← Ch.104 | Ch.106 → |
Khi màn đêm buông xuống, phòng ngủ chính trống vắng được bao phủ bởi một tầng bóng tối.
Dụ Tư Tình không bật đèn, thân ảnh đơn bạc nằm trên chiếc ghế sa long màu be thật lâu, áo ngủ khoác trên vai cũng lặng lẽ rơi xuống sàn nhà. Cô như một con búp bê cũ nát ngâm mình trong bóng đêm, dính đầy bùn đất trần thế.
Không biết đã qua bao lâu, cửa căn hộ bị đẩy ra, người đi vào là thân ảnh thon dài cao ngất của Hạ Vân Tiệm, anh cố ý để cho Dụ Tư Tình một chút không gian riêng tư, vẫn không bước vào căn hộ này cho đến khi đêm đã về khuya.
Hạ Vân Tiệm đi tới sô pha, nhìn chằm chằm bóng lưng Dụ Tư Tình một lát, trầm mặc cúi người ôm lấy cô.
Nhiệt độ trước ngực người đàn ông, gần trái tim nhất, tất cả đều dán chặt vào cô.
Điều này làm cho Dụ Tư Tình rốt cục cũng có chút phản ứng, đôi mắt ôn nhu đen nhánh kia bình tĩnh, chậm rãi quay lại nhìn anh: "Phan Phan đâu rồi?"
Ngữ khí Hạ Vân Tiệm vẫn như nagỳ thường: "Tan học anh đã đưa con lên lầu làm bài tập rồi."
Dụ Gia Phan từ nhỏ đã quen ở một mình, so với làm bạn, cậu bé thích ở một mình làm một chuyện mình thích.
Dụ Tư Tình gật gật đầu, muốn đứng lên, lại bị bàn tay anh giữ chặt vòng eo mảnh khảnh, ôm trên người, tiếp tục nằm trên sô pha.
Bên tai, là giọng nói ấm áp của người đàn ông: "Nằm cùng anh."
Dụ Tư Tình không biết Hạ Vân Tiệm có việc gì mà muốn nằm, cười cười: "Anh không đói sao?"
Hạ Vân Tiệm không trả lời, ánh mắt nhìn cô rất sâu, ở trong bóng tối không có ai, Dụ Tư Tình mất thời gian giải quyết hết cảm xúc tiêu cực, nhìn thấy sự thất vọng và bi thương của cha mẹ ruột, giờ phút này tất cả đều biến mất, trong mắt lại mang theo nụ cười, vẫn luôn là vẻ ôn nhu đó.
Dụ Tư Tình là một người bình thường có máu có thịt, không thể không biết đau không biết buồn, chỉ là cô rất biết cách giải quyết loại cảm xúc này.
Quen với việc ngụy trang hoàn hảo của mình như là một người hiền lành và thân thiện, khả năng tương tác rất mạnh, không để cho bản thân bị bao trùm bởi năng lượng tiêu cực quá lâu.
Ngón tay dài của Hạ Vân Tiệm phủ lên gương mặt cô, di chuyển như mò mẫm, cuối cùng dừng ở khóe môi cô: "Tư Tình...Em có thể buồn bã hoặc tức giận với anh."
Dụ Tư Tình có hơi buồn cười nhìn anh: "Em đang yên đang lành thì giận anh làm cái gì? "
Bờ môi Hạ Vân Tiệm hơi mím lại, trong ánh sáng khúc xạ ngoài cửa sổ sát đất, chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh, thoạt nhìn làn da trắng đến chói mắt, đường nét trên khuôn mặt lại càng sâu sắc, không phải kiểu bình dị gần gũi.
Dụ Tư Tình nói chuyện, ngữ khí dần dần trở nên yên tĩnh nhu hòa: "Em không có đau buồn, đôi vợ chồng kia ít nhất là đã ném em ở trước cửa viện phúc lợi, còn có chỗ có thể thu nhận một cái mạng này, nếu ném ở dưới thùng rác hay gầm cầu, có thể em đã bị chó mèo hoang ngậm đi, làm gì có ngày hôm nay?"
"Hạ Vân Tiệm, em nên thấy may mắn mới phải. Cặp vợ chồng đó đã không bán em cho những kẻ buôn người, hay một số băng đảng tội phạm buôn bán trẻ em, nếu không em không chết cũng tàn tật. Lão viện trưởng viện phúc lợi có tư tâm nuôi dưỡng em trưởng thành vì mục đích riêng, nhưng bữa cơm vẫn lo được cho em đầy đủ, bất luận như thế nào... Khi em không có khả năng sống sót một mình, họ đã cưu mang em lớn lên khỏe mạnh và an toàn, đối với em mà nói, đã là điều may mắn nhất trong mọi điều bất hạnh rồi."
Dụ Tư Tình lên tiếng giải thích với Hạ Vân Tiệm, đồng thời cũng là đang giải thích khúc mắc cho chính mình.
Cô không oán trời trách đất mắng người, dù là đối với bất kỳ khó khăn nào, đều mỉm cười: "So với bạn bè cùng trang lứa, bây giờ em đã đứng ở trên đỉnh cao của cuộc đời... Giàu có, tự do, sự nghiệp thành công, còn có huyết mạch liên kết là con trai ruột, có anh ở bên cạnh em."
Câu cuối cùng: "Có anh ở bên cạnh em."
Làm cho đáy mắt Hạ Vân Tiệm có cảm xúc gì đó chấn động mạnh mẽ, ngón tay dài cứng đờ dừng ở bên má cô, cũng không cử động: "Anh vốn tưởng rằng... em ghét việc dây dưa với anh."
Dụ Tư Tình khẽ nắm lấy ngón tay anh, nhiệt độ cơ thể người đàn ông cao hơn cô, nắm lấy cảm nhận rất ấm áp: "Tính tình của em luôn nhẫn nhịn chịu đựng, thuận theo tự nhiên, từ nhỏ đã vậy, chỉ cần anh đừng giẫm lên điểm mấu chốt của em, ở cùng một chỗ với anh, đối với em mà nói không phải là chuyện không thể chấp nhận được."
Cô từng chán ghét Hạ Vân Tiệm, đối với người đàn ông này vừa yêu vừa hận, nhưng lại không thể chân chính mà buông xuống.
Đáy mắt Dụ Tư Tình tràn vào một tầng lệ rất mỏng, cười cười nói: "Anh đã thay đổi Hạ Vân Tiệm... Bắt đầu có bóng dáng ngày ấy ở New York, em không biết anh còn nhớ được bao nhiêu, nhưng anh bắt đầu giống như anh trong ký ức của em, có khi giống đến mức em không thể từ bỏ."
"Tư Tình, anh vĩnh viễn giống anh của ngày đó có được hay không, em đừng rời đi."
Mấy chữ này mà cổ họng Hạ Vân Tiệm nặn ra cực kỳ chua xót, ngay cả giọng nói cũng trầm khàn theo. Ở trong không gian trầm mặc vô tận, chậm rãi, Dụ Tư Tình chủ động ôm lấy anh, vùi đầu ở trước ngực anh, mang theo một chút mềm mại cùng hương thơm quyến rũ, làm cho trái tim anh cũng nóng theo.
Hồi lâu sau.
Dụ Tư Tình vẫn cúi đầu như trước, mái tóc đen nhánh lộ ra phần gáy trắng trẻo, rất gầy, giống như giọng nói của cô: "Em nhớ anh... Hạ Vân Tiệm."
Cả đời này, cô đã trải qua vô số lần tình cảm ấm rồi lạnh, mỗi khi niềm tin trong lòng sắp sụp đổ, cô đều rất nhớ người đàn ông che gió che tuyết cho cô, cho cô một căn nhà ấm áp, đặt chân cô lên người để ủ ấm cho cô. Truyện Light Novel
Mỗi khi nghĩ đến, trái tim đều phát đau, nghĩ đến việc này, lại nguyện ý thử tiếp nhận Hạ Vân Tiệm đang dần dần giống như trở về trước kia.
......
Hạ Vân Tiệm ở lại buổi tối hôm nay, không có ý muốn dò hỏi cô, cứ tự nhiên mà ở lại.
Ngày hôm sau, anh bắt đầu di chuyển hành lý từ tầng trên, cũng không phải là trịnh trọng gì, thỉnh thoảng mang theo một vài bộ quần áo ném vào tủ, thuận tiện cho việc ở lại để thay đổi và tắm rửa.
Dụ Tư Tình cuối cùng cũng chấp nhận hành động của anh, nể tình con trai đang rất vui mừng, có nhiều lúc cô đều dễ dàng tha thứ.
Bất giác một tuần đã trôi qua, Dụ Tư Tình lại gặp lại đôi vợ chồng tự xưng là cha mẹ ruột của cô, lúc ấy là đang trên đường ra ngoài mua hoa quả.
So với lần trước vội vàng gặp mặt, lần này người đàn ông họ Phụng cùng vợ ăn mặc lịch sự hơn một chút, muốn mời cô đi uống chén trà, chỉ chậm trễ nửa giờ, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô.
Dụ Tư Tình chọn một tiệm trà chiều gần đó, vị trí gần cửa sổ, xung quanh yên tĩnh.
Cô đặt hoa quả cùng hoa tươi bên cạnh, khuôn mặt trắng nõn rất bình thản, chỉ là ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, lạnh đến mức khiến lòng người ta run rẩy.
Người đàn ông họ Phụng quay đầu, nói với người vợ đang ở bên cạnh: "Huệ Vân, em nói đi."
Đàm Huệ Vân gật gật đầu, vẻ mặt khô khốc, biểu tình khẩn trương, từ trong túi lấy ra tờ giấy khai sinh lần trước cùng một tấm ảnh khác cho cô, còn có mấy giấy tờ cũ nát đã không còn nguyên vẹn: "Tư Tình, mẹ ruột của con tên là Đàm Tình, là em gái ruột của dì."
Đàm Huệ Vân trước tiên thu thập rồi nói ra tất cả về cuộc đời của em gái ruột, lúc trước khi tuổi trẻ bị một tên cặn bã lừa mang thai, sau đó sinh ra một đứa con gái liền bị khó sinh mà chết. Mà gia đình bà ta cũng đói nghèo, còn có mấy đứa con phải nuôi sống, thật sự là không nuôi nổi Dụ Tư Tình, mới có lén đem đặt ở trước cửa cô nhi viện.
Nói xong những lời này, Đàm Huệ Vân lại nhận sai với Dụ Tư Tình: "Lúc trước là dì bị mỡ heo bịt lòng, xem con là gánh nặng. Nghĩ đến chia một chén canh... Tư Tình, chúng ta xin lỗi con."
Trong suốt quá trình, Dụ Tư Tình đều ở trong trạng thái rất bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh của cô rũ xuống, nhìn khuôn mặt mình trong chén trà, nhạt nhẽo đến mức không có hỉ nộ ái ố, lúc sau, chờ Đàm Huệ Vân khóc xong, cô mới mở miệng: "Hạ Vân Tiệm cho các người bao nhiêu tiền?"
Sắc mặt Đàm Huệ Vân hơi cứng đờ, tuyệt đối không nhận: "Tiền gì vậy."
"Hạ Vân Tiệm cho các người bao nhiêu tiền để bịt mồm, mới để cho các người đem thân phận của tôi biến thành con gái của Đàm Tình?"
"Tư Tình, mẹ, không... Dì không bịa đặt nói dối để lừa con đâu." Đàm Huệ Vân có chút hoảng hốt, tay chân đều run rẩy, muốn đến nắm tay cô nhưng lại không dám: "Đàm Tình mới là mẹ ruột của con, cô ấy rất yêu con. Năm đó vì sinh ra con mà không tiếc đánh đổi lấy mạng sống của mình."
Sợ Dụ Tư Tình không tin, lại chỉ chỉ bức ảnh màu vàng đã ố kia: "Con xem, dáng vẻ của con và Đàm Tình càng giống nhau đúng không? "
"Tư Tình?"
Trong bầu không khí càng lúc càng khẩn trương như vậy, khóe môi Dụ Tư Tình chậm rãi cong lên độ cong vô cùng nhu hòa: "Tôi không nói là không tin..." Cô nhận lấy giấy khai sinh và ảnh chụp, không nhắc tới tiền nong gì nữa.
Đàm Huệ Vân như được thở phào nhẹ nhõm, để an tâm hơn, không ngừng nhấn mạnh: "Đàm Tình rất yêu con, cô ấy mà còn sống, nhất định sẽ rất thương yêu con."
Dụ Tư Tình không để ý tới những lời này, nhìn đồng hồ trên màn hình di động, nửa tiếng đã trôi qua.
Cô để lại tiền thanh toán, cầm lấy hoa quả và hoa tươi rời đi, từ đầu đến cuối, cũng không có quay đầu lại nhìn hai vợ chồng kia một lần nào nữa.
Cách cửa sổ thủy tinh nhìn qua bên đường, bóng dáng Dụ Tư Tình tạo thành một vệt váy dài màu xanh nhạt dần dần biến mất, khuất trong đám người. Đàm Huệ Vân ngồi tại chỗ, trái tim giống như bị dây thừng hung hăng vặn thành từng đoạn, cảm xúc trăm mối đan xen không dễ chịu, bà ta nhịn không được rơi lệ nơi khóe mắt, lại rất nhanh lau đi.
"Đứa nhỏ này... Mệnh là nhất khổ, cũng là tốt nhất."
Bả vai Đàm Huệ Vân được bàn tay già nua của chồng nắm chặt, giống như là muốn trấn an một chút: "Huệ Vân à, ngài Hạ nói rất đúng. Khoản tiền kia, coi như là mua đứt mối duyên của chúng ta với con bé đi, đừng nghĩ nữa."
-
Còn chưa đi vào tiểu khu, mưa mù đen kịt đã bay tới trước một bước, Dụ Tư tình không vội đi vào cửa căn hộ, lúc đi ngang qua thùng rác bên cạnh có dừng bước lại, bóng dáng đơn độc của cô đứng bất động một hồi, từ trong người lấy ra tấm giấy khai sinh cùng ảnh chụp.
Nước mưa từng giọt từng giọt, nhuộm ướt tờ giấy khai sinh đã cũ nát, rất nhanh nó đã bị ướt nhẹp không còn thấy rõ thông tin.
Ngón tay Dụ Tư Tình lạnh lẽo, xé nát những thứ này, từng cái một, đều ném vào thùng rác không thể tái chế, giống như giã biệt quá khứ của cô.
10 phút sau.
Dụ Tư Tình bình tĩnh trở lại căn hộ, tóc và váy dài đều bị ướt, vừa mới đặt hoa quả tươi xuống, đã bị một cái khăn tắm màu trắng bao phủ từ đầu đến chân, tầm mắt không nhìn thấy ánh sáng, ngay sau đó bên môi bị hôn xuống, cách một lớp khăn tắm.
Cánh tay Hạ Vân Tiệm ôm lấy cô, giọng nói xen lẫn ý cười nồng đậm: "Mua một giỏ trái cây, sao lại để mình thành gà rơi vào nồi canh thế này?"
Dụ Tư Tình kéo chiếc khăn tắm kia xuống, lông mi khẽ chớp động, tầm mắt một lần nữa thấy lại ánh sáng, nhìn thẳng khuôn mặt anh đang gần trong gang tấc: "Trời mưa cũng không thấy anh đi đón em, không bị ướt thành gà trở về... Làm sao khiến cho anh đau lòng được?"
Giọng điệu dịu dàng của cô khi nói đùa, mang theo một chút vẻ làm nũng.
Đáy mắt Hạ Vân Tiệm ý cười nồng đậm, ôm lấy khăn tắm bọc lấy cô, sải bước đi vào phòng tắm: "Được, anh đau lòng vì em."
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên suốt bốn mươi phút, lại dần dần ngừng lại.
Căn hộ không có con cái ở đây, Dụ Tư Tình và anh ăn mặc tương đối tùy ý, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng ren nằm sấp trên sô pha, tóc vẫn ướt sũng, dán trên bờ vai trắng như tuyết, sau đó, là Hạ Vân Tiệm đi lấy khăn lau cho cô.
Sau khi anh kiên nhẫn giúp cô cẩn thận lau kỹ từng sợi tóc, liền vươn cánh tay kéo người phụ nữ vào trong ngực, cúi đầu, hôn lên mí mắt của cô: "Năm mới rồi, theo anh về nhà cũ một chuyến đi."
Im lặng một lúc, tiếng hít thở của Dụ Tư Tình rất nhẹ, từ giữa môi và răng khẽ "ừm" một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
← Ch. 104 | Ch. 106 → |