùng sức, nhưng cứ như vậy cũng khiến hoa huyệt không chịu nổi sự mãnh liệt lúc thọc vào 𝖗ú●🌴 𝖗●@, phun ra thật nhiều mật dịch trơn ướt, anh cứ nhằm vào điểm mẫn cảm mà xoa bóp, đâ_ɱ chọc, phản ứng của cô gái càng mãnh liệt.
"A... Anh rể... Nhẹ chút... Sẽ có người qua bên này đấy." Tống Phi Vũ tóm lấy cánh tay người đàn ông, hai chân lại bị tách ra một chút, lộ ra huyệt nhỏ phấn nộn hồng nhuận, kết hợp với mật dịch dính nhớp, chính là bộ dáng 🅓â·𝖒 đ·ã·ⓝ·ℊ thiếu bị làm.
"Hiện tại biết sợ hả? Vừa rồi xốc quần áo lên thì sao không sợ?" Hai tay Chu Chính chống lên thân cây, cánh tay chắc khỏe nổi đầy cơ bắp, vòng eo di chuyển với tần suất nhanh hơn một cách đột ngột, cặp 𝖒ô𝐧*🌀 mạnh mẽ cong lên, 𝐝ư_ơ_𝓃_𝖌 ✅_ậ_т thô dài ↪️ắ*〽️ ν*à*🔴 r●ú●т ⓡ●🅰️ trong huyệt nhỏ vừa nhanh vừa bất ngờ, mật dịch vì sung 💰ư.ớռ.g ồ ạt chảy ra.
"Khốn kiếp... Anh chính là tên khốn." Tống Phi Vũ run run hai chân, người đàn ông cứ chơi kiểu chín nông một sâu, huyệt nhỏ 🎋.ẹ.𝓅 𝒸ⓗ.ặ.𝐭 ԁươ-𝖓-🌀 ✌️-ậ-🌴, cô chịu không nổi loại 𝐭-ⓡ-🅰️ ✝️-ấ-n ngọt ngào này, huyệt nhỏ vừa ngứa vừa 💰ướ𝐧*🌀.
"A! 🎋●ẹ●𝐩 ↪️♓ặ●ⓣ quá!" Chu Chính liên tục tăng cao cường độ cùng tần suất, bởi vì anh dùng sức quá mức, cái cây nhỏ đáng thương, bị lay động kịch liệt như sắp gãy.
Tống Phi Vũ lo lắng mà đánh vào người anh, vậy cũng quá khỏe rồi, hoa huyệt của cô bị làm đến mức tê dại thì không nói, cái cây nhỏ cũng phải thừa nhận chung nỗi đau với cô.
"Anh nhẹ... nhẹ một chút, làm...làm đến mức gãy cả cây thì không được." Tống Phi Vũ năn nỉ người đàn ông, nhưng anh vẫn làm theo ý mình như cũ, côn thịt to dài lại sưng to hơn, cứ nhằm vào hoa huyệt mà chọc cắm một cách lỗ mãng.
Chu Chính biến hóa góc độ va chạm, quy đầu thô to rất nhiều lần chạm vào cái miệng nhỏ sâu tận trong cổ tử cung, nhưng lại không cắm sâu vào, mà liên tục chọc chọc, rồi nhanh chóng ⓡú*✝️ г*𝖆.
"A... Ngứa quá... A... Anh rể..." Tống Phi Vũ yêu người đàn ông này muốn 🌜●h●ế●𝐭, nhưng cũng hận 𝐜ⓗế.t cách 𝐥à●𝐦 𝖙ìп●♓ này của anh, quả thật như muốn lấy mạng cô mà.
"Muốn được làm tàn nhẫn hơn không?" Chu Chính cong eo, đâ_ⓜ mạnh vào miệng hoa huyệt.
"Muốn... Anh cho em đi... A..." Tống Phi Vũ còn chưa kịp nói xong, người đàn ông liền thỏa mãn cô, 🅓ư.ơ.n.ɢ ✅.ậ.𝐭 г·ú·𝐭 𝓇·𝐚 cắm sâu vào nhiều lần, quy đầu mạnh mẽ mà thọc mở môi â·m ♓·ộ, tần suất dần dần không thể khống chế được, 𝖐·♓·🔴·á·❗ 🌜·ả·ⓜ trong cơ thể lập tức nứt vỡ mà lan tràn khắp ngóc ngách.
"Anh rể... Anh rể." Hai chân Tống Phi Vũ hoàn toàn mềm nhũn, phía dưới bị người đàn ông làm mở rộng, môi â*ɱ 𝒽*ộ 𝐫ц●𝓃 rẩ●γ, cô sắp phun rồi, va chạm liên tục không ngừng, vách thịt mềm đều lộ ra.
"Tới cao trào?" Chu Chính hoàn toàn không có ý dừng lại, càng làm càng mãnh liệt, cúc áo sơ mi đều mở rộng.
"A... Phun... Phun... A..." †.𝒽â.ⓝ t.h.ể Tống Phi Vũ ưỡn cong lên trên một cái, cô đạt cao trào, huyệt nhỏ phun ra đặc biệt nhiều mật dịch dính nhớp, từng dòng bắn tung tóe trên đũng quần người đàn ông.
"Shit! Anh cũng sắp rồi." Chu Chính lao tới không khác gì dã thú đói khát nhìn thấy con mồi, huyệt nhỏ gặp 🎋.í.c.𝒽 𝐭𝖍í.↪️.h đáng sợ, túi tinh mở rộng ra, rốt cuộc dừng lại, suy nghĩ đến việc cô gái có tiết học buổi chiều, khi anh ⓑ_ắ_п 𝐭_1_п_ⓗ thì nhanh chóng r*ú*t г*🅰️ ngoài, quy đầu ghé sát vào miệng hoa huyệt điên cuồng bắn ra.
†ℹ️𝓃·♓ ◗·ị·↪️·𝐡 trắng đục bám vào trên hai môi â·ⓜ ⓗ·ộ hồng hào, vách thịt mềm nhũn cũng lây dính rất nhiều.
← Ch. 34 | Ch. 36 → |