Thiên thần hay ác quỷ
← Ch.067 | Ch.069 → |
Khắc Kiệt nghe vậy, lặng im vài giây trên mặt khẽ nở nụ cười khổ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Hà tiểu thư, cô oai thật. Đây là lần đầu tiên có người đề nghị tôi phải sợ đối phương."
Thái Mi tiếp lời: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp một thuộc hạ như anh."
Chu Minh sắc mặt lạnh băng vừa mở miệng quát đã bị bàn tay của Khắc Kiệt đưa lên ngăn cản. Hai ngón tay vô thức xoay xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ của bàn tay phải, Khắc Kiệt lên tiếng, ngữ điệu trầm trầm: "Vậy ra là tôi đã thất lễ, Hà tiểu thư..."
"Tôi có tên!' Thái Mi lập tức cướp lời, thái độ cộc cằn rõ ràng là không thích ai gọi cô với hai chữ tiểu thư kia.
Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Thái Mi, Khắc Kiệt nở nụ cười tao nhã đồng thời gật đầu: "Vừa rồi cô nói đói bụng, cô muốn ăn gì?"
"Không ăn nữa, tôi đổi ý rồi."
Hai ngón tay vẫn xoay xoay chiếc nhẫn, Khắc Kiệt mở miệng: "Vậy cô muốn đi gặp Hào Cường?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Khắc Kiệt rời mắt khỏi chiếc nhẫn ngẩng đầu nhìn Thái Mi đang lặng im quay mặt nhìn ra ngoài đường phố. Tuy không thể thấy được nét mặt của cô lúc này ra sao, nhưng nhìn bóng lưng cô quạnh có thể đoán được cô đang có tâm sự. Thấy vậy, Khắc Kiệt lên tiếng cắt ngang bầu không khí tĩnh mịch: "Cô và Hào Cường giận nhau?"
Thái Mi quay đầu lườm mắt nhìn Khắc Kiệt: "Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi và anh ta đủ thân thiết để giận nhau. Anh ta là một người phiền phức tôi tránh còn không kịp. Tôi muốn đến một nơi, nhưng đó không phải là Phương gia."
Chu Minh đứng tựa người bên cạnh cánh cửa chiếc xe, gương mặt lạnh nhạt không biểu sắc nhưng đôi mắt luôn thận trọng cảnh giác. Xung quanh tứ bề vắng lặng, cả con đường quốc lộ trải dài lâu lâu lại có một chiếc xe chạy qua. Nơi đây chỉ có tiếng sóng vỗ làm bầu bạn với thiên nhiên, con người hầu như ít ai qua lại vào lúc nửa đêm thế này. Đưa mắt nhìn xuống bên dưới thành đường, hai dáng người một nam một nữ đứng trên tảng đá to hướng người về phía biển cả bao la. Những đoạn sóng nước khổng lồ luân phiên đập vào những tảng đá trên bờ tạo ra thứ âm thanh ào ạt đầy quỷ dị.
Vừa rồi chận lối đi của Thái Mi, Chu Minh còn tưởng rằng thiếu gia của ông vì danh dự của Chu gia và Chu Khang nên mới tìm đến trả thù. Không thể ngờ đến việc Khắc Kiệt lại để mặc Thái Mi nói xằng bậy còn làm theo lời cô ta mà ra đứng ngoài trời lạnh lẽo thế này. Nếu kẻ thù tìm đến, nơi đây hoàn toàn không có nơi an toàn để lẫn tránh. Khắc Kiệt làm việc đều có chủ kiến nhưng với việc này Chu Minh nghĩ mãi vẫn không tìm được lí do tại sao Khắc Kiệt lại đi ngược với tác phong hành sự của mình.
Loạn tóc đen dài của Thái Mi được gió thổi bay lượn lờ về một phía, đôi mắt sâu thăm thẳm vô định nhìn về phía xa xa. Khắc Kiệt rời mắt khỏi người phụ nữ bên cạnh, giống với Thái Mi hướng tầm nhìn về phía xa cùng của đại dương đã bị bóng tối nuốt chửng.
Khắc Kiệt mở miệng: "Cô không phải kêu tôi ra đây chỉ để ngắm biển?"
Lặng im hồi lâu sau lời nói của Khắc Kiệt, Thái Mi cất giọng khe khẽ; "Sau khi mẹ chết, thi thể của bà đích thân tôi mang đi thiêu. Cả cuộc đời mẹ tôi bị tổ chức trói buột, nếu không vì tôi thì bà đã rời khỏi tổ chức từ lâu. Ước mơ của bà là được tự do, vậy nên tôi mang hài cốt của bà hòa huyện cùng với biển cả nơi đây."
Khắc Kiệt đáy mắt không biểu sắc, cất giọng âm trầm: "Cô nhớ bà ta?"
Thái Mi không trả lời, bàn tay đưa lên vô thức nắm lấy mặt dây hình trái tim mang viên pha lê tím đang nằm bên trong cổ áo.
"Sợi dây đó... là bà ta đã tặng cô?" Khắc Kiệt như thuận mắt nhìn tùy hứng lên tiếng hỏi. Lần trước ở Phương gia khi nhìn thấy sợi dây nằm trên cổ của Thái Mi, anh ta đã muốn biết vì sao cô lại có được sợi dây này. Thấy cô đưa tay nắm lấy mặt dây như nắm lấy một bảo bối quý giá, thắc mắc bấy lâu nay không thể chờ đợi liền lên tiếng hỏi.
Thái Mi quay sang nhìn Khắc Kiệt, cô không thể hiện kinh ngạc chỉ lên tiếng hỏi: "Anh nhìn thấy sợi dây rồi sao?"
Sở thích của Thái Mi là mặc áo cổ kín, vậy nên cả sợi dây bạch kim mang mặt hình trái tim có viên pha lê tím cùng với sợi dây có mặt hình chữ nhật khắc nổi con rồng của Chí Khanh tặng cô đều được dấu kìn bên trong. Nếu Khắc Kiệt nhìn thấy hai sợi dây này chỉ có thể đó là lúc cô mặc đầm ngoài ra trang phục bình thường của cô khó mà ai có thể nhìn thấy được.
"Sợi dây rất đẹp, dường như cô rất quý trọng nó." Không nhìn Thái Mi, cũng không trả lời câu hỏi của cô, Khắc Kiệt vẻ mặt điềm đạm, ánh mắt không mang xúc cảm vui buồn lại đặt thêm một câu hỏi khác.
Thái Mi kéo sợi dây bạch kim ra khỏi cổ áo, cô cúi đầu nhìn mặt pha lê tím đang nằm trên lòng bàn tay rồi nói: "Chủ nhân của sợi dây chết rồi, anh trai vì tôi nên mới chết."
Khắc Kiệt quay sang nhìn Thái Mi, gương mặt điển trai bày ra là một tia nhìn đầy kinh ngạc. Thái Mi không để ý đến thái độ khác thường của Khắc Kiệt, cô nhìn sợi dây với tia nhìn ấm áp: "Tôi nhớ người đó!"
Suốt bốn năm ở cùng Hoàng Du Nhược, được bà hết mực yêu thương chăm sóc. Lẽ ra người Thái Mi phải nhớ đến suốt cuộc đời chính là bà ta, nhưng không hiểu vì sao cô lại luôn nhớ đến anh trai đã vì cứu cô mà rơi xuống vực. Anh trai tuy bề ngoài lạnh lùng ít nói nhưng lại từng chút một để ý từng động thái của cô. Ngay cả phút giây cận kề cái chết, vẫn là anh trai nghĩ đến an nguy của cô mà hy sinh tính mạng. Hình ảnh anh trai nhìn cô tươi cười mỗi lúc một rơi dần xuống đáy vực, đến tận bây giờ mãi luôn khắc họa trong trái tim cô. Đó không phải là nỗi ám ảnh mà là sự đau đớn, thương tiếc đầy lưu luyến. Cô nhớ anh trai, đúng vậy, dù chỉ ở cùng với anh trai trong rừng chỉ với hai ngày. Chỉ là hai ngày nhưng anh trai đã là tất cả của cô, là quá khứ, là hiện tại và sẽ là tương lai của cô.
Nhìn mặt sợi dây đang nằm trong lòng bàn tay của Thái Mi, Khắc Kiệt cất giọng âm trầm: "Có bao giờ cô nghĩ rằng người đó vẫn còn sống?"
Thái Mi cười nhạt: "Nếu anh trai còn sống, nhất định anh trai sẽ tìm đến tôi?" Tuy là nói vậy nhưng trong thâm tâm Thái Mi tin rằng anh trai đã chết. Đáy vực sâu hun hút, rơi xuống nếu là con người thì không ai có thể sống sót được. Trước kia cô cũng có tồn tại một suy nghĩ ảo tưởng, cô tin rằng anh trai vẫn còn sống. Những tháng ngày đầu tiên cô ở trong tổ chức sát thủ, mọi tâm tư của cô đều đặt vào anh trai. Nhất định anh trai vẫn còn sống, anh trai sẽ đến cứu cô. Nhưng cuộc đời đâu phải nói có là có, nói muốn là sẽ đạt thành. Anh trai quả thật là đã chết ngay trước mắt cô vậy mà cô lại ngu ngốc không tin đó là sự thật.
"Vậy nếu người đó dù muốn nhưng vì lí do nào đó nên không thể đến tìm cô thì sao?"
Ngữ điệu không cao không thấp lạnh nhạt vang ra trong không trung. Thái Mi quay đầu nhìn về phía Khắc Kiệt đang nhìn về phía trước, cô cau mày lên tiếng hỏi: "Anh vì sao lại có suy nghĩ này?"
Thái Mi không hiểu vì sao chuyện quá khứ của cô lại mang ra kể cho một người xa lạ như Khắc Kiệt nghe. Anh ta nói lời này phải chăng là đang an ủi cô?
Khắc Kiệt cười nhếch mép: "Có chuyện tận mắt chứng kiến chưa hẳn là như mình nghĩ, có chuyện mình không dám nghĩ đến nhưng lại có thể sẽ thành sự thật."
Nhìn Khắc Kiệt với ánh mắt ngập tràn tia nghi ngờ, Thái Mi buông một câu lạnh lùng: "Anh là ai?"
"Chuyến đi lần này không biết còn có cơ hội về thăm em không, đêm nay em phải chiều anh hết mình." Giọng nói thầm thì đầy tình ý từ phía sau truyền đến tai cắt ngang lời nói của Thái Mi. Cô quay người nhìn thì không thấy ai chỉ nghe thấy một giọng nói khác từ phía bên dưới những tảng đá bên cạnh vang tới: "Sao lại là không còn cơ hội, những lần nhiệm vụ trước anh đều an toàn trở về mà?"
Thái Mi như nổi đóa, cặp tình nhân kia ngồi bên dưới khi nào không biết. Nhưng hôm nay cô bị làm sao thế này, khi không lại lôi người đàn ông xa lạ này ra đây, quá khứ của cô cớ vì sao phải nói cho anh ta nghe. Thái Mi liếc nhìn Khắc Kiệt, ngay khi cô định rời đi thì giọng nói của người đàn ông lại vang lên: "Trận chiến trên biển sắp tới thiếu gia của anh quyết giết bằng được Long Huy Vũ và những thiếu gia còn lại của Long gia. Em thử nghĩ xem, thiếu gia của anh bản lĩnh hơn người nhưng những vị thiếu gia của Long gia bản lĩnh đều có thừa. Hai bên gia tộc giáp chiến với nhau, những thuộc hạ dưới quyền như bọn anh chẳng phải là người dâng mạng đầu tiên."
Ý định rời đi lập tức không còn, Thái Mi nhíu mày, vừa rồi người đàn ông kia nhắc đến đám người Huy Vũ, lẽ nào Chu gia lại có ý định ra tay với họ? Mãi suy nghĩ về vấn đề mà người đàn ông kia đề cập đến, Thái Mi không mấy bận tâm về người đang đứng cạnh. Khắc Kiệt vẻ mặt tối sầm, không ngờ anh ta lại có một thuộc hạ lấm mồm miệng thế kia. Chuyện cơ mật của Chu gia, lại mang đi kể cho người ngoài nghe. Nếu tin này truyền đến tai đám người Huy Vũ, thì kế hoạch của anh ta chẳng phải bất thành.
"Cả bảy vị thiếu gia của Long gia đều có mặt hết sao?" Lại là giọng nói của người phụ nữ.
Người đàn ông đáp trả: "Không, các vị thiếu gia của Long gia hành sự đều có sự phân chia, bọn họ không bao giờ tụ hội tất cả vào chung một kế hoạch. Nhưng chuyến đi này vô cùng quan trọng, nên bọn anh đoán ngoại trừ Long Huy Vũ thì chắc chắn sẽ có Tô Chí Khanh. Còn việc có thêm một hay hai vị thiếu gia khác thì bọn anh không đoán được là ai."
Nghe nhắc đến Tô Chí Khanh, sắc mặt Thái Mi chợt biến. Nghe đồn vị thiếu gia của Chu gia là người thủ đoạn tàn nhẫn, chiến lược sắp tới nếu như lời người đàn ông kia vừa nói là giết bằng được đám người Huy Vũ, vậy chẳng phải tính mạng của Chí Khanh sẽ vô cùng nguy hiểm. Không được, cô phải mau chóng báo tin này đến Chí Khanh. Nhưng cô phải liên lạc đến Chí Khanh bằng cách nào? Chết tiệt, lần trước ở Ả Rập Chí Khanh muốn cô làm một chiếc nhẫn tương tự như cô để tiện liên lạc nhưng cô suốt mấy ngày liền ở Long gia, nhàn rỗi đến mức nhàm chán lại không nhớ đến mà làm. Bây giờ là lúc cần thiết cô lại mới chịu nhớ ra.
Nhìn dáng vẻ sốt ruột đầy hoang mang của Thái Mi, Khắc Kiệt lạnh lùng lên tiếng: "Cô muốn báo tin này đến Long gia?"
"Chí Khanh là anh trai kết nghĩa của tôi, anh nói xem tôi có nên báo tin?" Thái Mi không nhìn Khắc Kiệt, Chí Khanh gặp nguy hiểm, cô một khi đã biết đương nhiên sẽ không đưa mắt đứng nhìn.
Khắc Kiệt ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo nhìn Thái Mi trầm giọng: "Đám người Long Huy Vũ lợi hại thế nào cô ắt hẳn là người biết rõ. Cô tin hành động này của Chu gia sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng bọn họ?"
Thái Mi gật đầu: "Chu Khắc Kiệt của Chu gia nổi tiếng là người tàn nhẫn thâm độc, tôi không muốn lo sợ cũng không thể."
Khí lạnh từ người Khắc Kiệt dần tan biến, anh ta lên tiếng: "Cô chưa từng gặp qua Chu Khắc Kiệt lại có thể sợ hãi người đó vậy sao, đây dường như không giống vơi tính cách của cô?"
Khắc Kiệt nhíu mày, anh có vẻ không thông suốt. Chỉ nghe tên đã sợ hãi vậy mà một người thật, một con người, một Chu Khắc Kiệt đang đứng sờ sờ trước mắt lại bị cô nàng một chút cũng không đáng bận tâm. Cô ta có thật là sợ phong độ của anh ta hay chỉ vì uy danh qua lời đồn đại nên mới rùng mình. Cái này có nên gọi là sợ hãi theo phong trào?
Thái Mi liếc mắt cảnh cáo Khắc Kiệt, lạnh nhạt lên tiếng: "Tin vừa mới nghe được anh nếu muốn giữ lấy mạng sống thì tốt nhất nên giả điếc giả mù. Tôi không muốn sau vài ngày lại đi nhặt xác của anh."
Nghe lời uy hiếp của Thái Mi, Khắc Kiệt khẽ tươi cười, tần ngần một chút liền nói: "Cô là đang lo lắng cho tôi? Hà Thái Mi, trong mắt của cô, một thuộc hạ như tôi lại khiến cô bận tâm đến vậy sao? Cô khiến tôi cảm động thật đấy!"
Nói xong liền bật cười. Không biết là vì sợi dây Thái Mi đang đeo hay vì tính cách cô quá thẳng thắng nên anh ta mới nhiều lần bỏ qua những lần bị cô vô tình xúc phạm. Hà Thái Mi quả thật là một phụ nữ khiến người ta tức đến muốn giết người lại có thể khiến người ta muốn giết cô nhưng không đành ra tay.
Thái Mi liền đưa tay bịt lấy tiếng cười vừa phát ra của Khắc Kiệt, cô nhíu mày: "Anh im miệng, muốn hai người bên dưới nghe thấy sao? Không nên ở lại đây nữa, mau đi thôi."
Bàn tay của Thái Mi vừa rời khỏi miệng của Khắc Kiệt, anh ta lên tiếng: "Biết bọn họ ở đâu mà cô tìm đến báo tin. Cô dường như không dùng di động, bọn họ lại không ở cố định một chỗ."
Thái Mi trầm mặc một lát liền nói: "Tôi có cách, nhưng bây giờ vẫn còn rất sớm, anh không thấy đói bụng sao?"
Gương mặt điển trai phong nhã luôn hiện rõ trên gương mặt lập tức biến mất, Khắc Kiệt đanh mặt, ánh mắt hoang dại quay sang nhìn Thái Mi đang vẻ mặt rất nghiêm túc. Thế nào gọi là lo lắng cho tính mạng của Tô Chí Khanh, Khắc Kiệt cảm thấy Thái Mi là đang lo cho cái bụng đòi ăn của cô thì đúng hơn. Nghĩ đến đây, Khắc Kiệt bất giác hiện rõ tia cười miễn cưỡng.
"Anh còn đứng ngây ra đó làm gì?" Đi được vài bước thì dừng lại, Thái Mi quay đầu nhìn Khắc Kiệt chưa chịu đi vẫn còn đứng ngây ra đó.
Khắc Kiệt đưa ngón tay trỏ lên gãi trên đầu lông mày bên phải, lười biếng mở miệng: "Cô đi trước, tôi bận chút việc."
Thái Mi nhíu mày: "Anh bận việc gì ở đây vào lúc này?" Lời vừa dứt ánh mắt Thái Mi chợt lóe lên tia sáng, nhìn Khắc Kiệt bằng vẻ mặt bất lực, cô cười cười: "Nơi đây thoáng mát nhưng anh vẫn là nên nhanh nhanh một chút, tôi không thích đợi lâu."
Nghĩa là thế nào, bốn chữ "nơi đây thoáng mát" mà Thái Mi vừa nói ra, Khắc Kiệt nghe qua hoàn toàn không hiểu. Anh ta chau mày lên tiếng hỏi: "Cô biết tôi đi đâu, làm gì?"
"Ngại gì chứ, đây là sinh hoạt vốn có của con người. Xem như tôi không biết, anh cứ thoải mái đi giải quyết, nhưng phải nhanh nhé!" Nói xong Thái Mi lại mỉm môi cười, muốn đi vệ sinh thì cứ nói, ngại ngùng gì với cô chứ?
Nhìn theo dáng người bỏ đi của Thái Mi, Khắc Kiệt khóc không được cười cũng không xong. Anh ta đã nói sẽ đi vệ sinh sao, nhưng cô nàng quỷ quái trong đầu chứa thứ gì khác người lại có thể nghĩ ra chuyện đó. Đúng thật trong mắt Thái Mi, anh ta hoàn toàn không có chút phong độ nào. Bất giác Khắc Kiệt cảm thấy ít ra khi ở bên cạnh Thái Mi, anh ta mới đúng là một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác.
Chu Khắc Kiệt là thiếu gia của Chu gia, là lão đại tương lai của gia tộc hào môn đứng đầu hắc đạo. Vậy nên lúc hành sự đều phải kiêng dè, toan tính, phải suy nghĩ nên nói gì và làm những gì, mọi việc đều phải cần trọng. Nhưng khi ở cùng Thái Mi, trong đầu anh không suy nghĩ nhiều, cũng không tính toán, một cảm giác vô cùng thoải mái và bình yên. Cô nàng nhìn vậy lại có năng lực làm thư giản người khác, rất thú vị.
"Đừng vội chứ, em vẫn chưa muốn!" Cô gái gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ đưa tay đẩy người đàn ông ra xa khỏi cơ thể.
"Nhưng anh không nhịn nổi nữa." Không mấy bận tâm đến sự khó chịu của người tình đang cọ kè sát cơ thể, anh ta cất giọng khàn khàn lại tiến tới hôn vào môi cô gái.
Áaa... Cô gái vội hét toáng lên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ khi thấy phía trước là một người đàn ông cao lớn dáng người lạnh nhạt hướng mắt nhìn về phía cô.
"Em lại sao nữa rồi?"
"Có... có người!" Cô vội túm lấy cổ áo hở hang một tay đưa ra chỉ về phía trước.
Người đàn ông nhíu mày, đúng lúc cơ thể đang cuồng nhiệt ngọn lửa dục vọng, là thằng khốn nào dám xuất hiện làm hỏng chuyện tốt lành của ông. Khẩu súng rút ra liền xoay người hướng thẳng họng súng về người phía trước, lên tiếng quát: "Là thằng khốn nào nhiều chuyện..."
Lời nói chưa dứt đã vội nín bặt, đáy mắt đỏ ngầu lập tức bắn ra tia kinh ngạc, khẩu súng trên tay rơi xuống đất. Người đàn ông vừa rồi hung hăng là thế thì bây giờ cơ thể lại run lên cầm cập, khóe miệng khó khăn mới nhếch lên thành tiếng: "Thiếu... thiếu gia!"
Chu Khắc Kiệt lạnh nhạt đứng nhìn về phía người thuộc hạ đang ngồi bên dưới. Ở anh ta chỉ là một dáng người tao nhã, một thái độ bình thản hoàn toàn không chút uy hiếp. Đáp trả lại tiếng gọi đầy sợ hãi của người thuộc hạ trước mắt, khóe môi anh ta nhếch lên nụ cười yêu diễm.
Đã từng nghe qua Chu Khắc Kiệt là một anh chàng hào hoa phong nhã và cũng là người tàn nhẫn tuyệt tình. Nhưng lúc này người phụ nữ đang ngồi trong vòng tay của người thuộc hạ kia lại bày ra ánh mắt si mê nhìn về phía mỹ nam đầy cuốn hút trước mắt. Lời đồn đại thế nào lại nói Chu Khắc Kiệt là người tàn nhẫn tuyệt tình, thủ đoạn thâm độc. Cô tuyệt đối không tin người mang gương mặt đẹp với tia cười thiên thần kia lại là người đáng sợ như lời đồn.
Tại sao thiếu gia lại xuất hiện ở đây? Không mấy khó khăn người thuộc hạ như đã hiểu ra vấn đề, cơ thể mềm nhủn vì sợ hãi vội quỳ gối trước Khắc Kiệt. Sắc mặt trắng bệch không còn hột máu liền dập đầu lia lịa: "Thiếu gia, tôi sai rồi, xin thiếu gia tha mạng, xin thiếu gia tha mạng!"
Cúi đầu nhìn người bên dưới, nụ cười yêu mị không vì lời cầu xin mà tan biến, thản nhiên mở miệng: "Sai là sai, quy định của Chu gia không có hai chữ tha mạng!"
Một ánh sáng chói mắt cắt ngang qua màng đêm mờ nhạt, cổ họng người thuộc hạ bắn ra một dòng máu đỏ tươi. Cô gái kinh hãi nhìn người tình cổ họng bị cắt đứt ngã người nằm co rúm trên tảng đá không ngừng co giật. Ngẩng đầu nhìn về phía con dao trên tay Khắc Kiệt rồi lại nhìn về phía gương mặt vẫn mang tia cười cuốn hút. Bây giờ cô đã thực sự tin vào lời đồn đại, thế nào là nụ cười thiên thần, anh ta chính là ác quỷ, là ác quỷ giết người chớp nhoáng.
Hoảng loạng vội đứng lên lại vấp ngã, cô một lần nữa cố gắng đứng lên, cơ thể vẫn đang run rẫy chưa kịp tháo chạy thì Khắc Kiệt đã tiến thêm một bước chận đầu lối chạy của cô. Anh ta đưa tay nâng cầm cô gái lên, chậm rãi buông lời: "Chỉ trách cô đã nghe được tin tức cô không nên nghe."
Cô gái vừa hé miệng chưa kịp lên tiếng cầu xin tha mạng thì con dao trên tay Khắc Kiệt đã đâm thẳng vào tim cô. Chậm rãi rút con dao ra khỏi người cô gái, Khắc Kiệt đưa con dao lên hai mặt lao sạch trên vai áo của cô. Thấy đôi mắt đầy kinh hãi của cô gái vẫn đang trao tráo nhìn mình, Khắc Kiệt khẽ cười nhạt.
Tảng đá mà ba người Khắc Kiệt đang đứng là sát cạnh những đoạn sóng vỗ. Không đợi cô gái chết, Khắc Kiệt thuận tay đẩy cô rơi xuống biển. Liếc mắt nhìn xuống xác chết của thuộc hạ đang nằm dưới chân, anh ta vung chân tàn nhẫn đá bay xác người đàn ông theo cùng cô gái.
Khắc Kiệt không màng cúi đầu nhìn hai thi thể đang bị sóng vỗ vùi dập dưới biển, anh ta thản nhiên xoay người bỏ đi như thể vừa rồi chưa từng giết người.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |