← Ch.13 | Ch.15 → |
"Khát quá...." Khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều mang theo lớp mồ hôi mỏng, bất an cọ cọ bắp đùi anh.
Quả nhiên...
Là canh bổ hải sản của ba đã nổi lên tác dụng.
Nếu như không phải vì dị ứng quá nặng, anh không dám chắc bây giờ đã xảy ra chuyện gì nữa.
Cả người đã căng cứng, anh cố tình lơ đi sự dụ hoặc của cô cùng với bầu không khí mập mờ không ngừng bành trướng mà nâng cô dậy: "Johanne, uống nước đá nhé!"
Không thể 𝖕-𝖍-â-𝖓 ✞-♓-â-п, anh chỉ đành phải nghiêng người cầm lấy ly nước đặt ở đầu giường lúc nãy mình còn chưa uống xong đưa cho cô.
Cảm giác lành lạnh từ môi qua yết hầu thấm vào cơ thể Johanne, nhưng miệng đắng lưỡi khô cũng chẳng hóa giải được phần nào.
Đầu cô nho nhỏ vô lực tựa vào anh, hơi thở ngọt ngào mà rối loạn phả vào lồng ռ·g·ự·🌜 anh.
Hơi thở Quý Xuyên cũng từ từ trở nên gấp gáp.
Cô bé này, chắc hẳn là đang khảo nghiệm sức chịu đựng của anh rồi! Xem ra tối nay người chịu hành hạ không chỉ mình cô, mà còn có anh.
Buông cô ra, anh xoay người vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn thấm nước rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô.
Cô bị dày vò không hề nhẹ...
Động tác của anh rất dịu dàng...
Anh đang muốn đứng dậy lần nữa, nhưng vì cử chỉ của cô mà cả người lại cứng đờ.
Ngón tay 𝖒.ề.〽️ 𝖒.ạ.ℹ️ nhỏ nhắn mang theo hơi ấm từ từ sờ lên lồng 𝖓●🌀ự●c để trần của anh.
"Nóng quá..." Đầu ngón tay cô, mượt mà như lụa bị sức nóng làm гυ_ռ r_ẩ_γ lơ đãng vuốt lồng п-𝖌ự-𝐜 anh, mang theo mị hoặc khó ⓒưỡn-🌀 𝖈-♓-ế, khiến Quý Xuyên chỉ cảm thấy một luồng khí nóng đi thẳng từ đầu xuống, trực tiếp bức lý trí anh.
"Tôi... tôi... nước..." Johanne mơ hồ lẩm bẩm, khẽ nhếch đôi mắt mê ly đầy sương mù nhìn anh.
Cô khó chịu bò dậy, bờ môi 𝖒ề·ⓜ 〽️ạ·𝒾 lơ đãng quét qua khóe môi lạnh lùng của anh.
Cả người anh, ngay cả môi cũng cứng đờ.
Mà cô lại như một tiểu yêu tinh vô tội, tiếp tục 𝖒·ơ·п тⓡớ·n anh. Mất thăng bằng, thân hình 𝖒_ả_𝖓_ⓗ k_♓_ả_𝓃_𝖍 của cô ngã nhào lên người anh.
Một mùi hương thơm ngát tràn tới đ·ầ·⛎ đ·ộ·ⓒ lý trí của anh, rốt cuộc anh tuyên bố đầu hàng...
Anh nâng đầu cô rồi nhẹ nhàng 𝖍.ô.ⓝ lên đôi môi ɱ.ề.〽️ mạ.𝐢 của cô. Vừa cẩn thận vừa thâm tình lại mang theo chút kích động, anh cắn nuốt toàn bộ hơi thở cô.
Nụ 𝐡.ô.n của anh thật chuyên chú, nhập tâm và điên cuồng làm cho cô cảm thấy rất an toàn.
Hai hàng lông mi dài khẽ rυ_ռ 𝓇ẩ_🍸, từ từ... cô thoải mái than một tiếng, hai mắt lại nhắm nghiền.
Khó lòng kìm nổi, cô mở ra cái miệng nhỏ nhắn, mặc cho anh công thành chiếm đất, triền miên 𝖍ô·n·...
Bàn tay anh không kịp chờ đợi dò vào trong áo ngủ cô, đặt lên nơi 〽️ề_Ⓜ️ Ⓜ️ạ_ı...
Cảm xúc ⓜề·〽️ 𝖒·ạ·ℹ️ như lụa ấy làm anh trầm mê thở dài.
Động tác của anh ngày càng dịu dàng, giống như đang cầm món bảo bối trên tay.
Mà cô... cũng đúng là món quà vô giá của anh...
Anh không thể nhìn cô một mình chịu khổ, chịu ủy khuất, càng không muốn ↪️ư●ỡn●🌀 é●𝓅 cô...
Trừ việc ích kỷ muốn cô ở bên mình...
Cô ✝️●♓●ở 𝐠ấ●🅿️, nằm gọn vào trong ⓝⓖự*𝖈 anh, mặc anh tướt đoạt. Bộ dáng nhu thuận như vậy rất chọc người yêu mến.
Hình ảnh như vậy, Quý Xuyên đã từng ảo tưởng vô số lần... Nghĩ đến cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi...
Bây giờ lại xuất hiện trước mắt anh một cách chân thật, làm anh có chút không tin được.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |