← Ch.100 | Ch.102 → |
<images>Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sau khi ngọn nến cháy hết, không còn có tia ánh sáng nào trong căn hộ nữa.
Dụ Tư Tình ở trong bóng tối, lên tiếng bảo ảnh cởi quần áo ướt sũng ra, để tránh bị cảm lạnh, hai người rất bình tĩnh nói chuyện, Hạ Vân Tiệm cởi nút áo sơ mi ra trước, theo động tác lặng lẽ, cởi bỏ đặt ở mép sô pha, quần cũng cởi xuống. Chỉ còn trên người chiếc quần tứ giác màu xanh đậm.
May mắn thay, không có tiếng sấm sét bên ngoài nữa, cũng không có ánh chớp như muốn xé toạc bầu trời chiếu vào.
Ngón tay Dụ Tư Tình mò mẫm lên tấm thảm mỏng trên sô pha, đưa qua, trong lúc vô tình chạm vào xương ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông, chuyện xảy ra tiếp theo giống như không thể khống chế được, Hạ Vân Tiệm thấp giọng nói muốn xem chỗ bầm tím trên cánh tay cô, cũng cởi áo cô ra.
Khoảng cách gần như vậy, hơi thở của anh nồng đậm, khi đến được da thịt của cô, theo bản năng cô giãy dụa hai giây lại không hiểu sao không còn chống cự nữa.
Đầu óc Dụ Tư Tình rối tung lên, nằm trên sô pha luôn trượt xuống, phải giơ tay lên ôm chặt tấm lưng đầy cơ bắp của người đàn ông, móng tay nhẹ nhàng bấm vào người anh, từ phòng khách đến phòng ngủ chính, trái tim đập dữ dội không dứt, nặng nề, giống như muốn cướp đi sinh mệnh yếu ớt của cô vậy.
Sau đó, cô nằm yên trong chiếc chăn mềm mại, bị thắt lưng anh đè lên.
Bên tai, là tiếng hít thở dồn dập, trộn lẫn tiếng thì thầm: "Tư Tình... Hạ Vân Tiệm ở New York đã chết rồi, em có thể cho Hạ Vân Tiệm hiện tại một cơ hội bắt đầu lại từ đầu được không?"
Vì những lời này nước mắt ẩn chứa nơi khóe mắt Dụ Tư Tình bắt đầu không ngừng lặng lẽ rơi xuống.
Cô không phải kiểu trinh khiết liệt nữ không cho anh chạm vào đến một sợi lông tơ, từ trước khi chuyển vào Hạ gia, hai người đã phát sinh loại quan hệ này.
Ở phương diện này, Dụ Tư Tình là một người phụ nữ trưởng thành khỏe mạnh, nhưng cô rất lãnh đạm, cho dù là hiện tại cùng anh thân mật cũng không biểu hiện ra chút cảm xúc gì.
Sau một thời gian dài trầm mặc.
Ở trong bóng tối Hạ Vân Tiệm tiếp tục hôn cô, từ khi trị liệu tới nay, anh đã ngừng uống thuốc, di chứng về cơn đau đầu muốn nứt ra cũng theo đó giảm bớt không ít. Đêm nay vẫn là lần đầu tiên tâm tình rối rắm như vậy, chỉ có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể của cô để giảm bớt.
Hơi thở nóng hổi của anh phả lên vành tai cô, xẹt qua hai má: "Tư Tình, em không muốn yêu anh cũng không sao, còn mấy chục năm nữa, anh sẽ chứng minh cho em thấy..."
Chứng minh điều gì anh lại không nói, nam nữ triền miên lại một lần nữa nhen nhóm.
-
Ánh đèn hồi lâu vẫn không sáng, mí mắt Dụ Tư Tình khép lại, đôi chân mảnh khảnh cuộn tròn trong chăn, dường như rất mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Phòng tắm bên kia, Hạ Vân Tiệm mượn ánh sáng điện thoại di động tắm rửa qua, ngay cả khăn tắm cũng không quấn, cứ như vậy đi ra, anh mở hộp thuốc, kiểm tra vết bầm tím trên cơ thể cô, dùng ngón tay thon dài thay cho tăm bông, kiên nhẫn bôi lên da thịt.
Một lát sau, Dụ Tư Tình nói: "Bán thảm là kỹ năng trời sinh của đàn ông Hạ gia các anh sao?"
"Bán thảm": tỏ ra tội nghiệp, đáng thương.
Động tác của Hạ Vân Tiệm hơi dừng một lát, hơi bất động, sau đó lặng lẽ đắp chăn cho cô: "Sao lại tức giận rồi?"
Hiện tại đầu óc Du Tư Tình cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, không dễ bị lừa gạt nữa: "Anh dầm mưa đi mua thuốc cho tôi, còn không quên mua cho bản thân một hộp bao cao su."
Hạ Vân Tiệm thấy cô đã nhìn thấu thủ đoạn của mình, cũng không sao cả, dù sao cũng không tính là đem người lừa tới tay, anh đặt thuốc ở đầu giường, cách một lớp chăn ôm người vào trong ngực, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ lười biếng nói: "Tư Tình, em không lừa được anh đâu, thân thể của em rõ ràng cũng rất khao khát anh, có anh ở đây không tốt sao? Khi em có nhu cầu này, cứ gọi anh đến."
Dụ Tư Tình định nói chuyện uyển chuyển một chút, không muốn kích thích cảm xúc thật vất vả mới trở lại bình thường của anh, cô mở đôi mắt dịu dàng hỏi: "Nói như vậy, anh đã định nghĩa mình là bạn giường lâu dài của tôi? Hay là thỉnh thoảng đến?"
"Lâu dài đi. Em xem anh trong khoảng thời gian này mỗi ngày tích cực dắt chó đi dạo, cũng biết anh thường xuyên chạy bộ rèn luyện mà."
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Hạ Vân Tiệm lướt từ xương quai xanh của cô đi xuống, còn lưu lại một mùi hương thoang thoảng, anh hiểu rõ tính cách của Dụ Tư Tình hơn bất cứ ai, hiểu được cách nên cứng rắn hay mềm mỏng lúc nào để nắm lấy cô.
Hiển nhiên, so với việc tái hợp, yêu cầu nhỏ bé là làm bạn giường lâu năm này, sẽ không làm cho Dụ Tư Tình kháng cự kịch liệt nữa.
"Tôi chỉ thích khuôn mặt này của anh. Và vóc dáng nữa."
Tiếng chuông ở cửa căn hộ vang lên, đêm khuya yên tĩnh, lại mất điện, người đến gõ cửa chỉ có phòng bên cạnh.
Dụ Tư Tình tìm một chiếc áo choàng tắm rộng và dày bao lấy mình, không để Hạ Vân Tiệm xuất hiện, ngược lại còn bắt anh đi vào phòng tắm, còn mình đi chân trần chạy ra mở cửa.
Quả nhiên, bên ngoài là Hạ Tuy Trầm và Cố Thanh Sương vừa đi hẹn hò trở về, thấy không có điện, lại không liên lạc được với điện thoại của Hạ Vân Tiệm. Đành phải qua đây hỏi Tiểu Lý Nhi đang ở đâu.
"Có thể con bé đang ngủ trên lầu, Phan Phan cũng không ở đây."
Dụ Tư Tình đứng ở bên trong cửa, cũng không có mời hai người vào phòng, giọng nói lại có chút khàn khàn.
Cũng may không có gây chú ý, Cố Thanh Sương đang nói: "Anh cả sẽ không chạy bộ dắt chó đi dạo vào ngày giông bão như thế này chứ?"
Hạ Tuy Trầm lập tức dùng ngữ điệu nhàn nhạt đáp lại: "Có khả năng này."
"Sẽ bị sét đánh đó..."
"Gọi công ty mở khóa đi, nếu hai đứa bé ngủ thiếp đi rồi, hẳn là ở chung cư trên lầu."
Hai vợ chồng vừa trò chuyện vừa đi xa, Dụ Tư Tình vẫn đứng tại chỗ, rất nhanh cô run run bả vai, từ sau lưng, Hạ Vân Tiệm không tiến động lại gần mà ôm lấy cô, bóng dáng hai người đều ẩn trong bóng tối, giọng nói đè xuống cực thấp: "Tối nay ngủ ở trên căn hộ của anh chứ?"
Dụ Tư Tình phát hiện nhiệt độ cơ thể anh hơi cao, lại không có mặc quần áo, đều xuyên thấu qua lớp áo choàng tắm trên người cô, cô không dám động đậy: "Tôi ở nhà của mình, Hạ Vân Tiệm... Anh đừng có một tấc lại muốn tiến một thước."
Đêm nay cô đơn giản chỉ là choáng váng, bị bộ dáng chật vật ướt sũng của anh che mắt mới có thể khiến cho anh có cơ hội thừa cơ lợi dụng.
Nhưng không có nghĩa là sẽ mặc kệ Hạ Vân Tiệm tùy ý như vậy, sau khi nhắc nhở, Dụ Tư Tình xoay người đẩy anh đi mặc quần áo: "Em trai anh muốn tìm công ty mở khóa cạy cửa, anh còn không định trở về sao?"
Khuôn mặt Hạ Vân Tiệm gầy gò khẽ cúi xuống, có chút đồng tình với trò bán thảm, một giây sau, anh liền nở nụ cười.
......
Trước khi Hạ Tuy Trầm gọi điện thoại gọi thợ mở khóa tới, điện trong căn hộ cuối cùng cũng sáng lại, Hạ Vân Tiệm cũng từ đầu cầu thang đi lên, anh một thân ướt đẫm, áo sơ mi và quần đều là nước, khuỷu tay nhẹ nhàng vắt chiếc áo khoác.
Cố Thanh Sương thấy thế, ngữ khí hơi sợ hãi cũng thán phục: "Anh cả, anh vừa mới tản bộ trở về sao?"
"Lúc ra ngoài không mang theo ô, vẫn luôn tìm chỗ tránh mưa."
Hạ Vân Tiệm trả lời bâng quơ cho qua, anh mở cửa trước, rồi giơ tay khởi động lại điện, ánh sáng tuyết trắng trong nháy mắt chiếu rọi từng ngóc ngách, ở trong căn hộ, liếc mắt một cái đã thấy, cửa phòng ngủ chính bên kia mở rộng, đi vào là có thể nhìn thấy chiếc giường lớn.
Giờ phút này, Dụ Gia Phạn và Tiểu Lý Nhi đã sớm tỉnh ngủ, đang ôm chú chó con chui vào trong chăn, chỉ lộ ra hai cái đầu nhỏ.
Khuôn mặt hai đứa nhìn vẫn sạch sẽ, có lẽ ban nãy cũng không khóc, lá gan ngược lại cũng khá lớn.
Tiểu Lý Nhi nhìn thấy Hạ Tuy Trầm tới, cái miệng sữa cất tiếng hỏi một câu ngốc nghếch: "Là bố sao?"
Hạ Tuy Trầm cười trêu: "Là bác của con."
Tiểu Lý Nhi lúc này mới khóc nức nở, hai tay hai chân bò ra khỏi chăn, nhào về phía ngực anh: "Anh trai nói, có yêu ma quỷ quái sẽ giả bộ giống bố lừa gạt con... Vì vậy, con không được khóc, phải ngoan ngoãn."
Cô bé chỉ khi gấp gáp, nói chuyện mới không mang theo tiếng thở dốc, bình thường tính tình chậm chạp lười biếng, nói thêm một chữ cũng thấy mệt mỏi.
Cố Thanh Sương ở phía sau nghe xong thì dở khóc dở cười, không nghĩ tới Dụ Gia Phan lại dỗ dành em gái như vậy.
Ngày giông bão như thế này, Dụ Gia Phan đã quen rồi, lúc trước cậu bé ở viện điều dưỡng cùng Hạ Vân Tiệm còn đang hôn mê, đã sớm trải qua rất nhiều lần.
Thấy người lớn đều đã trở về, cậu bé cũng không ồn ào mà ngoan ngoãn cùng chú nhỏ xuống lầu, trước khi đi, còn nói lời tạm biệt với chú chó nhỏ, lại kiễng mũi chân, nói với Hạ Vân Tiệm một câu: "Chúc ngủ ngon, bố xinh đẹp của con."
Những ngày giông bão trôi qua cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của hai gia đình.
Trong những ngày này, nhìn như bình thường, nhưng đối với Dụ Tư Tình mà nói, lại mang theo một chút kích thích.
Khi cô dậy sớm mở cửa, thỉnh thoảng sẽ phát hiện Hạ Vân Tiệm dắt chó đi dạo, tiện thể mua bữa sáng cùng hoa tươi, đặt ở trước cửa căn hộ của cô.
Dụ Tư Tình không biết Hạ Tuy Trâm ở nhà bên cạnh lúc đi làm có nhìn thấy hay không, nếu số lần thường xuyên quá, cô sẽ uyển chuyển nhắc nhở Hạ Vân Tiệm: "Tôi không thích uống sữa đậu nành, cũng không cần hoa hồng."
Hạ Vân Tiệm nghe được, sẽ im lặng vài ngày, sau đó đưa đến cho cô cháo tự tay mình nấu cùng với một bó hoa sơn trà nhỏ.
*Hoa sơn trà: Ảnh minh hoạ
Giữa trưa, anh dựa theo lệ cũ sẽ đón con trai lên lầu, không biết bắt đầu từ khi nào, Dụ Tư Tình bị anh lấy đủ loại cớ, lừa lên lầu. Dụ Gia Phan ở trong phòng khách nghiêm túc viết chữ, trong khi Dụ Tư Tình thì bị anh nhốt trong phòng tắm, lăn qua lộn lại hơn nửa ngày, mới run rẩy mấy ngón tay buộc lại nút thắt của chiếc váy, bình phục hơi thở mà đi ra.
Đến buổi tối, Dụ Tư Tình sẽ không dây dưa với Hạ Vân Tiệm nữa, cô phân biệt rất rõ ràng, đặc biệt là lúc Hạ Tuy Trầm và Cố Thanh Sương có ở nhà, thân thể tự động rời xa người đàn ông này, ngay cả ánh mắt trao đổi cũng không có một lần.
Hạ Vân Tiệm ngoài miệng không nói gì, rất phối hợp, nhưng khi lén lút không có người, cố gắng trừng phạt cô.
Dụ Tư Tình không biết cứ tiếp tục như vậy sẽ biến thành cục diện gì, nhưng quan hệ giấu diếm như này, dần dần mang đến cho nội tâm bất an của cô một tầng tác dụng bảo vệ tâm lý, nếu một ngày nào đó cùng Hạ Vân Tiệm quay lại, nếu cô lại muốn rời đi, liền có thể tự động rút ra.
Mà Hạ Vân Tiệm cũng không thèm để ý chuyện duy trì loại quan hệ bất thường này, ngoại trừ hỗ trợ lẫn nhau giải quyết nhu cầu sinh lý ra, Dụ Tư Tình sẽ không nói với anh bất cứ chuyện gì.
Cô rất rõ ràng, coi anh như bạn giường, đổi lại là một người phụ nữ có thể còn sẽ thưởng.
Ở chỗ Dụ Tư Tình, căn bản là không chiếm được một chút phản ứng tình cảm nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Cố Thanh Sương đã kết thúc kỳ nghỉ, bắt đầu tiếp nhận hoạt động quay phim, trước khi cô vào đoàn phim mới vẫn ở trong căn hộ này, cho nên đã mời một bảo mẫu đến chăm sóc Tiểu Lý Nhi.
Tiểu Lý Nhi không thích bảo mẫu, cô bé thích chạy đến căn hộ của Dụ Tư Tình, chờ Dụ Gia Phan tan học rồi về nhà chơi đùa.
Dần dà, liền biến thành Dụ Tư Tình ban ngày trông coi Tiểu Lý Nhi, vị trên lầu kia, vì để dẫn dụ cô bé đi lên, thường xuyên đem chú chó nhỏ thả xuống, đi hấp dẫn lòng hiếu kỳ của Tiểu Lý Nhi...
Ngày hôm đó, bên ngoài cửa căn hộ lại vang lên tiếng chó con đáng yêu.
Tiểu Lý Nhi đang nằm sấp trên sô pha vẽ tranh, nghe được động tĩnh, lỗ tai dựng thẳng lên trước, chớp chớp mắt: "Dì. Có một chú chó..."
Dụ Tư Tình ngồi bên cạnh đọc sách, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, vầng sáng nhàn nhạt làm nổi bật đầu ngón tay cô, tỏa ra ánh sáng rất nhỏ, một lát sau, cô lật một trang sách, giọng điệu bình tĩnh nói: "Tiểu Lý Nhi không phải muốn vẽ thỏ tặng cho anh sao? Muốn đi chơi với chú chó kia, thì sẽ không kịp vẽ nữa."
Lòng hiếu kỳ của Tiểu Lý Nhi trong nháy mắt dập tắt, lại vùi đầu tiếp tục cố gắng vẽ nguệch ngoạc, thở hổn hển, bận rộn không ngừng.
Lần này, chú chó nhỏ ở ngoài cửa căn hộ có kêu lên rách cổ họng, cũng vô dụng.
10 phút sau.
Hạ Vân Tiệm tự mình xuống lầu gõ cửa, đứng ở bên ngoài nói là đã nấu một nồi thức ăn độc quyền vừa tự sáng tạo, muốn mời Tiểu Lý Nhi lên thưởng thức.
Dụ Tư Tình đặt sách trên đầu gối, nghĩ thầm, thật sự là người bác tốt, cả cháu ruột mình cũng dùng làm cái cớ thật hợp tình hợp lý.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |