Di chiếu phong hậu
← Ch.03 | Ch.05 → |
Bên trong điện Trùng Khánh mọi người đang thay phiên nhau chúc mừng Chu Hạo Đế và Lịch quý phi, vừa đúng bên ngoại lại nghe tiếng tuyên của nội cung (tức thái giám á)
-"Thái hậu giá lâm "
Từ bên ngoài, một người phụ nữ trung niên mặc triều phục đen có thêu phượng hoàng màu vàng, trên đầu cài đội song điểu kim quang. Mặc dù gương mặt có hằng một chút dấu vết của thời gian, nhưng vẫn không làm lu mờ đi nét đẹp vốn có của bà. Đương kim thái hậu Tuệ Quốc Huệ Từ Vân. Cổ Thần Phong thấy vậy liền nhanh chân bước xuống đài, lại đỡ bà, mọi người nhanh chóng đứng lên hành lễ. Sau khi lên đài ngồi xuống Huệ thái hậu cho mọi người bình thân. Quay sang từ ái hỏi Cổ Thần Phong
-" Ai gia đã bỏ qua chuyện đáng mừng gì sao?"
-"Bẩm mẫu hậu, Lịch thừa tướng mới báo là Lịch quý phi mang long thai "
Huệ thái hậu "ah " một tiếng rồi nhìn về phía Lịch Cơ, nàng ta lúc này cúi đầu đỏ mặt như một nàng dâu nhỏ. Huệ thái hậu mỉm cười nhìn nàng ta, xong đôi mắt dời đến chỗ Tịnh Huyên đang ngồi thì vui mừng sáng rực
-"Vương Linh và Huyên nhi cũng đến nữa sao? "
-"Thái hậu cát tường " _ hai mẹ con nàng đứng lên hành lễ
-"Ai gia thật ít thấy hai người vào cung nha? "
Thái hậu cười híp mắt nhìn Tịnh Huyên, Cổ Thần Phong thấy thế thì con ngươi cũng mang vẻ thích thú suy nghĩ. Tịnh Huyên lúc này cũng chỉ cúi mặt làm vẻ e thẹn. Chợt dường như nhớ ra gì đó, Huệ thái hậu lên tiếng
-"A... chút nữa ai gia quên mất lý do mình đến đây "
-"Mẫu hậu có căn dặn gì chăng? " Cổ Thần Phong cười cười nhìn mẹ mình
-"Uhm... hôm nay là lúc thích hợp để ai gia công bố di chiếu của tiên đế "
Mọi người trong điện không khỏi một trận oanh tạc, sửng sốt. Mọi người không khỏi tò mò nhìn Huệ thái hậu, Cổ Thần Phong mày kiếm nhíu lại nhìn mẹ mình. Hắn cũng từng nghe nói trước khi băng hà tiên đế đã để lại một bức di chiếu, nhưng hắn lại không biết di chiếu liên quan đến việc gì, mà lúc này mẹ hắn lại muốn công bố. Huệ Từ Vân thấy con trai nhìn nàng như thế, liền hiểu, lại gần cười nói nhỏ bên tai con mình
-"Liên quan đến hoàng hậu của hoàng thượng "
Bà nói nhỏ chỉ đủ cho 2 mẹ con nghe, mà sau khi nghe xong Cổ Thần Phong chỉ hơi suy tư một chút, con người chợt vụt sáng rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường. Lịch Tá Thân cùng Mạc Vĩnh Khang chợt cau mày đăm chiêu, mắt Mạc Viễn khẽ giật... Trước đây mỗi khi hắn đến bắt mạch bình an cho Huệ thái hậu, bà luôn hỏi han rất ân cần về muội muội hắn, di chiếu kia chắc sẽ không liên quan đến Tịnh Huyên đi? Huệ thái hậu không làm mọi người chờ lâu, cho người mang một hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo, bà từ từ mở hợp, lấy một cuộn vải vàng, bà nhìn về phía Mạc gia rồi mỉm cười
-"Phụng thiên thừa vận, tiên đế chiếu viết, Tam tiểu thư Mạc phủ Mạc Tịnh Huyên khi tròn 16 tuổi sẽ được sắc phong làm hoàng hậu. Khâm thử "
Như một tiếng sét ngang tai. Cả phía Lịch thừa tướng cùng Mạc phủ đều vẻ mặt khiếp sợ nhìn thái hậu. Mạc Viễn lắc đầu cười thản nhiên " quả nhiên là vậy ". Sau khi một nhà Mạc Vĩnh Khang tạ ơn lĩnh chỉ thì tâm tình mỗi người một khác.
Mạc Vĩnh Khang chỉ có một nữ nhi mà ông cưng như bảo bối, nhưng Cổ Thần Phong thì quá thâm lường, với lại hắn là hoàng đế, có thể yêu thương nữ nhi của ông sao? Vương Linh quận chúa sau một hồi khiếp sợ thì giờ đây chỉ còn là lo lắng? Hậu cung nguy hiểm cỡ nào, bước chân vào hậu cung như vào biển sâu không đáy, bà chỉ ước mong nữ nhi của bà có một phu quân tốt chứ không mong con mình sẽ gả vào hoàng gia. Mạc Huy cùng Mạc Viễn nhìn nhau rồi lại nhìn muội muội của mình, mà lúc này Mạc Tịnh Huyên tay cầm cuộn vải vàng, không biết đang nghĩ gì.
Cổ Thần Phong vẫn giữ vẻ mặt nhã nhặn như cũ, hỏi thái hậu cùng Mạc Vĩnh Khang về đại điển sắc phong. Sau một hồi bàn bạc thì quyết định cuối tháng này. Lịch Tá Thần dù không muốn cũng phải cắn răng mỉm cười chúc mừng Mạc Vĩnh Khang. Phía chỗ ngồi hậu cung, Lịch Cơ sắc mặt vặn vẹo đầy khó chịu, tay nắm chặt khăn tay như muốn xé rách ra. Phía sau đầy đủ các vẻ mặt, có người hả hê, có người chế giễu, lại có người ngoài mặt an ủi nhưng trong lòng không biết đã cười đến thành dạng gì? Lịch Cơ đôi mắt đầy âm hiểm, ghen tức nhìn về phía Tịnh Huyên, bỗng thấy có sát khí nhìn về phía mình, Tịnh Huyên nâng mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Lịch Cơ.
Cô chỉ biết thở dài. Vị nương nương đó có vẻ rất tức giận á! Cũng đúng thôi, miếng thịt đến miệng còn bị người ta cướp mất, không tức thì chắc là đức mẹ Maria mất rồi. Nhưng chuyện này nàng vô tội mà, biết sao được chứ, nàng cũng đâu muốn làm hoàng hậu!
Huệ Từ Vân ân cần hỏi han Tịnh Huyện rất nhiều chuyện, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng lễ phép trả lời khiến Huệ Từ Vân rất vừa ý, cười không thôi. Bên này mọi người thay phiên liên tục chúc mừng Mạc gia. Khi vô tình lướt mắt qua, Tịnh Huyên thấy Cổ Thần Phong đang nhìn nàng, dù chỉ tích tắc thôi, nhưng trong mắt hắn đầy sự thích thú, tò mò, đánh giá. Hừ nhẹ một tiếng, nàng lại cúi đầu "tự kỷ "với các ngón tay của mình.
"Ôi... xem xem, ai gia quả thật càng già càng lẩm cẩm rồi, ai gia quên nói, di chiếu tiên đế còn một phần nữa do Định Quốc Công giữ, đến đại điển phong hậu Định Quốc Công sẽ công bố đầy đủ di chiếu "
Oạch... còn nữa sao? Haizzzz... đêm nay vì một tấm vải thôi mà làm khá nhiều người mất ngủ đây, Tịnh Huyên than vãn
← Ch. 03 | Ch. 05 → |