Truyện:Mãnh Liệt - Chương 34

Mãnh Liệt
Trọn bộ 91 chương
Chương 34
Anh không thể làm người được sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Trốn ra rồi, thực ra cũng không biết phải làm gì.

Trần Tĩnh An còn đang nghĩ việc anh bỏ đi giữa chừng có không tốt không, thì đã có điện thoại gọi đến. Chắc là hỏi anh đi đâu, tại sao lại đi sớm như vậy. Thẩm Liệt hai ba câu đã ứng phó xong.

"Về khách sạn sao?" Trần Tĩnh An hỏi.

"Mệt rồi à?"

Trần Tĩnh An lắc đầu. Thẩm Liệt nắm tay cô, ánh mắt nhìn về phía xa nói tùy tiện đi một chút.

Nơi này thực sự rất gần quê nhà Nghi Thành của Trần Tĩnh An. Ngay cả giọng nói, cách xưng hô của người dân cũng mang âm điệu quen thuộc, giống như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tưởng mình đang ở quê. Cô nghe người qua đường trò chuyện mà trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết khó tả.

Cũng như Nghi Thành, nơi đây có một con sông chảy xuyên suốt thành phố. Dòng nước lặng lẽ trôi, phản chiếu ánh đèn rực rỡ sắc màu từ hai bên bờ, tạo nên một khung cảnh yên bình mà lung linh. Bên bờ sông đông đúc người qua lại, có người tản bộ, có người hóng mát. Từ bậc thang đá đi xuống, có thể xắn quần lội nước, thỉnh thoảng còn thấy vài đứa trẻ cầm vợt và xô nhỏ, vui vẻ bắt cá tôm ven bờ.

Ở quê, buổi chiều Trần Tĩnh An cũng thường cùng cha mẹ đi dạo như vậy — chân trần dưới nước, tay dắt nhau chậm rãi bước, tiếng cười hòa lẫn tiếng sóng nhẹ lăn tăn.

Lúc này cảm xúc dâng trào, cô tháo đôi giày cao gót, xách lên tay, khẽ vén tà váy dài. Nước sông ven bờ không sâu, chỉ ngập đến mu bàn chân, mát lạnh, dễ chịu đến mức khiến người ta muốn dừng lại thật lâu.

"Anh có muốn thử không?" Trần Tĩnh An thành tâm mời Thẩm Liệt tham gia.

"Không." Thẩm Liệt từ chối, cũng tỏ vẻ nếu cô ngã, anh cũng sẽ không xuống nước vớt người.

Trần Tĩnh An cúi đầu lội nước, cười cười: "Tôi biết bơi, trước đây mùa hè, ba tôi sẽ đưa tôi ra bờ sông, tôi bơi cũng khá tốt."

Từ nhỏ, cô đã lớn lên bên dòng sông, ngày nào cũng ngâm mình dưới nước. Mẹ Trần không thích điều đó, vừa lo nguy hiểm, vừa sợ con gái bị rám nắng, làn da không còn trắng trẻo nữa. Bà luôn cho rằng con gái phải trắng nõn, sạch sẽ mới gọi là đẹp. Thế nên, mỗi lần muốn đi bơi, cô và đám bạn chỉ có thể chờ lúc mẹ về trường công tác rồi lén trốn ra ngoài. Sau đó lại canh giờ quay về như chưa từng có chuyện gì. Chỉ tiếc rằng... không dễ qua mặt. Bộ đồ bơi phơi trên ban công chính là bằng chứng rõ mười mươi, lần nào cũng bị phát hiện, chẳng giấu được bao lâu.

Hai người ăn mặc như vậy, thực sự quá bắt mắt.

Đặc biệt là Thẩm Liệt. Anh đứng ở xa, đôi giày da bóng loáng sạch sẽ, không dính một vết nước nào. Chỗ anh đứng, người xung quanh đều tự giác tránh xa, thành ra anh một mình tạo ra một thế giới riêng. Ánh mắt tò mò không nhịn được mà đánh giá. Anh không hợp với xung quanh.

So với vẻ mặt không biểu cảm của anh, Trần Tĩnh An lại có vẻ hiền hòa hơn nhiều. Dáng vẻ cũng sinh ra dịu dàng. Có người không nhịn được mà bắt chuyện.

Ban đầu người kia nói tiếng phổ thông nhưng mang nặng giọng địa phương, Trần Tĩnh An liền đổi sang tiếng địa phương để trả lời. Đối phương hơi ngạc nhiên, tưởng cô là dân bản xứ, thế là lập tức hồ hởi chuyển hẳn sang giọng quê nhà, nói chuyện rất nhiệt tình.

Giọng Trần Tĩnh An nhẹ nhàng dễ nghe. Khi cô nói bằng giọng Ngô m·ề·𝐦 𝐦·ạ·i, tốc độ nói hơi chậm lại, âm điệu vừa dịu dàng vừa cuốn hút. Lúc rũ mắt mỉm cười, cả lời nói cũng như có âm thanh của gió lướt qua mặt hồ, trong trẻo đến kỳ lạ.

Thẩm Liệt thì hoàn toàn không hiểu. Đợi khi đám người đi rồi, anh mới hỏi: "Họ nói gì vậy?"

Trần Tĩnh An vẫn dùng giọng Ngô, chậm rãi đáp:

"Chỉ hỏi thăm thôi. Nói hôm nay thời tiết đẹp, buổi tối có gió nhẹ, rất thích hợp đi dạo."

Thực ra, người ta vừa hỏi: "Em gái, hai người là một cặp hả?"

"... Vâng." Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu xác nhận.

"Trời ơi, hai người đẹp đôi quá trời. Lúc đầu còn tưởng đang quay phim nữa chứ. Nhìn anh ấy xem, cả tối mắt không rời khỏi em một giây. Trời ơi, si tình quá xá!"

"Lại... hút... người.... quá..." Thẩm Liệt cố gắng phát âm theo, từng chữ bật ra khó nhọc, nghe không rõ ràng, vấp lên vấp xuống. Anh nhíu mày, hỏi từng tiếng một: "Có nghĩa là gì?"

Trần Tĩnh An chớp mắt, mặt không đổi sắc mà miệng nói dối không chớp: "Ý là bảo tụi mình cứ chơi cho vui đi, đừng khách sáo."

"Bốn chữ thôi mà nhiều nghĩa ghê ha?"

Cô đành phải căng đầu bịa tiếp, giọng tỉnh rụi: "Bên tôi nói chuyện súc tích lắm. Nhiều tầng nghĩa trong một câu."

Để tránh bị hỏi thêm, Trần Tĩnh An chủ động đề nghị đi tiếp, mong đổi sang chủ đề khác. Đang đi thì gặp mấy đứa trẻ chạy ùa tới. Cô định tránh sang một bên, nhưng còn chưa kịp bước đã bị Thẩm Liệt kéo tay lại. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, lại đang đứng trong nước, nên trong lúc loạng choạng, cô làm rơi mất một chiếc giày cao gót."Bõm" một tiếng, giày rơi xuống nước, một chùm bọt nhỏ bắn lên rồi nhanh chóng lặn hẳn, mất hút dưới lớp nước mờ.

"Chạy cái gì?" Thẩm Liệt nắm chặt lấy cánh tay cô, cau mày nhìn sang, giọng chẳng mấy dễ chịu.

Mấy đứa trẻ cũng biết mình đã gây rắc rối, mỗi đứa cầm một chiếc xô nhựa nhỏ, ngơ ngác đứng tại chỗ. Phía sau có người lớn vội vã chạy tới xin lỗi. Một đứa lớn, một đứa nhỏ đứng nép vào nhau, mắt tròn xoe nhìn cô như thể vừa bị phát hiện làm sai. Nhưng khi ánh mắt vô tình chạm phải ánh nhìn sắc lạnh của Thẩm Liệt, cả hai lập tức co rúm lại, ngoan ngoãn cúi đầu, để mặc cha mẹ thay mình nói lời xin lỗi.

"Thật ngại quá, chiếc giày này của cô chỉ còn một chiếc..." Trông cũng không rẻ tiền, người lớn định nói lại thôi, nhất thời có chút khó xử.

"Chị ơi, em có thể đền cá cho chị được không? Hôm nay mới bắt được đó. Có một con to lắm, còn có cả tôm nữa. Em tặng hết cho chị, được không ạ?" Đứa trẻ lớn hơn chìa tay ra, đưa chiếc xô nhựa nhỏ tới trước mặt cô, đôi mắt tròn xoe đầy hy vọng.

"Không cần đâu." Trần Tĩnh An vội xua tay, mỉm cười từ chối.

Đứa trẻ tưởng cô chê ít, bèn bước tới gần hơn, giọng đầy sốt sắng: "Chúng nó thật sự rất đáng yêu mà!"

Trong chiếc xô nhựa là vài con cá con đang bơi lội, con lớn nhất cũng chỉ to bằng đầu ngón út. Mấy con tép riu dạt bên thành xô, như đang cảnh giác thăm dò thế giới lạ lẫm bên ngoài.

"Oa, nhiều quá. Các em giỏi thật đấy." Trần Tĩnh An bật cười, nhẹ nhàng khen ngợi.

"Em bắt đó! Chúng nó thích trốn trong mấy đám rong. Lúc đang ngủ, em chỉ cần vợt một cái là tóm được ngay. Chị ơi, em thật sự muốn đền cho chị bằng mấy con cá nhỏ này. Lần sau bọn em còn bắt được nữa!"

Vài đôi mắt non nớt sáng lên, háo hức nhìn cô chằm chằm, như chờ phán quyết cuối cùng.

Người lớn đi cùng khẽ xoa đầu đứa trẻ, nói thay: "Cô nhận lấy đi, coi như cho tụi nhỏ một bài học. Đôi giày này của cô... bao nhiêu, chúng tôi sẽ đền lại. Cứ trừ vào tiền tiêu vặt của bọn nó."

Vài đứa lập tức kêu "A" lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn người lớn, vẻ mặt vừa ngỡ ngàng vừa đáng thương.

"Thật sự không sao đâu... cũng là tại tôi cầm không chặt." Trần Tĩnh An dịu giọng, rồi quay sang nhìn Thẩm Liệt. Dù sao đôi giày cũng là của anh, cô vẫn hơi ngập ngừng, dùng giọng điệu hỏi ý kiến: "Hay là... chúng ta nhận mấy con cá nhỏ này nhé?"

Cô nói "chúng ta".

Ánh mắt Thẩm Liệt lướt qua mặt cô, yết hầu lăn một cái, rồi mới nói: "Ừm, em quyết định."

Cuối cùng, chiếc xô nhựa nhỏ được chuyển đến tay Trần Tĩnh An. Trước khi rời đi, mấy đứa trẻ còn dặn dò cô phải nuôi cá nhỏ lớn lên, sau này trở thành cá mẹ, sinh ra nhiều cá con hơn.

Thẩm Liệt bị những lời ngây thơ đó chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên. Hành động ấy khiến đám trẻ không vừa lòng, lộ rõ vẻ bất mãn.

Trần Tĩnh An đành phải giải thích: "Anh ấy thấy các em rất đáng yêu, đúng, rất đáng yêu."

"..."

Làm sao mà tin được chứ.

Sau khi giao nhận xong cá, mấy đứa trẻ lễ phép chào tạm biệt Trần Tĩnh An. Cô xách chiếc xô nhựa, vẫy tay.

Giày cao gót chỉ còn lại một chiếc, làm thế nào để về khách sạn trở thành một vấn đề nan giải.

Trong tình huống khó xử, cô và Thẩm Liệt nhìn nhau. Anh đứng bên cạnh cô, dưới bóng đêm, ngũ quan càng thêm lập thể ưu tú. Anh lười biếng rũ mắt, nhìn ra được cô đang nghĩ gì trong lòng.

"Nếu tôi nhớ không nhầm, phía sau khách sạn cũng là con sông này?"

"Hình như vậy." Trần Tĩnh An nhớ lại từ cửa sổ phòng có thể nhìn thấy cảnh sông, nhưng cô nhất thời không hiểu dụng ý của anh khi đột ngột nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

"Em có thể thử bơi về."

Thẩm Liệt thản nhiên mở miệng: "Cá tôi có thể xách hộ em."

"?"

"Dù sao thì em bơi rất giỏi." Giọng nói mang theo ý cười.

Trần Tĩnh An nghe xong nhíu mày thẳng, cô không nhịn được hỏi: "Thẩm Liệt, anh không thể làm người được sao?"

"Tôi đã giúp em xách cá rồi, sao lại không tính là làm người?"

"Tôi cảm ơn anh!"

Trần Tĩnh An vén váy đi về phía hạ nguồn.

"Lại đây." Giọng nói trầm thấp.

Trần Tĩnh An quay đầu lại. Thẩm Liệt đi về phía cô một bước, nước ngập đến đế giày. Cánh tay anh vòng qua sau lưng, dễ dàng bế cô lên từ trong nước. Một tay cô khoác lấy cổ anh, một tay xách chiếc xô nhựa nhỏ kêu loảng xoảng. Cô kinh ngạc đến mức hơi thở cũng trở nên chậm và nông, tim trong nháy mắt co thắt lại, rồi lại trong nháy mắt thả lỏng.

Lúc bước đi, trán cô khẽ chạm vào cằm anh, cô đành phải ôm chặt hơn, áp vào vai anh.

Trần Tĩnh An nhắm mắt. Bên tai vẫn có tiếng người trò chuyện, chỉ là bỗng trở nên mơ hồ. Cô chỉ nghe thấy âm thanh, lại không rõ họ đang nói gì. Ê ê a a, giống như một khúc hát nhỏ vang lên trên sông Tần Hoài. Gió đêm vẫn không ngừng, nhưng cảm giác khô nóng mơ hồ kia lại chẳng chịu tan đi.

Chiếc xô nhựa đựng cá cuối cùng được giao cho Kỷ Hoằng. Kỷ Hoằng nhìn mấy con cá sông và tép riu trong xô, vớt ra chiên dầu cũng không đủ một đĩa, trong lúc nghi hoặc, nghe Thẩm Liệt nói: "Tìm đồ gì đó nuôi chúng đi."

Hử?

"Loại cá sông này không giống cá cảnh nuôi nhân tạo." Kỷ Hoằng uyển chuyển nhắc nhở. Loại cá này sinh trưởng ở nơi hoang dã, vừa không có giá trị thẩm mỹ, lại vừa yếu ớt dễ 🌜_♓ế_т, thật sự không cần thiết phải nuôi.

Thẩm Liệt tùy tay lật vài trang tài liệu, đầu cũng không ngẩng: "🌜𝐡_ế_т một con cậu liệu mà làm."

Một câu nói bình thản không chút cảm xúc.

Kỷ Hoằng lập tức hiểu ra, thùng cá này đều là tổ tông. Chỉ cần có một con giữa đường 🌜hế●т đi, anh ta có thể cuốn gói cút đi. Tư thế xách xô trở nên thành kính, lập tức gọi người đi sắp xếp chỗ ở cho các tổ tông.

Giải quyết xong, anh ta lại quay lại, báo cáo lại lịch trình hôm nay.

Lịch trình được sắp xếp dày đặc, gần như không chừa lại chút thời gian trống nào. Thẩm Liệt nhướng mày suy nghĩ vài giây, sau đó đẩy bữa tiệc buổi tối sang một bên. Tuy nhiên, người mời lần này lại là bậc trưởng bối của Thẩm Liệt, nên Kỷ Hoằng tỏ ra lo lắng, cảm thấy làm vậy e là không ổn. Nhưng Thẩm Liệt đã quyết. Dù sao cũng chỉ là q⛎@*п 𝒽*ệ xã giao, thật sự không có gì đáng bận tâm.

"Không có gì thú vị." Thẩm Liệt nói.

Kỷ Hoằng ngước mắt, có chút bất ngờ. Lời nói như vậy trước đây Thẩm Liệt sẽ không nói. Chuyện trước mắt không thú vị, vậy cái gì mới được gọi là thú vị?

Thẩm Liệt bận việc, nên Trần Tĩnh An một mình ra ngoài chơi. Cô tạm thời lập một bản kế hoạch đơn giản, cuối cùng quyết định bắt xe buýt đến thăm cổ thành.

Vì là cuối tuần nên khách du lịch khá đông, phần lớn đi theo đoàn. Người đi một mình như cô thì rất hiếm. Nhưng cô lại thấy thoải mái tự do, đi theo kế hoạch đã định, chỗ nên tham quan thì tham quan, món nên ăn thì ăn, không bỏ sót điều gì. Đến cuối ngày, đi bộ mệt rồi, cô ngồi xuống uống nước thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Liệt. Anh nói đã xong việc, hỏi cô đang ở đâu để đến đón. Cô gửi vị trí cho anh.

Trả lời tin nhắn xong, cô mới nhận ra rằng dạo gần đây hai người liên lạc trực tiếp với nhau thường xuyên hơn, không còn thông qua Kỷ Hoằng như trước nữa.

Trần Tĩnh An ngồi yên một lúc lâu, chuẩn bị đứng dậy đi về phía lối ra cổ thành, thì trông thấy một bà cụ đang bán vòng hoa dưới bóng tường.

Bà tóc bạc cắt ngắn, dùng một chiếc bờm đen kẹp gọn gàng ra phía sau. Bà mỉm cười với người qua đường, đưa tay giới thiệu những vòng hoa trước mặt, giọng nhẹ nhàng nói: chỉ năm đồng một chiếc, thơm lắm.

Hình ảnh ấy khiến Trần Tĩnh An không khỏi nhớ đến bà nội. Cũng tầm tuổi này, bà thường hái một nắm hoa nhài trong sân, rồi đặt vào tủ quần áo, ép dưới những chiếc váy của cô. Ngày hôm sau, quần áo đều phảng phất mùi hoa nhẹ nhàng, thanh mát.

Trần Tĩnh An đi ngang qua, khẽ ngồi xổm xuống, trả tiền mua một vòng.

"Cô gái xinh đẹp thế này thì phải chọn vòng đẹp nhất chứ." Bà cụ cười cười, vén tấm vải ướt phủ trên giỏ tre, chọn lựa những bông hoa nhài căng mọng, sau đó tỉ mỉ xâu lại.

Hai người trò chuyện.

Bà cụ nhắc đến cháu gái nhỏ của mình, nhỏ tuổi hơn Trần Tĩnh An một chút, cũng là dáng vẻ hiền lành nhã nhặn. Vì đi học, bà đã một tháng không gặp cháu gái nhỏ.

"Đợi bà tiết kiệm được chút tiền, sẽ mua cho cháu gái nhà ta một chiếc váy đẹp, đúng là tuổi ăn diện mà."

"..."

Thẩm Liệt từ trên xe xuống, nhìn thấy Trần Tĩnh An đang ngồi xổm bên tường mua đồ. Cô mặc một chiếc váy dài bằng vải dệt nhẹ nhàng, tà váy được gom gọn gàng bên chân. Làn da trắng nõn như củ sen vừa mới bóc vỏ được ngâm trong nước, trắng tuyết trong veo. Cô nói chuyện với bà cụ, mày mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Bà cụ xâu xong vòng tay, Trần Tĩnh An nâng cánh tay lên, đưa cổ tay qua.

Bà cụ vừa nói chuyện, vừa thắt chặt sợi chỉ đỏ. Đeo xong, lại rất nhẹ nhàng ấn xuống: "Phù hộ cho cô gái nhỏ bình bình an an, thuận thuận lợi lợi."

Một bóng râm đổ xuống.

Trần Tĩnh An nghiêng đầu khi nghe thấy mùi hương gỗ quen thuộc. Cô đối diện với ánh mắt của Thẩm Liệt.

Bà cụ vẫn cười tươi rói hỏi: "Này cậu, vòng hoa tươi mới, một vòng chỉ năm đồng, có muốn mua một vòng không, mua cho bạn gái cũng đẹp."

"Bạn gái đã có rồi." Thẩm Liệt nói.

Bà cụ lúc này mới phản ứng lại, hóa ra hai người trước mặt là một cặp. Bà mím môi cười rộ lên: "Hóa ra cô bé này là bạn gái của cậu, vậy cậu có muốn mua cho mình một vòng không?"

Bà cụ nhiệt tình chào hàng.

"Anh ấy không cần đâu." Trần Tĩnh An lường trước Thẩm Liệt sẽ từ chối. Cô sợ cảnh tượng khó xử, vì vậy chủ động nắm lấy cánh tay anh: "Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi."

Thẩm Liệt lại nói được.

Bà cụ vui mừng khôn xiết, lại đi chọn lựa hoa nhài.

Trần Tĩnh An kinh ngạc nhìn anh, luôn có cảm giác người đứng trước mặt không phải Thẩm Liệt, mà giống như bị hồn xuyên vậy.

Bàn tay đặt trên cánh tay anh bị anh ấn xuống. Thẩm Liệt hơi nhíu mày, giọng điệu cũng có vẻ đặc biệt khoa trương. Anh hỏi: "Trần Tĩnh An, em có phải quá bá đạo không?"

Tựa như đang oán trách.

"?"

Trần Tĩnh An lúc này mới cảm thấy oan uổng, rốt cuộc ai bá đạo chứ?

Bà cụ không biết chuyện của hai người, nghe vậy cười cười nói: "Con gái bá đạo một chút không phải là chuyện xấu đâu. Này cậu, cậu phải nhường bạn gái một chút."

Thẩm Liệt cũng cười: "Vâng, tôi cả đời đều nhường cô ấy."

Một câu nói không nhẹ không nặng, giọng điệu rõ ràng rất bình thản, nhưng ba chữ "cả đời" lại như một cú đập mạnh vào lòng, khiến Trần Tĩnh An hơi ngẩn người. Cô nhất thời không phân biệt được, rốt cuộc là ai đầu óc không tỉnh táo. Có lẽ chỉ là thuận miệng nói ra, chỉ để diễn tròn vai một đôi tình nhân bình thường trước mặt bà cụ.

Bà cụ đã lại một lần nữa xâu xong vòng hoa, đeo lên cho Thẩm Liệt.

Cổ tay anh khớp xương rõ ràng, đường nét lạnh lùng cứng rắn. Đeo trên tay anh khác với Trần Tĩnh An, nhưng một cứng một mềm, ngược lại có một sự hài hòa kỳ diệu.

Lòng bàn tay bà cụ nhẹ nhàng ấn lên những cánh hoa, vẫn nói câu chúc phúc đó.

"Thuận thuận lợi lợi, bình bình an an."

Lúc thanh toán, bà cụ nghe thấy giọng nói trên điện thoại báo số tiền đã nhận, kinh ngạc nói: "Sai rồi, sai rồi, năm đồng một vòng, cô đây đã trả rồi, có phải ông đã bấm nhầm mấy số không không."

Trần Tĩnh An cũng có chút sững sờ.

Thẩm Liệt nắm lấy tay cô, hai vòng hoa chạm vào nhau, vừa vặn như vốn nên vậy.

"Không sai đâu ạ, số hoa còn lại chúng cháu mua hết. Bà về sớm nghỉ ngơi đi."

"Như vậy sao được?" Bà cụ muốn trả lại, lại không biết trả thế nào, đùn đẩy qua lại, chỉ có thể đưa hết số hoa cho họ.

Bà cụ lại ấn nhẹ vào vòng hoa của hai người, cười nói: "Bà đây học không nhiều, cũng không biết nói gì, bà chỉ chúc hai đứa..."

"Niệm niệm tại tư, gắn bó bạc đầu." (Từng ý niệm đều là nghĩ về nhau, gắn bó đến tận bạc đầu không rời. )

Giỏ hoa nhài này, cuối cùng cũng rơi vào tay Kỷ Hoằng.

Hôm qua là một thùng cá sông, hôm nay là một giỏ hoa nhài. Kỷ Hoằng chìm vào suy tư, nghĩ xem ngày mai lại sẽ là thứ gì.

Anh ta cũng không dám hỏi nhiều, ngồi trên ghế phụ cẩn thận ôm giỏ tre.

Trần Tĩnh An thực ra rất muốn mở miệng hỏi điều gì đó, nhưng phải hỏi thế nào, nên nói gì, trong đầu cô rối bời, chẳng có gì rõ ràng. Cuối cùng, cô chỉ im lặng, không nói một lời.

Ăn cơm xong, về khách sạn, Kỷ Hoằng và Trần Tĩnh An có một khoảng thời gian ngắn ở chung.

Ánh mắt Trần Tĩnh An lại nhìn đến giỏ hoa kia.

Kỷ Hoằng chủ động trò chuyện với Trần Tĩnh An, lúc này mới biết giỏ hoa đó và vòng hoa trên tay sếp là mua từ một bà cụ, hơn nữa còn mua với giá năm con số.

"Trước đây anh ấy cũng sẽ làm vậy sao?" Người giàu thích làm việc thiện?

Kỷ Hoằng lắc đầu, trả lời dứt khoát: "Chưa bao giờ."

Hai người nhìn nhau. Kỷ Hoằng nghĩ nghĩ, muốn nói lại thôi. Đến sau cùng, thấy Thẩm Liệt đi tới, anh ta nhỏ giọng lại nói cực nhanh: "Cô Trần, cô có cảm thấy Thẩm tổng làm những việc này là... muốn để cô vui vẻ không?"

Chương (1-91)