Tắm rửa
← Ch.18 | Ch.20 → |
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Đinh Ngạn Tư ngây ngốc nhìn bản thân trong gương.
Tức giận cái gì chứ?
Giận cô nói dối, giận cô gần gũi với nam sinh nghệ thuật kia, giận cô không chịu thừa nhận thân phận của anh, chợt trên môi nở môi nở một nụ cười, thừa nhận thân phận gì đây?
Bạn tình sao?
Anh cười một tiếng, thầm mắng bản thân không biết tự lượng sức mình.
Đang buồn bực, Trần Nhuế Sơ đẩy cửa đi vào, cơ thể trần trụi để chân trần từng bước đi tới, bầu ngực quyến rũ dán lên lưng anh.
Đinh Ngạn Tư giật mình, không biết cô có ý gì.
Tối qua sau khi hai người tiếp xúc thân mật, Trần Nhuế Sơ đã to gan hơn một chút, cô ôm lấy eo anh, ở phía sau rầu rĩ nói: "Em chấp nhận lời xin lỗi của anh."
Đinh Ngạn Tư thông qua gương bắt giữ gương mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu phía sau anh, chỉ lộ nửa sườn mặt, đôi mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm.
Tâm trạng dần bình tĩnh lại, anh xoay người đối diện với cô, dịu dàng nói: "Xin lỗi."
"Không sao." Trần Nhuế Sơ khẽ cười, duỗi tay lau sạch bọt nước còn dính trên mặt anh.
Cảm nhận xúc giác mềm mại trên mặt, Đinh Ngạn Tư duỗi tay nắm lấy, đặt lên đó một nụ hôn, hơi thở cũng dàn chậm lại.
Hàng lông mi của Trần Nhuế Sơ run rẩy, trái tim đập loạn nhịp, ngón tay cũng theo đó giật giật, sờ đến môi anh.
Giống như có dòng điện chạy qua hai người.
Dần dần, hai người như hẹn trước mà cùng kề sát đối phương, cánh môi ướt át mềm mại dán chặt vào nhau.
Hơi thở hỗn loạn.
Đinh Ngạn Tư thay đổi vị trí của hai người, bế Trần Nhuế Sơ lên bồn rửa tay, mười ngón tay giao nhau ấn trên bồn rửa tay lạnh lẽo.
Trần Nhuế Sơ ngửa đầu, thở hổn hển. Đinh Ngạn Tư buông cô ra, lại như chuồn chuồn lướt nước nâng cô dậy, hai người dựa vào nhau thở dốc.
Trần Nhuế Sơ đỏ mặt, cô dời môi đi, một tay đưa xuống dưới nhẹ nhàng nắm lấy dương v*t đã dựng đứng của anh.
Đinh Ngạn Tư rên rỉ bên tai cô một tiếng, đầu lướt ướt nóng ngậm lấy vành tai cô, cười hỏi: "Làm gì đấy?"
"Làm lần nữa." Trần Nhuế Sơ lập lại lời anh vừa nói khi ở trên giường, chậm rãi dịch hạ thân cọ xát dương v*t nóng bỏng, cau mày tìm chỗ vào.
Mới tiến vào một chút, đôi mắt cô đã ngập nước, vẫn còn đau.
Trái tim Đinh Ngạn Tư quận thắt, bầu không khí xung quanh vừa ướt át vừa nặng nề, dục niệm theo hoàn cảnh như vậy bắt đầu bành trướng..
Anh đau lòng liếm môi cô, thấp giọng: "Đau sao?"
Trần Nhuế Sơ đã nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn mạnh mẽ lắc đầu, bàn tay ôm lấy côn th*t bắt đầu đưa vào trong.
Đinh Ngạn Tư nhìn đến trái tim mềm thành bãi nước, bế cô lên. Trần Nhuế Sơ hét một tiếng, hai chân lập tức ôm lấy eo anh, tay ôm đầu anh, bầu vú mềm như bông cọ vào mặt anh.
Bên dưới còn giao nhau, Trần Nhuế Sơ sợ hãi run rẩy, ôm Đinh Ngạn Tư càng chật. Đinh Ngạn Tư nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, nâng mông đưa dương v*t vào sâu trong cơ thể cô.
Tiếng rên rỉ mảnh mai của cô gái vang lên bên tai, giống như móng vuốt của mèo cào vào trái tim Đinh Ngạn Tư.
Anh đè cô lên mặt tường ướt lạnh, côn th*t vào nơi sâu nhất, Trần Nhuế Sơ căng người thở hổn hển.
Thân thể giao nhau phát ra tiếng bạch bạch vang khắp căn phòng trống trải, Trần Nhuế Sơ bị anh ăn vú, khoái cảm từ lòng bàn chân xông lên đầu, cô như chìm trong biển dục vọng, vừa khó chịu vừa thoải mái.
Đinh Ngạn Tư từng chút từng chút đi vào trong cô, vui sướng cực hạn.
Trần Nhuế Sơ vô lực nằm trên người.
Đinh Ngạn Tư nâng cằm cô lên, hỏi: "Tại sao lại nói dối?"
"Không có... Em không có..." Đầu óc Trần Nhuế Sơ hỗn loạn, theo bản năng phủ nhận.
"Tin nhắn." Đinh Ngạn Tư lời ít ý nhiều mà nhắc nhở.
"Em nên nói mình đang ở nhà anh sao?" Trần Nhuế Sơ cắn vào tay anh, vừa ủy khuất vừa tức giận.
Đinh Ngạn Tư nghĩ lại cũng thấy có lý, nhưng vẫn một mực mạnh miệng: "Có thể, anh không ngại."
"Anh xấu lắm." Trần Nhuế Sơ cắn mạnh một cái, thấy thật sự để lại dấu răng liền vội vàng xin lỗi.
"Không đau." Đinh Ngạn Tư cười nói, ôm cô ra vào mấy chục cái, mới gầm nhẹ bắn ra.
Anh bế Trần Nhuế Sơ cả người đầm đìa mồ hôi đặt lên bồn rửa tay, cởi áo mua xuống, hôn môi cô: "Tắm rửa thôi." Sau đó bế cô tới bồn tắm.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |