← Ch.22 | Ch.24 → |
Sau khi ăn xong Lạc Hưởng Ngôn đi làm, Tang Đồng liền ở nhà tiếp tục xem kịch bản.
《 Khuynh tẫn thiên hạ 》- câu chuyện xảy ra ở thời Tam quốc thế chân vạc, Tang Đồng trong vai nhân vật gọi là Cố Khanh Trần, là nữ nhi duy nhất của đại tướng quân Bình Nam Vương Cố Thường đã qua đời của Tây Tấn. Bởi vì triều đình cảm động và nhớ thương Bình Nam Vương cả đời chinh chiến vì nước vất vả, đặc biệt phong làm Ninh Quốc quận chúa, từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu, cùng con cháu hoàng thất vào Thái Học, cũng quen biết Tam hoàng tử Lăng Phi Dương.
Lăng Phi Dương là một thiếu niên rất có khát vọng, một lòng nghĩ muốn thống nhất thiên hạ, cho bách tính có một thời thái bình thịnh thế. Cho nên trong lúc các hoàng tử khác đều vì hoàng vị mà tranh đấu gay gắt, Lăng Phi Dương quan tâm hơn chính là chúng sinh thiên hạ, vì vậy Cố Khanh Trần đối với hắn rất có hảo cảm, hai người là thanh mai trúc mã tình cảm cực kỳ tốt.
Năm Cố Khanh Trần mười một tuổi, Tây Tấn đánh bại Đông Nguỵ, Ngụy Quốc không chỉ bị bắt hàng năm tiến cống Tây Tấn, còn đưa tới Ngũ hoàng tử Ngụy Quốc Tô Thanh Hòa làm hạt nhân (con tin). Vì để thể hiện Tây Tấn rộng lượng, Tô Thanh Hòa cũng được đối đãi như các hoàng tử, cũng vào Thái Học.
Tô Thanh Hòa mặt ngoài dịu dàng vô hại, cũng là một người rất có dã tâm.
Cố Khanh Trần trong lúc vô tình phát hiện ra bộ mặt thật giả dối của Tô Thanh Hòa, không khỏi vì Tây Tấn lo lắng. Khi đó Tam hoàng tử Lăng Phi Dương ở dưới sự trợ giúp của nàng, thành công leo lên vị trí thái tử, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vị vua sau này của Tây Tấn chính là Lăng Phi Dương.
Nhưng Tô Thanh Hòa vẫn luôn khiến Cố Khanh Trần mơ hồ cảm nhận được uy hiếp, một khi Tô Thanh Hòa trở lại Đông Nguỵ, đó chẳng khác nào thả hổ về rừng, sẽ hậu hoạn vô cùng.
Tuy nhiên Lăng Phi Dương cũng không để ý lời của Cố Khanh Trần, dù sao lúc này Tô Thanh Hòa cũng chỉ là một hạt nhân thân cô thế cô, là một kẻ bị Đông Nguỵ bỏ rơi mà thôi.
Cố Khanh Trần bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tự mình dùng tất cả biện pháp ngăn cản tất cả hành động của Tô Thanh Hòa, thậm chí cố ý ở học đường làm cho hắn bẽ mặt bị tiên sinh (phu tử) chán ghét mà vứt bỏ. Lại không nghĩ rằng hai người từ đối chọi gay gắt từ từ biến thành ăn ý hiểu nhau, cuối cùng thành tri kỷ rồi yêu nhau.
Mà đầu mối cả câu chuyện xưa, chính là xoay quanh tình cảm rối rắm giữa ba người này mà triển khai, dựa vào đại nghĩa dân tộc, hận nước thù nhà, lúc xung đột trong phim tăng cao, sẽ càng thu hút người xem.
Tang Đồng cho tới trưa đều ở đây nghiên cứu kịch bản, ngay cả buổi trưa cùng Lạc Hưởng Ngôn ăn cơm cũng có chút không yên lòng.
Cửa lớn Vinh Hiển sớm đã bị ký giả vây tới nước chảy không lọt, tuy nói chỉ là quay thử, nhưng với danh tiếng Nghiêm Đạo ở đây, hơn nữa Vinh Hiển bỏ vốn đầu tư cùng với lực ảnh hưởng của Tang Đồng, đương nhiên đạt được hiệu quả tuyên truyền vô cùng tốt, đưa đến tất cả mọi người đều tới xem kết quả.
Tang Đồng và Lạc Hưởng Ngôn dưới sự che chắn của bảo vệ khó khăn đi vào tòa nhà Vinh Hiển, Nghiêm Đạo đã mang theo đội ngũ chuyên nghiệp của mình chuẩn bị sẵn sàng rồi. Lạc phu nhân mặc một bộ âu phục màu trắng, mái tóc búi cao tinh xảo cùng gương mặt trang điểm tỉ mỉ làm toát lên khí thế cường đại, vào lúc này đang ôm Vương Gia ngồi ở một bên, cùng Hàn Tả Tả cười nói vui vẻ, nhìn thấy con trai và con dâu, nhưng chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, một bộ dáng làm việc công tư rõ ràng.
Nghiêm Đạo đã xem vài người quay thử, cũng không quá hài lòng, vẫy vẫy tay, nói với Tang Đồng: "Trước đi trang điểm thay quần áo, quay thử lập tức bắt đầu."
Trừ Tang Đồng, còn có mấy nam nữ trẻ tuổi tham gia quay thử. Nghiêm Đạo xem qua từng cái met nhưng không đưa ra bình luận gì, đợi lúc Tang Đồng vừa ra tới, sắc mặt chuyên chú, chỉ vào kịch bản nói: "Tang Đồng, cô tới diễn cảnh này, Lương Nguyên lại đây cùng cô ấy phối hợp một chút!"
Tang Đồng sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra Lương Nguyên và Lương Tiểu Nghệ trong đám người, không nghĩ tới hắn cư nhiên cũng tới tham gia quay thử.
Bởi vì không phải chính thức khởi quay, cho nên trang phục và đạo cụ đều vô cùng đơn giản. Tang Đồng đã xem trước kịch bản, cùng người khác không có xem qua kịch bản so sánh, tất nhiên chiếm phần lớn ưu thế.
Cảnh này Lương Nguyên mới vừa lên ngôi, vì ổn định triều chính không thể không lập con gái Tả Tướng làm hậu, Tang Đồng biết được hắn phản bội lời thề, hai người khắc khẩu.
Cảnh này đối thoại không nhiều lắm, vì thể hiện ra nội tâm tuyệt vọng vô cùng trong lúc đó, ngay cả chấm câu hay giọng điệu trong đối thoại đều phải được quan tâm chau chuốt. Không có nhiều động tác, lại muốn đem mâu thuẫn giữa hai người đẩy lên tới cực điểm, không tính là khó khăn, cũng không dễ dàng như vậy.
Khả năng diễn xuất của Lương Nguyên vô cùng thuần thục, vừa tiến vào khu vực máy quay, cả người khí thế chợt biến đổi, trường bào màu vàng lấp lánh, gương mặt góc cạnh rõ ràng, môi mím chặt, tựa như một Đế Vương chân chính, làm cho người ta có cảm giác bị áp bách.
Nhưng cặp mắt kia, thời điểm nhìn chăm chú Tang Đồng, lại hắc bạch phân minh đầy ẩn tình, có áy náy, có thâm tình, cũng có bất đắc dĩ.
Tang Đồng nhắm mắt lại, yên lặng thôi miên bản thân, hiện tại không có Tang Đồng, chỉ có Cố Khanh Trần.
Lần nữa mở mắt ra, cung trang cao kế (búi tóc cao của nữ nhân thời xưa), ánh mắt chứa đựng sự quật cường, nghiễm nhiên chính là Cố Khanh Trần.
Lương Nguyên dưới ánh mắt phẫn hận ôm chặt Tang Đồng, lẩm bẩm van xin: "Thật xin lỗi, Nàng...... Nàng có thể nhẫn nhịn một chút, vì ta, nhẫn nhịn một lần cuối cùng này nữa......"
Tang Đồng không đáp hỏi ngược lại, thanh âm khàn khàn, khó khăn mở miệng, ngữ điệu chậm chạp: "Chàng thật...... muốn cùng người khác thành thân?"
Lương Nguyên trong mắt lóe lên tia khổ sở rồi biến mất: "Ta không còn cách nào...... Nàng phải tin tưởng ta, mặc kệ ta lập ai làm hậu, với ta nàng là duy nhất......"
"Đủ rồi!" Tang Đồng gương mặt bình tĩnh cắt lời hắn, "Hoàng thượng là nhất quốc chi quân, lập ai làm hậu, cưới bao nhiêu nữ nhân, đều cùng thần nữ không liên quan...... Xin cho thần nữ được cáo lui trước!"
Lương Nguyên kinh ngạc mà nhìn xem nàng, đây là lần đầu tiên Tang Đồng không gọi hắn là Tam ca, rõ ràng vất vả loại bỏ khó khăn thành công lên ngôi, tại sao quan hệ giữa bọn họ lại trở nên như vậy?
Lương Nguyên biểu tình xen lẫn mê mang, càng nhiều hơn là quyết tuyệt vì lý tưởng khát vọng mà vứt bỏ tất cả.
Mà Tang Đồng, sắc mặt bình tĩnh, khẽ khụy gối sau đó chậm rãi rời đi, ánh mắt quật cường, mang theo một cỗ bi tráng......
Tang Đồng đi tới trước mặt Nghiêm Đạo, đem kịch bản trả lại, sau đó hướng mọi người cười cười đi vào phòng hóa trang thay quần áo.
Thời điểm trở ra, trừ diễn viên đã được chọn, những người khác đều đã rời khỏi.
Nghiêm Đạo cười híp mắt nói: "Không tệ không tệ, Tang Đồng diễn xuất mặc dù còn đôi chỗ thiếu sót, nhưng hình tượng vô cùng phù hợp!"
Nghiêm Đạo hướng những người khác vẫy vẫy tay: "Nghe nói Lương Nguyên cùng cô là đồng môn, hai người chắc cũng không xa lạ...... Vị này là Tô thiên vương."
Tô Vĩ lần này vào vai Tô Thanh hòa. Thời điểm Tang Đồng xuất đạo, Tô Vĩ cũng đã có chút danh tiếng, bây giờ đã là thiên vương tiếng tăm lừng lẫy.
Tô Vĩ từ trước đến giờ nổi danh khó tính, bây giờ cư nhiên khó được thân thiết cười cười: "Tang sư muội, anh từng được Văn Ca chỉ dạy qua, coi như là sư huynh của em rồi!"
Tang Đồng kinh sợ cúi người chào: "Xin chào Vĩ ca!"
Vĩ ca...... Tô Vĩ nụ cười cứng đờ.
"Phốc ——" Hàn Tả Tả và Chử Tự Thần đi tới, "Vĩ ca nghe xác thực thân thiết rất nhiều."
Tô Vĩ ánh mắt sâu xa nhìn về phía cô: "Sóng muội nghe cũng rất thân mật!"
Hàn Tả Tả hừ lạnh một tiếng, vừa muốn đáp lại một cách mỉa mai liền nghe thấy tiếng Lạc phu nhân hoà giải.
"Tốt lắm tốt lắm, mọi người không dễ gì gặp nhau, về sau hãy hợp tác cho tốt." Lạc phu nhân khẽ cười một tiếng, nhìn sắc mặt của mọi người chung quanh một chút, nói, "Nếu diễn viên đã được quyết định, đợi tất cả sẵn sàng, liền sẽ thông báo cho mọi người!"
Lương Nguyên đứng ở bên kia, nhìn Tang Đồng muốn nói lại thôi. Tang Đồng nhìn cũng không nhìn hắn, tìm được Lạc Hưởng Ngôn, vô cùng tự nhiên kéo cánh tay hắn.
Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt rất thúi, trong lòng quả thật có một vạn cây cỏ bị ngựa chạy qua đạp ngã.
Lạc phu nhân cư nhiên ở sau lưng hắn mời Lương Nguyên tới!
Ghê tởm hơn chính là...... Mới vừa rồi ở trước mặt mình ngang nhiên ôm ôm ấp ấp! Cái này nếu hắn không có ở đây, tên tiểu tử Lương Nguyên kia không chừng còn ăn đậu hũ lão bà hắn như thế nào nữa chứ!
Nghiêm Dực Toàn nói đơn giản mấy câu liền giải tán.
Mấy vị diễn viên chính cùng đi ra khỏi Vinh Hiển, ký giả rối rít giơ micro chen lên, ồn ào xôn xao đặt câu hỏi.
Cái gì nên nói cái gì không nên nói, tất cả mọi người rất rõ ràng, liền mượn cơ hội này trả lời chút vấn đề, nhằm tuyên truyền bộ phim mới sắp tới.
Tang Đồng cũng ứng đối trôi chảy, Lạc Hưởng Ngôn đứng ở bên người bảo vệ cô, giúp cô ngăn cản ký giả.
Đột nhiên có một thanh âm rất chói tai cắt ngang xen vào: "Tang tiểu thư lần này nhận vai nữ chính có ẩn tình gì không? Diễn xuất? Mọi người đều biết cô đã từng dính vào scandale dựa vào quy tắc ngầm để thượng vị, lần này lại là bộ phim mới của Vinh Hiển, không biết có phải hay không là bởi vì Lạc Nhị gia 'đặc biệt' chiếu cố?"
Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt lạnh lẽo, không chút để ý nhìn lướt qua thẻ nhân viên đeo trước ngực ký giả đó.
Tang Đồng nụ cười không thay đổi: "Scandale mấy năm trước không phải cũng đã giải thích rồi sao? Vào lúc này lại đem ra thảo luận, một chút ý mới cũng không có...... Nói thật, nếu không phải bởi vì Nhị gia, tôi cũng sẽ không nhận bộ phim này, sự nghiệp của chồng mình, làm vợ đương nhiên phải ủng hộ hết mình!"
Hai người là vợ chồng, đáp án như vậy cũng không có vấn đề gì.
Cái đó ký giả cũng không thuận theo: "Xin hỏi Nhị gia có để ý tai tiếng trước đó của phu nhân ngài hay không, chứng kiến qua Tang tiểu thư từng bán dâm. Sau khi các bài báo đưa tin về sự bê bối này ngài sao lại quyết quyết định cùng cô ấy kết hôn?"
Lạc Hưởng Ngôn cười lạnh: "Những bài báo kia cũng được chứng thực là ác ý hãm hại, tôi còn cần suy tính gì chứ?"
Lạc Hưởng Ngôn lặng lẽ đối với an ninh cửa ra vào nháy mắt, ý bảo bọn họ đưa ký giả này mang xuống.
Tên ký giả kia cũng phát hiện, vội vàng bật thốt lên: "Nếu Lạc Nhị gia nói như vậy, như vậy đêm động phòng hoa chúc...... Tang tiểu thư nhất định là xử nữ rồi?"
Cái vấn đề này vô cùng vô lễ, không chỉ có Tang Đồng, ngay cả Hàn Tả Tả bọn họ cũng tối mặt. Các ký giả khác mặc dù khinh thường hắn có hành vi đào bời gièm pha quá mức, nhưng cũng ở trong lòng yên lặng kính sợ sự can đảm của hắn, lại dám ở trên đầu Lạc Nhị gia nhổ lông.
Tang Đồng sắc mặt cực kỳ khó coi, tay đang nắm lấy Lạc Hưởng Ngôn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Lạc Hưởng Ngôn liếc mắt ra hiệu, dừng lại động tác của bảo an, đột nhiên nâng lên nụ cười quỷ dị.
"Như vậy...... Anh trước trả lời tôi, vợ của anh có phải là xử nữ hay không?"
Tên ký giả kia hơn ba mươi tuổi, vóc người nhỏ gầy, gương met có cảm giác hơi chanh chua.
Tuy là đang phỏng vấn gây sự, đột nhiên ở trước mặt công chúng bị hỏi loại vấn đề này, hắn cũng có chút lúng túng.
"Đương, đương nhiên là..... Xử nữ!"
"Ừ." Lạc Hưởng Ngôn gật đầu một cái, bày ra dáng vẻ đương nhiên nói, "Gả cho anh, vợ anh tự nhiên cả đời đều là xử nữ!"
"Không sai!" Tô Thiên Vương lướt qua bọn họ, ác liệt mà cười nói: "Cái kia chính là, ăn quá nhiều thứ đại. Tiểu ca cũng không cứng nổi!"
Lời này nói ra...... Chung quanh lập tức cười vang một trận, tên ký giả kia sắc mặt đỏ lên, bị hai an ninh xách lên mang ra.
Tang Đồng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Lương Tiểu Nghệ một cái.
Lạc Hưởng Ngôn vỗ vỗ tay Tang Đồng an ủi cô, lôi kéo cô lên xe.
Dọc theo đường đi Lạc Hưởng Ngôn cũng thối nghiêm mặt im lặng không lên tiếng, Tang Đồng tâm tình từ từ bình phục lại, liền phát hiện Nhị gia không biết làm sao, lại không được tự nhiên rồi!
← Ch. 22 | Ch. 24 → |