← Ch.194 | Ch.196 → |
Vận Nhi thấy anh không nói câu nào, tưởng anh thừa nhận tất cả những điều đó, đôi mắt to trong suốt hiện lên một tầng sương mù, Âu Thừa Duẫn lập tức hoảng, anh vốn không muốn giải thích cũng vì cô mà phá lệ, "Vận Nhi, anh thề, sau khi có em anh không hề chạm qua người phụ nữ nào khác!"
Âu Thừa Duẫn nói ra lời thề son sắt vẻ mặt của anh vô cùng thành khẩn, cẩn thận mắt qua Vận Nhi trong lòng có vẻ lo lắng, nhưng mà cô vì anh đã chịu nhiều đau khổ như vậy cũng không thể cho qua, về sau, nếu anh lại làm cho cô thương tâm một lần nữa, cô nhất định sẽ quay đầu rời đi không hề do dự.
Âu Thừa Duẫn thấy cô chu miệng nhỏ nhắn lên, không khóc nữa, mới thả lỏng tâm tình, hôn lên miệng cô một chút, trong mắt lộ vẻ sủng nịch, đúng vậy, đều do cô đã dưỡng thành khẩu vị này của anh, hiện tại cho dù có là thiên tiên đứng trước mặt anh anh cũng sẽ không liếc mắt một cái.
Thương Nhĩ Kì xoay người, cảm thấy đau đầu dữ dội, đầu vẫn hỗn loạn, nương theo ngọn đèn mờ trong căn phòng tối, thế này anh mới hiểu rõ vị trí hiện tại của mình, đáng chết, làm sao anh có thể ở khách sạn?
Tối hôm qua anh không đuổi theo Vận Nhi, sau đó vô cùng đau lòng đi đến quán rượu, anh nhớ rõ là anh đã uống rất nhiều rượu, nhưng mà dù đang mơ mơ màng màng anh vẫn có cảm giác bên cạnh anh luôn có một cô gái, là Hứa Tâm Lam.
Thương Nhĩ Kì đột nhiên ý thức được mình quá lỗ mãng, vội vàng ngồi dậy nhìn thoáng qua bốn phía, đã không còn bóng dáng của cô, mà trên người anh cũng là toàn thân trần trụi, sao lại thế này?
Tối hôm qua anh uống rượu, là Hứa Tâm Lam dẫn anh đến khách sạn, vậy bọn họ...
"Shit!" Thương Nhĩ Kì ảo não rủa thầm một tiếng, tửu lượng của anh không tốt đây là chuyện anh đã biết từ lâu rồi, nhưng mà tối hôm qua anh quả thật là mất hết lý trí, chỉ biết là Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn mang đi, trái tim anh cũng bị khoét sạch.
Thương Nhĩ Kì xoay người xuống giường, nhặt quần áo vất lung tung trên đất lên mặc vào, khi xoay người lại phát hiện trên giường lớn có một vết máu hồng đập vào mi mắt anh, chuyện anh sợ hãi thật sự đã phát sinh, thì ra, tối hôm qua không phải là ảo giác.
Người con gái hôm qua anh ôm trong lòng, anh nghĩ là Vận Nhi...
Thương Nhĩ Kì lắc lắc đầu, xâu chuỗi lại trí nhớ hỗn loạn ngày hôm qua, cuối cùng rốt cục anh cũng biết, anh đã làm gì!
Anh và Hứa Tâm Lam...
Vận Nhi không nghĩ tới Âu Thừa Duẫn lại hào phóng như vậy, anh vậy mà quyết định cho cô biết tình huống của Thương Nhĩ Kỳ, cô dùng điện thoại của anh gọi cho Thương Nhĩ Kì, nhưng một lúc lâu cũng không có ai tiếp, lại gọi tiếp cho Hứa Tâm Lam, cũng tắt máy, Vận Nhi có chút thất vọng trả điện thoại di động lại cho Âu Thừa Duẫn, không biết hai người này đột nhiên làm sao vậy, tại sao tìm khắp nơi không thấy.
Chẳng lẽ Nhĩ Kì cũng tức giận sao?
Cô làm cho anh thương tâm như vậy, anh không để ý đến cô chắc cũng đúng thôi!
Vận Nhi yên lặng nhìn Âu Thừa Duẫn, anh vươn tay ôm cô vào trong lòng, dịu dàng an ủi, "Làm cho cậu ta hết hy vọng cũng tốt, em là của anh, Vận Nhi, ai cũng đừng mong cướp đi được!"
Ở trước mặt cô, anh phải rộng lượng, mới có thể dễ dàng tha thứ cho việc trong lòng cô còn nghĩ đến người đàn ông khác, nhưng mà giới hạn là chỉ từ trước đến ngày hôm nay thôi, về sau, anh muốn trong lòng cô chỉ có một mình anh, đúng vậy, Vận Nhi làm cho anh cảm thấy không có cảm giác an toàn, anh rất muốn làm cho cô biết tầm quan trọng của cô đối với anh, đó là không gì có thể thay thế được.
Vận Nhi chưa bao giờ biết anh cần cô giống như cô ỷ lại, dựa vào anh, đối với cô, anh luôn dùng phương thức riêng của mình để biểu đạt tình yêu với cô, tình yêu của anh dành cho cô, từ lâu đã vượt qua tưởng tượng của cô.
Buổi chiều, Âu Thừa Duẫn nhận được một chiếc điện thoại, sau đó lập tức thần thần bí bí nói muốn đưa cô đến một chỗ.
"Đi đâu vậy?" Vận Nhi ngồi ở trong xe Âu Thừa Duẫn, tò mò không nhịn được hỏi.
"Đi gặp vài người bạn!" Âu Thừa Duẫn cười mị hoặc, yêu thương vuốt ve mái tóc của cô, sau đó chở Vận Nhi rời khỏi công ty.
Trong lòng Vận Nhi có nghi ngờ, nhưng mà không nghĩ nhiều, nửa giờ sau, xe dừng lại ở một căn biệt thự rất rộng lớn, vốn nghĩ rằng nhà họ Âu cũng đã đủ lớn, nhưng mà ngôi biệt thự cũng này cũng không thể nói là nhỏ hơn nhà họ Âu, vừa tiến vào, Vận Nhi có cảm giác không chân thật, khoảng sân raast rộng lớn nhưng được bố trí thực ấm áp, có bàn đu dây, núi giả, suối phun, cỏ cây xanh tốt, trên mặt cỏ còn có ghế nằm, mấy cái bàn được sơn màu trắng, Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn kéo vào trong biệt thự, lập tức nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc.
Thì ra là Tiêu Trác và Mẫn Thiên Hữu.
"Đây là nhà Nam Cung Thần sao?" Trước kia đã nghe Âu Thừa Duẫn nói qua, anh ấy có một cô con gái, Vận Nhi thấy nơi màu sắc trang trí của nơi này đều lấy màu trắng làm chủ, trong phòng khách nơi nơi đều là màu hồng nhạt vậy thì có thể đoán ra được rồi.
"Thật thông minh!" Âu Thừa Duẫn ôm Vận Nhi đi về phía bọn Tiêu Trác, vừa thấy Vận Nhi, Tiêu Trác giống như phát hiện ra lục địa mới, "A, Vận Nhi, chị dâu, hai nguoif đan diễn tuồng gì thế? Ly hôn, tình cảm vẫn tốt như kết hôn à!"
Lòi nói của Tiêu Trác lập tức khiến Âu Thừa Duẫn cảm thấy bất mãn, anh tức giận trừng mắt liếc mắt nhìn một cái, Mẫn Thiên Hữu đứng bên trêu cạnh trêu ghẹo, "Hâm mộ sao? Vậy cậu cũng ly hôn đi! Noi theo một chút!"
"Anh kết hôn?" Vận Nhi nghe lời Mẫn Thiên Hữu nói, có chút giật mình, không thể tin nhìn Tiêu Trác vẫn có vẻ bất cần đời.
Lại nhìn Âu Thừa Duẫn, không thể tin được!
"Tôi kết hôn cũng không phải tin tức gì quan trọng, chờ ngày nào đó tôi ly hôn, mới hẳn là cần đốt pháo chúc mừng!" Tiêu Trác hi hi ha ha, tỏ thái độ không có trách nhiệm gì đối với hôn nhân hoàn toàn khiến cho Vận Nhi mở mang tầm mắt, người bạn này của Âu Thừa Duẫn thật đúng là làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Kết hôn là trò đùa sao? Giống như lúc trước cô và Âu Thừa Duẫn cũng là đần độn u mê mà kết hôn.
Vận Nhi nháy đôi mắt to khó hiểu nhìn qua nhìn lại Âu Thừa Duẫn, Âu Thừa Duẫn đặt ngón trỏ lên môi cô, ý bảo cô không cần hỏi nhiều, Vận Nhi đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Lần trước không phải nói gây cho tới gặp gặp Nam Cung Thần bảo bối nữ nhi sao? Đi, cho ngươi trông thấy cô!" Âu Thừa Duẫn không nhìn kia hai người ý vị thâm trường ánh mắt, đem Vận Nhi ôm chặt trong ngực, liền hướng tới bên trong đi đến.
Đang chuẩn bị đi vào trong đại sảnh, Vận Nhi cũng đã nhìn thấy một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc quăn kiểu công chúa màu đỏ rượu, ngũ quan khéo léo mà xinh xắn mỗi một chỗ đều được khảm vừa đúng, cao gầy cân xứng dáng người, Vận Nhi không khỏi cảm thán, một cô bé thật đáng yêu, cô bé chính là con gái của Nam Cung Thần sao?
"Tôi không nhìn lầm chứ? Duẫn điện hạ thân ái hôm nay cũng đặc biệt đến thăm tôi sao?" Cô bé vừa nhìn thấy Âu Thừa Duẫn, lập tức bay nhanh đến bên cạnh anh, nhưng khi sắp đụng tới Âu Thừa Duẫn, lại bị anh vươn tay ngăn lại, Vận Nhi ở trong lòng càng bị anh ôm chặt hơn, "Vợ tôi đang ở đây, người con gái khác miễn chạm vào!"
Âu Thừa Duẫn vừa nói ra câu này, lập tức làm mấy người đàn ông ở đây cảm thấy kinh sợ.
Thật đúng là nhìn không ra, đàn ông rơi vào cạm bẫy tình yêu sẽ trở nên khủng bố như vậy.
"Oa, chú Duẫn, chú thay đổi rồi à, khi nào thì cha cháu cũng trở nên giống chú đây?" Nam Cung Nhược Hàm híp đôi mắt to, nhìn qua nhìn lại xem xét, tán thưởng Âu Thừa Duẫn, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Vận Nhi đang ở trong lòng anh, phát hiện vị mỹ nữ kia cũng đang dùng một đôi mắt to xinh đẹp nhìn cô, chị gái này, cô thích!
← Ch. 194 | Ch. 196 → |